nơi tìm thầy, nơi nào họ mách có thuốc hay, thầy giỏi là mẹ lên đường,
chẳng kể ngày hay đêm, hết đắp lại uống, đủ kiểu. Ba năm sau cha tôi
như người từ cõi chết trở về. Cha túc tắc tập đi, tập tự tắm lấy, tự vệ sinh
lấy... Sức khỏe của cha dần dần hồi phục. Mẹ mừng lắm, như trẻ lại mấy
tuổi. Lúc đó chúng tôi đã vào học cấp ba, đời sống lại càng khó khăn
hơn. Nhưng thật không may cho cha con tôi, mẹ tôi ngã bệnh, bà mất
trong sự đớn đau vô hạn của cha con tôi. Cha nuốt nước mắt vào lòng,
không khóc. Hằng đêm cha ngồi lặng lẽ như kẻ vô hồn trước di ảnh của
mẹ. Nỗi đau cứ trải dài, thâu đêm suốt sáng...
Hai anh em tôi vẫn hằng ngày cắp sách tới trường. Ngoài suất lương
thương binh của cha, lúc rảnh anh trai tôi đi bán bánh mì, tôi đi bán ngô
nướng. Một hôm cha bảo:
- Thu này! Cha muốn xuống xóm Ðán trông coi nhà cho bác Phú,
bác ấy vào nam với mấy cậu con, chẳng biết đến bao giờ mới về. Nhà ta
cho thuê, còn ở Ðán cha con ta trồng rau, nuôi con gà con lợn để có
thêm thu nhập, lấy tiền cho con ăn học.
- Nhưng cha thì bệnh tình như vậy, ai làm hả cha?
- Cha sẽ làm, làm túc tắc con ạ!
Tôi đồng ý để chiều lòng cha. Ở nơi rộng rãi, cha bắt đầu trồng rau, nuôi
thêm mấy con gà, rồi cha nuôi thêm đôi lợn. Nhìn cha đi lại khó khăn,
lúc cúc chăm gà, chăm rau... trong lòng tôi dấy lên một nỗi niềm thương
cha vô hạn. Nhưng thật trớ trêu, tai họa lại ập đến với cha tôi. Chỉ vì
thấy cây trứng gà rậm rạp che khuất mất vườn trồng rau, cha bắc ghế
trèo lên để phạt bớt mấy cành, nhưng chiếc ghế bị nghiêng, cha ngã nhào
xuống đất, vết thương cũ lại tái phát. Cha phải nằm viện liền mấy tháng
trời bệnh tình mới đỡ. Về nhà cha lại trồng rau, nuôi lợn, nuôi gà kiếm
thêm đồng ra đồng vào.
Trang | 5