Người đàn ông mặc áo sơ mi
càic c
Một người ch vì thói quen mặc áo sơ mii cúc cổ. Một người li không thích thói
quen đó. Ch thế thôi mà c hai ngưi tt lại không đến được vi nhau. Chú Thanh
mt m mt con sng cui làng, tôi ln lên đã thy thế, không h biết ba chú là ai.
Chú cao gn mét m, da ngăm, áo mi lúc nào cũng b trong qun và cài cúc c.
30 tuổi chưa vợ, hi đó đã gi ế. Mt do thy chú năng tới nhà o Thư. Hàng
m đng hàng rào nhìn vô, nói vi nhau rứa là được rồi. O Thư cũng đã 28.
Nhưng o Thư không gật, hi o bo ch chú mặc áo sơ mi hay cài cúc cổ. Chú
làm phòng nông nghip huyện, cách nhà đến 12 y s nhưng hết gi lại đi bộ v
nhà, chú rất tơng mẹ. Mt hôm v đến đầu cng, c đã gi m toáng lên, vô
nhà không thy, chú chy ra vườn ri chy xung bến sông dìu m v, bo m
ngi, trnh trng móc trong xc-ct ra gói giy báo, bo m ơi, đây là cà rem, mạ
có biết cà rem là chi không, cà rem người ta lấy đường đen, pha nước ra ri b
vào cái ng, cm cái que, cho vào máy lnh đến không độ, c đường đông lại
cứng như băng tuyết bên Liên Xô, mút mt cái thm t gót chân đến đầu ngón tay,
m mút mt cái khe lin. T giy báo m ra ri ch thy có cái que tre, chú tc
lm, bo mình va b đây đi về dưới bến, không biết đứa nào vô mút hết ri, nói
xong c thế khóc, bo c đời mi mua cho m được que kem thế mà đứa mô vô
hu. M chú bo thôi con, thôi con, h ăn cũng như mạ ăn, họ khe cũng như mạ
khỏe, đừng khóc. Hôm sau đi làm, trưa, chú chạy ra ca hàng bán kem. Thy
người đã xếp hàng dài dng dc, trên tm bng có ghi: “Mỗi người ch được mua
nhiu nhất 5 cây kem giá 1 đồng (1 cây 2 hào)”. Ri chú thy một ông mua được
chen ra khi ng, mt mày hn h, nhưng nhìn li trên tay chn 5 que tre, ông
chi t cha thng mô liếm, tau mới lơ đi tí nó liếm hết c 5 que... Ông này chi
hăng quá kinh động đến cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng bèn ra gii thích thế này
thế này... đại để là kem làm không kịp bán nên hơi non, ly ra phi ăn liền không
nó chy thành nước c... C mi v l ra vì sao hôm qua t báo chú bc b ướt
sũng. Một hôm chú Thanh sang nhà tôi, nói vi mi, mai ch nhật cho em n
cái xe đạp đi một bui, m tôi hi chi ra, chú bo ch m em lên huyn có vic.
M tôi cười đầy ng ý, c như đã hiu là c ch bà đi hỏi v nên gt gt, nói c
ly mà đi, cả ngày cũng được. Nhưng chợt nh ra, m tôi hi, chú không biết đi xe
đạp răng đi, chú nói chị c cho em mượn. Trưa, nghe tiếng chú kêu t đầu xóm, tôi
chy ra, c xóm chy ra, thấy chú để sau xe mà đẩy, m hôi mnh nhi
nhưng cười tươi roi rói, vừa cười vừa nói, bà con ơi, m tui được ăn cà rem rồi nì,
m tui được ăn rem rồi nì, m tui được ăn rem rồi... T nhiên tôi thy m tôi
quay vô nhà khóc nc. Ti, m tôi kêu o Thư qua chơi, kể chuyện chú Thanh đẩy
xe đạp lên huyn mua cà rem cho m ăn, người như rứa là như rứa như ra... O
Thư nghe xong hỏithit không ch, m tôi nói thiệt, o Thư nói thit thì thit
nhưng không lấy mặc áo sơ mi hay cài cúc cổ. Chú Thanh và o Thư không ai lấy
v ly chng, thế cho đến bây gi. Hôm tôi v làng, nhiu người ngồi dưới bến
sông Kiến Giang (ca huyn L Thy, tnh Qung Bình) ngưc lên nhìn. Đi lâu
không nhn ra ai vì ai cũng già đi nhiều. Một người có gương mặt quen quen chy
lên đon đả hỏi thăm. Tôi nhớ ra đó là o Thư, tóc o đã bc trng. Thy anh con trai
ln ca tôi mc áo trong dài tay, áo ngoài ngắn tay, o T cứ thế xn tay áo lên cho
con tôi. Nh li chuyn chú Thanh ch mặc áo sơ mi b trong quni cúc c
nên o và chú không thành duyên vi nhau, tôi bảo O ơi, kiểu ca bn tr bay ch
rứa đó o nờ. Ch mang áo mii cúc cổ cũng là mốt đó o, coi cháu đây nì”. Tôi
va nói va cài cúc c lại. O Thư nói ln xn, ln xộn, không được không được.
Va nói o va ci cúc c ra cho tôi. Nguyn Thế Thnh