
Tấm bưu ảnh cuối cùng
Tất cả chúng ta sẽ đều phải chết nhưng tại sao lại là em? Thế giới 7 tỷ
con người mà Chúa lại chọn em.
***
Phương nam, nơi những cánh chim đang tìm về trốn cái lạnh thấu gan trời
bắc thì con người lại đang phải chống đỡ với những cơn mưa như trút nước.
Có lẽ, mưa chính là đại từ phổ biến nhất ở đây lúc này. Mọi lý do, mọi cuộc
gặp gỡ và có lẽ là cả chia ly đều bắt đầu từ nó. Thành phố ảm đạm chưa từng
thấy. Nơi trú ẩn an toàn nhất cho con người chính là trong căn nhà nhỏ ấm
áp và bình yên.
Lúc này, trong một căn phòng ở phía đông thành phố, một chiếc bóng màu
đen lạnh lẽo in trên tường, tương phản với ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn nê
ông đang sưởi ấm căn phòng. Chỉ một mình Tiểu Minh lặng lẽ ngồi trong

một góc. Bản Secret Garden dang dở vẫn đang ngân nga trên loa của chiếc
máy tính cũ. Anh ngồi đó chắc cũng đã vài tiếng đồng hồ. Cái bóng gần như
không cử động trong thời gian đó. Trời vẫn mưa, có một khuôn mặt vẫn
đang cười rạng rỡ trong tấm bưu ảnh cũ ở trên bàn.
Trong đám thanh niên Nhật ấy bỗng xuất hiện một con người hoàn toàn
khác. Một nét đẹp khác, điệu cười, trang phục của cô và khuôn mặt xinh đẹp
ấy đến từ một nền văn hóa khác. Anh không nhớ mình đã nhìn vào tấm bưu
ảnh đó bao lâu rồi nhưng anh vẫn nhớ như in cái tin nhắn cuối cùng định
mệnh ngày đó. Không ai trong số những người bạn của cô và đặc biệt là anh
có thể quên được. 10h tối, giờ Việt Nam, điện thoại của anh đổ chuông rất
nhiều lần, trong khi anh lại đang phải chống chọi với cơn mưa tầm tã thứ
1000 trút xuống thành phố.
Anh vội vã bước vào nhà, những giọt nước mưa còn lại nhỏ xuống sàn, bám
vào tay nắm cửa. Chạy dài qua tóc xuống mặt lạnh toát. Tim vẫn còn đập
liên hồi vì cuộc chiến với cơn áp thấp. Dòng tin nhắn lờ mờ hiện lên trên
màn hình đã bị những giọt nước mưa vô tình làm mờ đi: "Em sắp trở về Việt
Nam, bác sĩ nói em bị bệnh rất nặng. Em sợ, tại sao lại là em? Tại sao Chúa
lại chọn em? Em không thể, em đã khóc rất nhiều. Em rất nhớ anh".
Ngoài kia, gió đang gào lên từng cơn, tiếng rít lạnh băng như tiếng gầm của
một con quái vật dễ khiến người ta sởn gai ốc. Cái bóng trên tường đã bắt
đầu di chuyển. Lướt qua bức tranh phong cảnh mùa thu treo trên tường. Đám
lá vàng ma mị trong đêm mưa. Cái bóng di chuyển ra gần cửa kính.

Ở bên ngoài, những điểm sáng và tối chen lẫn vào màu trắng của mưa.
Thành phố của kẻ cô độc như Tiểu Minh trở nên lạc lõng và vô hồn. Thế
nhưng, có một người lại rất thích mưa. Chỉ có mưa mới khiến cho cô có cảm
giác bình an và được che chở. Và trên thế gian này, cũng chỉ có cô là người
có khả năng trả lại bình yên cho kẻ cô độc kia.
Hai năm trước, trong khi Tiểu Minh đang cặm cụi với đống đồ quyên góp
cho trẻ em trong một chương trình từ thiện mà anh tổ chức, thì bỗng đâu có
một giọng nói con gái cắt ngang sự tập trung của anh. Giọng nói ấy bắt đầu
bằng hai từ cộc lốc: "Chào anh". Tiểu Minh còn chưa hiểu chuyện gì. Anh
quay mặt sang ngơ ngác tìm xem kẻ kiêu hãnh đó là ai, thì khuôn mặt thanh
tú và đôi mắt quyến rũ của kẻ kiêu hãnh đó đã khiến anh liêu xiêu. Và Tiểu
Minh gần như hét toáng lên khi biết đó là Hạ Vy.
Kẻ giấu mặt bấy lâu nay vẫn âm thầm thay mặt tổ chức ủng hộ cho những
chương trình của anh. Đến hôm nay, cô đã hoàn toàn lộ diện. Và tất nhiên cô
sẽ phải đối diện với hàng vạn câu hỏi tới tấp của Tiểu Minh để giải đáp cho

