Trẻ con không nhất thiết phải viết đẹp

Đồng ý rằng viết chữ đẹp là cả một nghệ thuật, nhưng làm sao có thể

tạo ra nghệ thuật khi bị ép buộc. Nghệ thuật càng không phải những

gì được sản xuất hàng loạt và theo một chuẩn mực duy nhất.

Đồng ý rằng ngôn ngữ là điều kỳ diệu của nhân loại, chỉ có con

người mới có và việc học và yêu ngôn ngữ của mình từ bé là rất

quan trọng. Nhưng bạn hãy thử hỏi các em bé mầm non và lớp một

xem các em có thích tập viết không? Với trẻ nhỏ tuổi, ngôn ngữ chủ

yếu là công cụ giao tiếp, trong khi giao tiếp 70% là ngôn ngữ không

lời. Giao tiếp tốt hay không nằm ở 70% đó, và giúp các em học được

khả năng giao tiếp thành công mới là điều quan trọng. Chẳng thế sau

này đi làm, bạn đã thấy công ty nào cho bạn đi học rèn chữ hay bạn

phải đi học các khóa học nâng cao kỹ năng giao tiếp và làm việc

nhóm?

Đồng ý rằng việc viết chữ giúp trẻ rèn luyện não bộ, nhưng nó phải là

hoạt động có chừng mực và các bài học, bài tập về nhà phải được

thiết kế theo trình độ của trẻ và học viết cần phải trở nên thú vị để

được trẻ yêu thích. Nếu cứ tập viết hết trang này đến trang khác đau

cả tay, vừa viết vừa khóc mà con không dám dừng, mẹ không dám

cho con dừng vì phải làm cho xong bài tập về nhà cô giao, như thế

không phải là học.

Mục đích của giáo dục là giúp trẻ thích nghi với cuộc sống và môi

trường. Công nghệ đã giúp một em bé chưa biết đọc biết viết tiếp

cận với kiến thức mình cần. Đưa cho em bé 3 tuổi một cái ipad em

bé cũng biết cách chơi trò chơi, cách nghe các bài hát, học tiếng

Anh, xem phim hoạt hình trong youtube. Và chỉ trong một thời gian

ngắn nữa những điều không tưởng như bạn nói - máy tính thực hiện

lệnh, sẽ xảy ra, trẻ đâu có cần phải đánh máy chứ đừng nói đến việc

phải viết chữ đẹp.

Những em bé đang học lớp một bây giờ sẽ tham gia thị trường lao

động trong 15 năm sau. Tương lai 15 năm sau các em sẽ phải cạnh

tranh với công dân trên toàn thế giới để có việc làm trên chính đất

nước mình, các kỹ năng sống và làm việc toàn cầu mới là những

điều cần trang bị cho trẻ.

Nhìn từ góc độ vệ sinh, nếu bạn đã đọc Tôttochan - cô bé bên cửa

sổ, bạn sẽ thấy từ những năm 1940 ở Nhật, thầy hiệu trưởng

Kobayashi của trường tiểu học Tomoe, đã khuyến khích trẻ mặc

quần áo cũ đi học vì thầy hiểu nhu cầu khám phá thế giới xung

quanh của các em. Không có lý do gì để bắt trẻ mặc một bộ quần áo

đẹp để rồi sợ bẩn không dám chơi đùa với các bạn, không được là

chính mình, là một đứa trẻ có tuổi thơ. Việc chấm vở sạch, chữ đẹp

cũng vậy, nhà trường có sắp thời gian biểu cho giờ rửa tay sau giờ

ra chơi hay có đủ chỗ trong nhà vệ sinh cho trẻ rửa ráy không? Nếu

bản thân trẻ không sạch làm sao sách vở sạch.

Tệ nhất là việc trẻ bị đánh giá mỗi khi chấm điểm vở sạch chữ đẹp.

Làm sao bạn khuyến khích trẻ khi ngày ngày bạn truyền đi một thông

điệp "Chữ xấu thế này chắc mai sau chẳng làm nên trò trống gì".

Ngôn ngữ viết chỉ là công cụ để học và lưu giữ kiến thức của nhân

loại, không phải là mục đích chính khi đi học, càng không phải là

thước đo nhân cách.

Do đó, chúng ta cần thay đổi để theo kịp xu hướng phát triển trên thế

giới. Trách nhiệm đó trước tiên thuộc về những người làm cha mẹ.

Cho dù quyết định của bạn là thế nào hãy giúp con được là mình,

đừng quên, tuổi thơ chỉ có một lần trong đời, đừng bắt các em có một

tuổi thơ quá tải với những yêu cầu không thực tế. Hãy đặt lợi ích của

con mình lên hàng đầu chứ không phải chạy theo những điều tất cả

mọi người khác đang làm. Lịch sử không bao giờ được viết bởi

những người chỉ làm theo những yêu cầu của người khác.

Hiện nay, các em bé đi học thêm từ mẫu giáo, học cả ngày, tối về bố

mẹ lại tất tả đèo đi học thêm các môn. Chưa vào lớp một đã phải đọc

thông, viết thạo, rồi còn phải luyện chữ đẹp, nếu không đẹp thì bị

đánh, mắng, bị chụp mũ.