Tả người ông của em
Hôm qua sinh nhật ông nội tớ! Ông mất khi tớ vừa tròn 6 tháng tuổi! Ông
mất khi tớ chưa kịp những khái niệm hay nhận biết cụ thể về ông nhưng tớ luôn
những cảm giác ràng v ông qua những chuyện kể của và mọi người trong gia
đình.
Người ta nói “sống gửi thác về” khi con người ta trở về với cát bụi thì người
trần gian lấy ngày giỗ để tưởng nhớ họ... Nhưng gia đình tớ i khác một chút, ngày
giỗ đã đành nhưng vào ngày sinh nhật của ông bà, hay bác tuy đã mất rồi nhưng c
nhà đều làm gì đó để tưởng nhớ.
Nếu ông còn sống thì lần này ngày sinh thứ 98 của ông, bố mẹ sửa lễ, còn tớ
đi làm thật sớm để mua hai chục sen thắp hương bàn thờ ông bà. Tớ cũng không biết
phải ông nội thích hoa sen hay không, nhưng một m trước khi mất, vào ngày
giỗ ông đã nhất định nói tớ phải tìm mua bằng được chục sen trắng thắp hương
ông... Tớ nhớ điều đó m qua dậy thật sớm, mua hai chục sen mang về nhà rồi
mới vòng xe đi làm. Sáng sớm nay tớ nghe tiếng bố mẹ trò chuyện trên tầng 4, khen
rằng tớ mua sen đẹp quá, những cánh sen trên bàn thờ ông đã xòe cánh và tỏa ngát
hương... Tớ biết bố mẹ tớ đang rất vui...
Ông ngoại mất trước khi tớ ra đời 10 m, ông nội mất khi tớ được nửa tuổi…
Ông ngoại là thầy giáo, còn ông nội nhà ngoại giao, đôi khi tớ ao ước lắm lắm rằng
tuổi thơ của mình chai người ông dạy bảo. Tớ không những phút được ông
đưa đi chơi, được ông dạy cho mọi điều trong cuộc sống. Tớ thèm cảm giác được
ông. ông sẽ tuyệt thế nào nhỉ? Bố mcả ngày bận rộn với công việc, thời
gian trông nom các cháu nhưng những phút bận cơm nước, anh chị em lúc còn
phải học... vậy trong gia đình đương nhiên ông sẽ người nhiều thời gian nhất
để “thủ thỉ” với cháu rồi.
thế tớ thích tưởng tượng cảnh nếu từ nhtớ còn cả ông nội ông ngoại,
tớ sẽ hỏi ông những điều gì, ông sẽ trả lời tớ ra sao.
Tớ thích tưởng tượng cảnh ông ngồi trên chiếc ghế sắt Liên hiên nhà và
đọc tờ báo Nhân Dân.
Tớ thích tưởng tượng cảnh chiều chiều ông dạy tớ học bài, cho tớ đi Bách Thảo
và nói cho tớ tên của từng loại cây.
Tớ thích tưởng tượng cảnh ông hàng chiu dắt tay nhau sang ncác con
cháu chơi và trở về vào đúng giờ cơm tối...
Hồi học cấp I, có lần tớ phải ở nhà một mình, tớ rất sợ, và bạn có biết tớ đã làm
không? Tớ nhìn lên bàn thờ ông, nghĩ rằng, đừng sợ, vì ông luôn n cạnh
mình! Thấy bạn ông đưa đi học, ông kể cho bao nhiêu chuyện, dậy bao nhiêu
điều thú vị... tớ ghen tỵ lắm. Tớ bà, điều đó đã hạnh phúc hơn bao nhiêu người
rồi, chăm sóc tớ từ nhỏ, dậy tớ rất nhiều điều, nhưng vẫn khác lắm nếu tớ còn
ông...
Trong cảm nhận và tưởng tượng của tớ, ông một nhà ngoại giao tuyệt vời,
ông người yêu nước, người chịu hy sinh, người chồng tình cảm, người cha
tận tụy với 9 nời con, người bố chồng luôn tâm với cô con dâumẹ tớ,người
ông cực nghiêm khắc với các anh chị tớ... Ông không nói nhiều, ông cười rất hiền,
ông biết không, ánh mắt ông trong tấm ảnh trên bàn thờ đã tiếp sức cho tớ rất nhiều!
Gia đình tôi năm 1985 - hình ảnh: theo blog Chit
Các anh chị em nhà tớ chưa bao giờ chán nghe chuyện tình những m đầu thế
kỷ XX của ông bà. ( Ông tớ phù dâu và phù rể trong một đám cưới, hôm đám
cưới người bạn ông bà, một tiếng sét yêu đã đánh đoàng một cái... thế là sau này
bọn tớ đấy)... Và ông bà, luôn là hình mẫu đẹp để chúng tớ hướng tới.
Tớ không bao giờ quên câu chuyện cái tên của tớ được ông đặt giữa những Mai
Anh, Ngọc Anh... làm và bố mẹ đau đầu lựa chọn, và ông đã “thắng” cả nhà với
cái tên theo tớ suốt cuộc đời đấy!
Tớ không bao giờ quên chuyện kể vào ngày đầy tháng tớ, ông nội lom khom
xếp cả một hộp bánh quy- mấy chục chiếc bánh nhỏ xíu thời bao cấp k khăn đó
thành chữ A – biểu tượng tên của tớ!
Tớ không bao giờ quên chuyện kể những lúc bà đi chợ nấu cơm, ông được giao
nhiệm vụ đặc biệt bế tớ. Chẳng mấy người cha, người ông biết ru trẻ con, ông tớ
cũng vậy, nhưng bạn biết ông RU tớ thế nào không: “Dùng dình dùng dình, dùng
dình dùng dình”. Tớ không biết ý nghĩa của những câu ông Ru, nhưng tớ biết khi bế
tớ và nói những câu như thế, ông nghĩ rằng cháu gái của mình sẽ ngoan, rất ngoan.