
Ước tính tại Việt Nam trong năm 2010 có khoảng 2,8 triệu người bị loãng
xương. Người Việt có yếu tố nguy cơ mắc bệnh này cao hơn nhiều so với
các nước khác vì khung xương thấp nhỏ, sinh nở nhiều, thức ăn ít canxi, lối
sống công nghiệp, ít tập luyện thể thao, bữa ăn không đủ chất, ăn kiêng quá
mức.
Bệnh loãng xương thường diễn tiến âm thầm, người bệnh không biết mình bị
bệnh cho đến khi bị biến chứng bất thường xảy ra như gãy cổ xương đùi, lún
gãy đốt sống, gãy xương vùng hông. Bệnh để lại hậu quả rất nghiêm trọng
cho con người, nó gây tàn tật, tử vong… làm giảm chất lượng sống làm tăng
gánh nặng cho gia đình xã hội.
Thống kê cho thấy biến chứng gãy cổ xương đùi đặc biệt nguy hiểm và đang
tăng nhanh trên thế giới. Trong đó 51% số ca nằm ở các quốc gia châu Á,
20% người mắc phải biến chứng này đã tử vong trong một năm đầu, 20%
khác bị tàn phế nặng nề phải có người trợ giúp, 30% phải phụ thuộc vào
người khác. Chỉ có 30% có thể bình phục trở lại nhưng luôn luôn bị nguy cơ
tái chấn thương rình rập.
Theo ước tính của y văn thế giới cứ 1/3 phụ nữ và 1/5 nam giới trên 30 tuổi
sẽ có nguy cơ loãng xương. Đây là loại bệnh nguy hiểm, quá trình điều trị
tốn kém lâu dài nhưng việc phòng tránh vẫn chưa được nhiều người quan
tâm.