cách hành động bí ẩn của mình. Hạ Vy không chỉ sở hữu một khuôn mặt
thanh tú, mà vũ khí hủy diệt của cô lại chính là giọng nói.
Cái chất giọng lai của một kẻ sinh ra và lớn lên ở thủ đô nhưng đã pha chút
nắng phương nam sau nhiều năm sinh sống ở đây trở nên đầy mê hoặc. Sự
mê hoặc của nó chẳng khác nào giọng nói của cô phát thanh viên chương
trình âm nhạc buổi sáng trên radio, có thể lôi tuột người ta đi theo giai điệu
sau mỗi lần cô cất lời. Hôm nay, chính thứ vũ khí đó đã hạ gục Tiểu Minh.
Thần tình yêu hôm nay có lẽ đã làm nhiệm vụ với một chiếc gươm thần
sáng. Bởi thế mới trút xuống nhân gian thêm một tiếng sét ái tình. Trước đó
dù chưa một lần gặp mặt nhưng Tiểu Minh biết khá rõ về cô. Họ quen nhau
qua một người bạn, người đã mang thông tin chương trình của Tiểu Minh
đến với Hạ Vy.
Người bạn đó còn không quên dành hẳn một ngày để giới thiệu về Hạ Vy
với Tiểu Minh. Nhờ thế mà anh mới biết rằng cuộc đời đã có lúc không công
bằng với Hạ Vy, đôi mắt trong veo ấy từng có những ngày ướt đẫm. Hạ Vy

sinh ra và lớn lên ở thủ đô. Lúc cô 7 tuổi, cha mẹ đã ra đi mãi mãi trong một
tai nạn, để lại Hạ Vy còn quá ngây thơ. Đứa bé non nớt ấy đã may mắn thoát
khỏi thần chết.
Nhưng những giọt nước mắt ngày đó sẽ mãi mãi theo cô cùng với một nỗi cô
đơn sâu thẳm đến suốt cuộc đời. Ngay sau đám tang của cha mẹ, một người
họ hàng xa đã nhận nuôi Hạ Vy. Họ gọi cô là con và yêu thương Hạ Vy bé
bỏng hơn cả con đẻ của mình. Cha nuôi của cô vì không muốn con gái phải
đụng chạm với quá khứ, đã gửi cô sang Nhật ngay năm nhất đại học để Hạ
Vy sẽ không bao giờ phải nhìn lại những mất mát ngày xưa. Đất nước huy
hoàng mà người ta vẫn biết đến với hoa anh đào và những võ sĩ Samurai
huyền thoại đã đã lấy đi của Hạ Vy 3 năm trời miệt mài trên sách vở và dự
án.
Càng ngày Hạ Vy càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn. Nhưng mỗi ngày trôi
qua bên trời xứ lạ là thêm một ngày nặng trĩu nhớ quê hương, cô không thể
tiếp tục bất kỳ mối quan hệ nào. Cô về nước ngay sau khi nhận kết quả tốt
nghiệp. Bỏ mặc cô bạn cùng phòng 3 năm đã khóc suốt một đêm vì giữ cô ở
lại.
***
Hạ Vy về nước, bước sang một trang mới của cuộc đời với việc gia nhập vào
phòng đối ngoại của một hãng thời trang quốc tế. Nhưng cô cũng đồng thời
đóng vai trò cố vấn và trợ lý cho một số tổ chức nhân đạo lớn. Điều đó đã
mang cô đến gặp Tiểu Minh. Trước khi họ gặp nhau, trong suy nghĩ của Hạ
Vy thì Tiểu Minh là một mẫu người thu hút phụ nữ, một kẻ thân thiện và tốt
bụng hết mức ngay cả những lúc không cần thiết và nhất là lại sở hữu một
khuôn mặt rất nam tính.