đang ngồi vắt vẻo trên cây cầu tre bắc ngang qua con mương đang vào
mùa lục bình nở hoa tím ngát.g
Tôi nhìn xuống dòng nước chảy êm đềm dưới chân mình, tay vân vê vạt
áo bà ba màu thiên thanh, tự thấy mình sao cô độc quá! Ngoài ba mươi
tuổi, tôi vẫn một thân một mình, sớm đi tối về, cơm nước tự nấu, nỗi đau
tự tôi chữa lành... Trong khi Mai đã có chồng, bên cạnh được chở che
còn có bờ vai vững chắc để Mai tựa vào suốt một đời sóng gió. Nhìn
Mai hạnh phúc, tôi vui. Cô bạn ngày nào cùng tôi lớn lên trong xóm nhỏ,
cùng tôi đến trường, nay chọn sống cuộc đời êm ấm yên bình ở xóm
nhỏ, còn tôi sống đời tha phương.
Má tôi cũng từng nói: “Chừng nào thấy ngoài kia bất ổn quá thì về đây,
má lo! Rồi kiếm cho mình tấm chồng như Mai. Con gái, lang thang mãi
cũng không tốt”.
Tôi hiểu má, hiểu Mai. Với họ, cuộc đời đáng sống nhất là cuộc đời bình
yên. Cuộc đời mà mình không phải lận đận, vất vả, bôn ba. Mỗi người
một cách nghĩ khác nhau về cuộc sống, một sự lựa chọn khác nhau cho
hành trình dài dằng dặc của mình. Nhiều lần tôi nhìn Mai, tôi thèm có
cuộc sống êm đềm giống như Mai, có đứa con để bế bồng, nựng nịu.
Nhưng con đường mà tôi lựa chọn cũng đâu hẳn là tăm tối. Quan trọng
nhất là tôi thấy hạnh phúc, thỏa mãn. Tôi có lý tưởng, khát vọng; tôi
được sống với những giấc mơ mà tôi ôm ấp thuở nào.
Nhìn dòng nước sông lững lờ trôi. Mấy cụm lục bình nương náu trong
con mương nhỏ dẫn vào trong ruộng cũng bị nước sông cuốn trôi bơ xờ.
Tôi nói với Mai:
- Mai ơi, mỗi người có một con đường riêng để đi, riêng Nhung
thấy mình trưởng thành từng ngày, được sống với đam mê và không
Trang | 4