Bài Học TCuộc Sống: Mỗi Trang Sách Là Một Thông Đip Ý Nghĩa
Trang | 1
Bài Học Từ Cuộc Sống: Mỗi Trang Sách Là Một Thông Điệp Ý Nghĩa
MỤC LỤC
1. Góc Nhìn Giữa Hiện Đại Và Truyền Thống Từ Truyện Ngắn "Bình Yên Ở
Cuối Con Đường" Của Hoàng Khánh Duy...........................................................3
2. Khát Vọng Và Ý Nghĩa Cuộc Sống Qua Truyện Ngắn "Tuổi Trẻ Đi Tìm" Của
Vũ Minh Phúc......................................................................................................12
3. Sức Sống Mới Từ Núi Rừng Qua Truyện Ngắn “Tình Người Vùng Cao” Của
Lê Mai.................................................................................................................29
Trang | 2
Bài Học Từ Cuộc Sống: Mỗi Trang Sách Là Một Thông Điệp Ý Nghĩa
TRI THỨC NGỮ VĂN
1. Góc Nhìn Giữa Hiện Đại Và Truyền Thống Từ Truyện Ngắn
"Bình Yên Ở Cuối Con Đường" Của Hoàng Khánh Duy
A. Đôi Nét Về Tác Giả
1. Cuộc đời:
Hoàng Khánh Duy tên thật là Phạm Khánh Duy, sinh năm 1997 tại
Mau, tốt nghiệp Cử nhân Ngữ văn Đại học Cần Thơ, đang học
viên Cao học ngành Văn học Việt Nam dạy ngữ văn trung học phổ
thông ở Thành phố Cần Thơ.
2. Tác phẩm tiêu biểu:
Truyện ngắn Hoàng Khánh Duy đa phần gắn liền với miệt vườn
sông nước miền Tây, với bóng dáng của những quê, với những
người phụ nữ Nam Bộ hiền lành chân chất, chịu thương chịu khó nhưng
số phận còn nhiều thua thiệt… Bằng ngòi viết chân thật trái tim trong
sáng, Duy đã chia sẻ với bạn đọc cảm nhận về những điều Chân Thiện
– Mỹ trong cuộc sống.
B. Nội Dung Tác Phẩm
BÌNH YÊN Ở CUỐI CON ĐƯỜNG
Những năm tháng bôn ba xứ người, Nhung đã nhận được gì, ngoài tấm
thân độc, sớm hôm một mình? Mai nói với tôi như thế lúc hai đứa
Trang | 3
BÀI HỌC TỪ CUỘC SỐNG: MỖI TRANG SÁCH LÀ
MỘT THÔNG ĐIỆP Ý NGHĨA
Bài Học Từ Cuộc Sống: Mỗi Trang Sách Là Một Thông Điệp Ý Nghĩa
đang ngồi vắt vẻo trên cây cầu tre bắc ngang qua con mương đang vào
mùa lục bình nở hoa tím ngát.g
Tôi nhìn xuống dòng nước chảy êm đềm dưới chân mình, tay vân vạt
áo ba màu thiên thanh, tự thấy mình sao độc quá! Ngoài ba mươi
tuổi, tôi vẫn một thân một mình, sớm đi tối về, cơm nước tự nấu, nỗi đau
tự tôi chữa lành... Trong khi Mai đã chồng, bên cạnh được chở che
còn bờ vai vững chắc để Mai tựa vào suốt một đời sóng gió. Nhìn
Mai hạnh phúc, tôi vui. Cô bạn ngày nào cùng tôi lớn lên trong xóm nhỏ,
cùng tôi đến trường, nay chọn sống cuộc đời êm ấm yên bình xóm
nhỏ, còn tôi sống đời tha phương.
tôi cũng từng nói: “Chừng nào thấy ngoài kia bất ổn quá thì về đây,
lo! Rồi kiếm cho mình tấm chồng như Mai. Con gái, lang thang mãi
cũng không tốt”.
Tôi hiểu má, hiểu Mai. Với họ, cuộc đời đáng sống nhất là cuộc đời bình
yên. Cuộc đời mình không phải lận đận, vất vả, bôn ba. Mỗi người
một cách nghĩ khác nhau về cuộc sống, một sự lựa chọn khác nhau cho
hành trình dài dằng dặc của mình. Nhiều lần tôi nhìn Mai, tôi thèm
cuộc sống êm đềm giống như Mai, đứa con để bế bồng, nựng nịu.
Nhưng con đường tôi lựa chọn cũng đâu hẳn tăm tối. Quan trọng
nhất tôi thấy hạnh phúc, thỏa mãn. Tôi tưởng, khát vọng; tôi
được sống với những giấc mơ mà tôi ôm ấp thuở nào.
Nhìn dòng nước sông lững lờ trôi. Mấy cụm lục bình nương náu trong
con mương nhỏ dẫn vào trong ruộng cũng bị nước sông cuốn trôi xờ.
Tôi nói với Mai:
- Mai ơi, mỗi người một con đường riêng để đi, riêng Nhung
thấy mình trưởng thành từng ngày, được sống với đam không
Trang | 4
Bài Học Từ Cuộc Sống: Mỗi Trang Sách Là Một Thông Điệp Ý Nghĩa
ngừng cống hiến. Dẫu độc một chút cũng đáng gì? hạnh
phúc nào mà không đánh đổi, phải không Mai?
Mai mỉm cười. Nụ cười hiền lành trong biếc của gái quê hương.
Tôi im lặng nhìn nắng chiều dần rụng xuống chân cầu. Con nước Hoa
Bèo muôn thuở vẫn trôi, hiền hòa dung dưỡng xóm nhỏ nơi tôi
Mai đã cùng nhau lớn lên, đi học, rồi mỗi người lựa chọn con đường của
riêng mình. Con đường đó dẫu chông chênh thế nào chúng tôi vẫn sẽ
vượt qua, chỉ cần bình an và hạnh phúc.
**
sinh ra tôi anh hai. Anh tôi lấy vợ năm 28 tuổi. Thay đi phiêu
bạt giống như tôi, anh về làm cán bộ xã, cách nhà không xa. Chị dâu tôi
làm giáo viên, dạy trường huyện, cách nhà cũng chừng 3-4km. Anh chị
tôi sống bên cạnh má, chăm lo cho tôi, thỉnh thoảng được nghỉ phép
thì dắt díu nhau đi du lịch đâu đó, lên núi hay xuống biển. Anh đòi chở
tôi theo nhưng lắc đầu: “Tụi bây còn trẻ, còn khỏe, ráng đi.
già rồi! Đi từ đây ra mộ ba bây mỏi nhừ cái chân, lấy sức đâu leo
núi, lội biển”. Tôi về nhà “giữ má” cho anh chị đi du lịch, tôi bụm miệng
cười:
- Má chung thủy với ba suốt đời, có đi đâu được đâu.
- Ờ... cũng phải! - Má tôi gật gù.
Anh em tôi cười phá lên.
Anh chị đi du lịch vài ngày, tôi nhà “giữ má”. Nói vậy chứ thực ra
giữ tôi thì đúng hơn. Chốc chốc tôi lại kêu: “Con Nhung đâu rồi, cái
đìa nước dữ lắm, coi chừng lọt xuống đó”, “Về nhà Nhung ơi, nắng!”...
Tôi cười khúc khích. Tôi còn bỏng nữa đâu. Đời tôi cũng lang
bạt, cũng chông chênh chốn thị thành chứ bình yên lắm đâu. Để
Trang | 5