Đề bài: Nghị luận xã hội về bệnh tâm lý<br />
<br />
Bài làm<br />
<br />
Gần đây, báo đài liên tục đăng tin một nam ca sĩ thần tượng Hàn Quốc đã quyên sinh sau <br />
một thời gian dài chống chọi với bệnh trầm cảm. Đọc những dòng tít mà lòng tôi đắng <br />
ngắt, vậy là thêm một kiếp nhân sinh nữa đã đổ vỡ, với một tâm hồn bị tàn phá đến tột <br />
cùng. Bệnh tâm lý ấy, thật sự rất kinh khủng, mà hình như tôi cũng đã từng…<br />
<br />
Đối với một học sinh, danh hiệu học sinh giỏi là rất quý giá. Nhưng đối với tôi, đó chính <br />
là lẽ sống và thứ hạng cao chính là một nỗi ám ảnh. Đừng hỏi tại sao khi chính bản thân <br />
tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết, năm cấp hai tôi là niềm tự hào của bố mẹ và là tấm <br />
gương của chúng bạn với thành tích bốn năm liền hạng nhất. Những người xung quanh <br />
bắt đầu ca tụng và gán cho tôi cái mác một đứa tài giỏi. Họ đưa tôi lên một đỉnh cao <br />
nhưng lại không cho tôi một con đường để quay xuống. Vì thế, tôi trở nên cheo leo với <br />
một nỗi sợ kinh hoàng, tôi sợ bị trượt ngã khỏi đỉnh cao ấy.<br />
<br />
Vậy mà, tôi cũng trụ được,bằng một kì tích nào đó, qua hết năm cấp hai. Nhưng đến năm <br />
cấp ba, tôi hoàn toàn sụp đổ. Cầm bảng tổng kết đợt một là học sinh khá, thật sự sốc. Tôi <br />
choáng váng, bần thần suốt cả ngày. Rốt cuộc tôi đã sai ở đâu? Những bài kiểm tra kia, tôi <br />
đã phạm lỗi ngớ ngẩn gì? Cô giáo không thương tôi, cô chấm điểm gắt cho tôi? Ngụy <br />
biện bằng đủ thứ lí do nhưng cuối cùng chỉ làm tôi thêm chua cay và xấu hổ. Tôi điên <br />
cuồng ra lệnh cho bản thân phải được danh hiệu học sinh giỏi bằng mọi giá.<br />
<br />
Tôi lao vào học nhưng càng học lại càng phản tác dụng. Tôi mãi ganh đua và so đo từng <br />
con điểm với bạn bè. Khi họ được điểm cao hơn tôi, tôi sẽ nghĩ giáo viên ưu ái họ và <br />
mang câu chuyện điểm cao đó nói đi nói lại như ngưỡng mộ họ lắm nhưng thực chất mỉa <br />
mai rằng tôi không phục. Tôi không biết tại sao tôi lại hành động như vậy, nó có khiến tôi <br />
vui lên chút nào đâu, nó chỉ càng khơi lên thêm nỗi buồn trong lòng tôi. Và tất nhiên, với <br />
một thái độ học tiêu cực như thế, năm lớp mười của tôi thất bại hoàn toàn. Mười năm <br />
cho một sự nỗ lực bỗng chốc tan tành. Bố mẹ không trách nhưng tôi biết bố mẹ buồn. <br />
Tội lỗi và mặc cảm bủa vây khiến tôi bật khóc những đêm dài ám ảnh.<br />
<br />
Nhiều lần tôi muốn đứng lên, muốn thay đổi nhưng rồi lại bị vùi ngã cho tơi bời, tôi bị <br />
mắc kẹt. Tôi mắc kẹt trong vòng lặp sách vở và điểm số. Tôi mắc kẹt trong những chuỗi <br />
ngày vô nghĩa và chán chường. Tôi đổ lỗi cho cái phận bạc bẽo của mình, cười nhạo bản <br />
