
TRẦU CAU

Viết tặng Chú Công và Cô Phượng nhân dịp lễ tình yêu 14/02.
Hầu như ai trong chúng ta khi nghe nói đến trầu cau, ít nhiều cũng nghĩ ngay đến
câu chuyện dân gian sự tích trầu cau trong kho tàng chuyện cổ tích của quê hương
mình.
Nếu chúng mình nghĩ xa hơn nữa , trầu cau còn là hiện thân của tục lệ, của truyền
thống gia đình. Là biểu tượng đặc trưng cho hôn nhân của người Việt Nam. Đồng
thời nói lên đức tính quan trọng trong tình yêu, đó là sự chung thủy.
Và đôi khi tôi luôn thấy tự hào khi mình đựơc sinh ra và lớn lên ở một vùng đất có
hàng cau lao xao trong nắng gió, có giàn trầu xanh mươn mướt đẩm sương sớm.
Cũng vì thế, tôi đã cảm nhận được một tình yêu giản dị sâu sắc mà tôi được chứng
kiến hằng ngày.
o O o
Cô là con gái miệt vườn, miệt vườn ở đây không phải là ở tận miền tây xa lắc lơ.
Miệt vườn cô sinh ra và lớn lên là mảnh đất có tên 18 thôn vườn trầu. Khi ở tuổi
thiếu nữ, cô như bao cô gái tuổi trăng tròn khác, nhiều ước vọng, nhiều tình yêu để
ban phát cho đời. Đồng thời cô có cái chân chất của cô gái miền quê, yêu cha mẹ,
yêu quê hương, nhìn cuộc sống giản đơn và biết tự bằng lòng với tất cả những gì
cô đang có.
Từ ngày tuổi mẹ cô nhiều đi, cô thay mẹ mỗi sáng gãy đòn gánh trên vai, mang
theo những buồng cau, lá trầu mới hái tất tả cho kịp buổi chợ sớm. Hàng trầu cau
của cô không to, cũng không nhỏ. Nó chỉ vừa đủ giúp cô nuôi sống cha mẹ già và
tích cóp cho riêng mình.
o O o
Mỗi ngày khi tan ca về nhà, anh vẫn thường hay ghé ngang chợ mua cho mẹ anh

vài lá trầu xanh. Thế là anh quen cô, quen từ lúc nào cô chẳng biết nữa. Có thể vì
anh hằng ngày hay mua trầu cau cô bán. Có thể là anh đã có thói quen thích mua ở
hàng trầu cau của cô từ khi nào anh cũng chẳng hay. Nhưng anh chắc chắn một
điều rằng tình cảm anh dành cho cô đều đặn lắm, âm thầm lắm. Tình cảm ấy được
tính bằng số ngày anh mua trầu mua cau của cô, được tính bằng nỗi nhớ thương
của anh dành cho cô suốt những năm tháng ấy. Anh lấy việc quan tâm đến cuộc
sống của cô làm cuộc sống của mình, anh lấy câu chuyện cổ tích trầu cau để gửi
gắm đến trái tim cô. Anh mượn lá trầu, buồng cau và miếng vôi son đỏ để vẽ trái
tim mình, tâm tình mình và cả cái ước mơ giản dị của đời người là được sắt son
cùng cô trọn đời. Anh muốn hằng ngày chở cô ra chợ với gian hàng trầu cau, cùng
cô dọn hàng rồi anh đến công ty. Anh muốn mỗi chiều tan ca, anh chạy đến giúp
cô dọn dẹp và họ cùng trở về nhà. Anh thích cùng cô đi chung trên một con đường
của riêng họ mỗi ngày. Anh yêu cô nhiều lắm.
Và cô cũng đã nhận thấy điều ấy nơi anh lâu lắm rồi, cô cũng có nỗi mong ngóng
dáng anh từ đằng xa, cũng có ánh nhìn bẽn lẽn khi vô tình cô thấy anh nhìn cô say
đắm.
o O o
Thời gian trôi qua, tình yêu giữa cô hàng trầu và anh thanh niên ấy êm đềm xanh
tươi như những lá trầu xanh hằng ngày cô vẫn hái. Đến một ngày, anh dùng lá trầu
tiêm vôi, những trái cau và bình rượu nếp đến nhà cô hỏi cưới cô làm vợ.
Từ đấy về sau, mỗi ngày vào sáng sớm anh vẫn hay thường chở cô đến chợ, giúp
cô dọn hàng. Mỗi chiều tan ca, anh chạy chiếc xe đạp cót két đến đón cô về. Anh
đèo cô băng băng về nhà, băng qua những con đường ngày nào cũng giống nhau.
Thế mà với anh và với cô, con đường ấy mỗi ngày đều mỗi mới lạ, vui tươi. Cuộc
sống gia đình họ bình dị và yên lành. Có đôi khi, những toan tính của đời sống
khiến anh và cô cũng nóng như vôi, cay nồng như lá trầu xanh. Mỗi khi như thế, họ
càng gắn bó với nhau nhiều hơn, càng ra sức xây dựng gia đình để chào đón những
đứa con của họ ra đời.

