
Thuyết minh về một tác giả văn học : NGuyễn Tuân
Bài viết
Nguyễn Tuân (1910-1987) là nhà văn lãng mạn xuất sắc
nhất của văn học Việt Nam, một cây bút tiên phong của
nền văn học mới. Con người và sự nghiệp văn học
Nguyễn Tuân với những nét phong cách nổi bật tài hoa,
uyên bác đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng độc giả.
Nguyễn Tuân quê ở Nhân Mục, thôn Thượng Đình, nay là

phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân - Hà Nội. Ông
sinh ra trong một gia đình nhà nho khi Hán học đã tàn.
Thân sinh của Nguyễn Tuân là cụ Nguyễn An Lan, tú tài
khoa thi Hán học cuối cùng. Một nhà nho tài hoa bất đắc
chí có ảnh hưởng rất lớn đến tư tưởng và phong cách
Nguyễn Tuân.
Ông học đến cuối bậc thành chung thì bị đuổi vì tham gia
cuộc bãi khoá phản đối mấy giáo viên người Pháp nói xấu
người Việt Nam. Năm 1930, do "xê dịch" không có giấy
phép qua Lào sang Thái Lan, ông bị tù. Ra tù, ông bắt đầu
nghiệp cầm bút bằng việc viết báo, viết văn. Nhưng ông

chỉ thực sự nổi tiếng từ năm 1938 với các tác phẩm Một
chuyến đi, Vang bóng một thời... Năm 1941, ông lại bị bắt
giam vì giao du với những người hoạt động chính trị. Sau
Cách mạng tháng Tám, Nguyễn Tuân trở thành một cây
bút tiêu biểu hết lòng phục vụ nhân dân, phục vụ kháng
chiến, giữ chức Tổng thư kí Hội Văn nghệ Việt Nam từ
1948-1958. Ông mất ngày 28/7/1987 tại Hà Nội. Với
những đóng góp to lớn và có giá trị cho nền văn học nước
nhà, năm 1996, ông được Nhà nước phong tặng giải
thưởng Hồ Chí Minh về văn học, nghệ thuật.
Con người Nguyễn Tuân là một trí thức giàu lòng yêu

nước và tinh thần dân tộc. Ông yêu tiếng mẹ đẻ, trân
trọng những giá trị văn hóa cổ truyền của dân tộc, những
kiệt tác văn chương trung đại, những lời ca tiếng hát của
mỗi miền quê, các món ăn truyền thống, dân dã... ở
Nguyễn Tuân, ý thức cá nhân phát triển rất cao. Với ông,
viết văn là để thể hiện cái tôi một cách kì cùng. Con người
ông rất mực tài hoa, uyên bác, thông hiểu sâu sắc nhiều
ngành khoa học và nghệ thuật. Ông cũng là một nhà văn
biết quý trọng thật sự nghề nghiệp của mình, coi nghệ
thuật là một hình thái lao động cực kì nghiêm túc, thậm
chí nghệ thuật là một sự khổ hạnh (những đứa con

hoang). Những đặc điểm ấy về con người Nguyễn Tuân
có ảnh hưởng lớn đến phong cách nghệ thuật của ông.
Nguyễn Tuân thử bút ở nhiều thể loại truyện ngắn hiện
thực trào phúng, thơ, nhưng mãi đến đầu năm 1938 mới
nhận ra sở trường của mình và thành công với: Một
chuyến đi (1938); Thiếu quê hương (1940), Chiếc lư đồng
mắt cua (1941). Sự nghiệp của ông có thể chia làm hai
chặng khá rõ rệt trước và sau Cách mạng tháng Tám từ
một nhà văn lãng mạn chuyển thành nhà văn cách mạng.
Trước Cách mạng, Nguyễn Tuân sáng tác xung quanh ba
đề tài chính.