thân thậm tệ rằng: “Mày đã không xinh đẹp mà còn ngu dốt và lười biếng”. Mỗi khi đi <br />
trên đường, tôi chỉ cúi gằm mặt. Bạn bè xung quanh ai cũng giỏi giang và xinh đẹp, còn <br />
tôi thì có cái gì đâu để ngẩng mặt tự hào. Thậm chí tôi có cảm tưởng mọi lỗi lầm trên đời <br />
đều là của tôi, cho nên mỗi lần như thế đều sẽ lập tức: “Tôi xin lỗi”.<br />
<br />
Khoảng thời gian ấy quả thực rất khó khăn với tôi. Mỗi khi nghĩ về chuyện học, bạn bè <br />
hay thành tích, đầu tôi đau như búa bổ. Tôi sợ không ai công nhận sự chăm chỉ của tôi, cho <br />
rằng tôi đang lười biếng và trượt dốc. Một người đã từng khiến tôi bùng nổ khi nói tôi <br />
như vậy, tôi khóa trái cửa và gào khóc trong điên loạn suốt hàng tiếng đồng hồ. Không ai <br />
lên tiếng bênh vực tôi, lúc đó tôi vô cùng lạc lõng và cô đơn. Những suy nghĩ bi quan dần <br />
nuốt chửng tâm trí tôi và trong một khoảng lặng, những kí ức đau buồn từ xửa từ xưa <br />
bỗng ùa về. Tôi mệt mỏi nhận ra tôi chẳng là ai hết.<br />
<br />
Tôi đã nghĩ, có lẽ tính tôi nhạy cảm, hay nghĩ ngợi lung tung rồi lại làm quá hoặc đơn <br />
giản là tôi bị stress, tôi bị áp lực. Rồi những đoạn phóng sự, những bài báo xuất hiện cho <br />
tôi biết thêm về khái niệm bệnh trầm cảm. Tôi bắt đầu so sánh những dấu hiệu tâm lý <br />
của mình với những dấu hiệu của bệnh và kinh hãi nhận ra, hình như tôi cũng… Tôi <br />
không dám nói suy nghĩ: “Tôi bị trầm cảm” với bất cứ ai vì tôi sợ, tôi sợ họ sẽ quở tôi nói <br />
điều xằng bậy, điều điên khùng. Họ sẽ không hiểu điều tôi cần, bởi tôi cũng có hiểu tôi <br />
đâu. Tôi vẫn có thể cười đùa với bạn bè và gia đình, có thể tâm sự với họ, chỉ là đôi khi <br />
thấy trỗng rỗng và buồn, thế thôi!<br />
<br />
Đến cuối cùng vẫn chỉ mình tôi bước qua những ngày giông bão trong tâm hồn mình. <br />
Không bác sĩ tâm lý, không người thân, không bạn bè, không một ai biết gì về những ngày <br />
ấy cả. Chỉ những lần khóc lóc, những bài hát, những trang văn và chính tôi mới có thể xoa <br />
dịu tôi. Giờ đây tôi đang học cách bình tĩnh mà sống. Hình tượng mà người khác đặt ra cho <br />
tôi rất đẹp, nhưng tôi sẽ biến hóa theo đúng bản chất của mình. Tôi ngạc nhiên vì mình <br />
dũng cảm và lí trí đến thế. Tôi đã không biến nỗi đau của tôi thành nỗi đau của những <br />
người mà tôi yêu thương, may thật!<br />
<br />
Tôi là kẻ may mắn vì tôi bình thản hơn sau khi bước ra câu chuyện của chính mình. Tôi <br />
tiếc cho những ai đã không vững vàng được đến phút cuối nhưng tôi tôn trọng quyết định <br />
của họ. Bởi dẫu sao ai trong chúng ta cũng có lần trải qua căn bệnh tâm lý, ở đó cách <br />
chúng ta đối diện và vượt qua nó là khác nhau, nhưng đó mới là cách khiến chúng ta cảm <br />
thấy bình tâm và hạnh phúc nhất.<br />