Đề bài: Trình bày cảm nghĩ về tác phẩm Cha con nghĩa nặng của Hồ Biểu Chánh<br />
Dàn ý chi tiết <br />
1/ Mở bài: Giới thiệu về tác giả, tác phẩm, nội dung đoạn trích<br />
2/ Thân bài<br />
Nghệ thuật xây dựng tình huống truyện độc đáo: Đẩy nhân vật vào tình huống éo le để <br />
khắc sâu thêm tình cảm cha con sâu nặng, tăng sức hấp dẫn cho câu chuyện.<br />
Tình cảm cha đối với con:<br />
+ Sống xa con luôn day dứt và nhớ con khôn nguôi.<br />
+ Trở về với mong muốn được gặp con nhưng lại sợ liên lụy tới con nên chưa gặp con đã <br />
vội dứt áo ra đi để con có được hạnh phúc.<br />
+ Định nhảy sông tự tử để mong con bình yên.<br />
Một người cha đầy bất hạnh, luôn thương con, sẵn sàng hi sinh, không quản ngại nguy <br />
hiểm mong gặp lại con. Vì hạnh phúc của con mà sẵn sàng tìm đến cái chết.<br />
Tình cảm con đối với cha:<br />
+ Nghe được câu chuyện giữa cha và ông ngoại càng hiểu và thương cha hơn.<br />
+ Nhất quyết không cho cha đi, khao khát được sống trong tình yêu thương của cha.<br />
+ Cuộc gặp gỡ với cha thể hiện nỗi nhớ cha cháy bỏng, con sẵn sàng hy sinh hạnh phúc <br />
để được bên cha, lo cho cha.<br />
3/ Kết bài<br />
– Ý nghĩa của đoạn trích<br />
+ Thể hiện tình cảm cha con sâu nặng.<br />
+ Nghệ thuật xây dựng tình huống truyện mâu thuẫn, cao trào. Ngôn ngữ bình dị, gần gũi, <br />
đậm chất con người Nam Bộ.<br />
Bài tham khảo <br />
Hồ Biểu Chánh là một trong những tác giả đặt nền móng cho tiểu thuyết Việt Nam hiện <br />
đại. Ông là một tác giả quen thuộc đối với người dân Nam Bộ. Những tiểu thuyết của <br />
ông phản ánh chân thực cuộc sống của con người Nam Bộ cũng như những truyền thống <br />
đạo đức tốt đẹp của con người giữa cuộc đời. “Cha con nghĩa nặng” là một tiểu thuyết <br />
tiêu biểu của ông thể hiện tình cảm cha con sâu nặng giữa người cha tên Sửu và người <br />
con Tí.<br />
Để làm nổi bật chủ đề về tình nghĩa cha con sâu nặng, tác giả đã tạo nên tình huống <br />
truyện với những mâu thuẫn cao trào, giàu kịch tính. Đọc đoạn trích người đọc có thể <br />
cảm nhận được số phận éo le của nhân vật Sửu. Đó là một người nông dân thuần phác, <br />
yêu vợ, thương con, chăm chỉ hiền lành. Nhưng vì một phút nóng giận, ông vô tình giết <br />
vợ, vì thế phải sống chui lủi, đi biệt xứ. Ông chịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần, lúc <br />
nào cũng sống trong tình cảnh dằn vặt lương tâm. Sống nơi biệt xứ, làm đủ nghề thuê <br />
mướn, thay tên đổi họ, nỗi khổ tâm luôn đầy ắp trong lòng Trần Văn Sửu, ông nhớ khôn <br />
nguôi và da diết những đứa con của mình.<br />
Ông đã trở về với mong muốn là được gặp các con của mình nhưng điều đó sẽ làm liên <br />
lụy tới các con của ông. Hai người con Quyên và Tí đều đều chuẩn bị lấy vợ, lấy chồng. <br />
Sự xuất hiện của ông chắc chắn sẽ khiến hạnh phúc của các con bị ảnh hưởng. Vì thế <br />
ông quyết tâm ra đi dù chưa gặp được các con và có ý định nhảy sông tự tử. Các nhân vật <br />
đứng trước trở ngại rất lớn. Nếu cha trở về thì sẽ bị làng tổng bắt, các con sẽ bị vạ lây. <br />
Nếu con theo cha thì sẽ phải chịu nhiều khổ cực và không chăm sóc được cho ông ngoại. <br />
Hai cha con bàn ngược tính xuôi mãi cuối cùng cũng đưa ra được quyết định. Đẩy nhân <br />
vật vào tình huống éo le, khó xử tác giả đã khắc họa được tình cảm cha con sâu sắc, tăng <br />
tính thuyết phục cho câu chuyện.<br />
Trước hết, qua đoạn trích chúng ta có thể thấy được tình cảm sâu sắc của người cha <br />
Trần Văn Sửu dành cho con của mình. Sau bao năm tháng biệt xứ với nỗi nhớ con khôn <br />
nguôi người cha tìm về quê hương với mong muốn được gặp lại những đứa con của mình <br />
để giãi bày với chúng. Gặp lại bố vợ, Sửu chấp nhận tất cả những lời mắng nhiếc, sỉ <br />
nhục để đạt được mục đích của mình. Ông nói với cha vợ những lời đau đáu từ trái tim, <br />
chứa chan những giọt nước mắt của sự khổ đau, làm hiện lên tấm lòng thương con vô <br />
hạn của người cha. Nỗi nhớ thương con đến cháy lòng làm cho ông trở nên kiên quyết: <br />
“xăm xăm bước đi về cửa”, “lột nón xuống mà cầm trên tay”.<br />
Cũng chính vì thương con mà ông trở nên mềm yếu “cúi mặt ngó xuống đất, hai hàng <br />
nước mắt chảy ròng ròng…” rồi khóc rấm rứt. Qua lời than của Sửu chúng ta có thể thấy <br />
được cuộc đời đầy éo le khổ cực của người cha và tấm lòng thương nhớ con da diết. <br />
Dòng cảm xúc trào dâng khiến ông không kiềm chế được đã thốt lên thành lời: “Con <br />
thương sắp nhỏ quá”, “Con thương nhớ chúng nó quá tía ơi”, “Con nhớ sắp nhỏ quá”. Và <br />
chính tấm lòng yêu thương con vô bờ của Sửu đã làm lay động những tình cảm tốt đẹp <br />
trong Hương Thị Tào. Từ chỗ mắng nhiếc lúc ban đầu, Hương Thị Tào lại nghẹn ngào <br />
xúc động cùng Sửu. Sau khi nghe cha vợ nói các con vẫn rất thương mình, Sửu muốn gặp <br />
chúng dù phải ẩn mình dưới hình dạng thổ dân. Chi tiết này cho thấy hình ảnh một người <br />
cha đầy bất hạnh. Ông trở về nhà với nỗi khao khát gặp con bao nhiêu thì lại sẵn sàng <br />
lặng lẽ ra đi bấy nhiêu khi mà hay tin các con hiểu được lòng mình và chúng chuẩn bị có <br />
được hạnh phúc bên cạnh những người thương yêu.<br />
Sự trở về của ông chắc chắn sẽ làm liên lụy tới chúng. Vì vậy ông sẵn sàng từ bỏ khao <br />
khát gặp lại con, quyết tâm dứt áo ra đi để “miễn là con được giàu có, sung sướng thì <br />
thôi”. Ông ra đi và mang theo ý định về cái chết, chết để “quên hết việc cũ” , “hết buồn <br />
rầu, cực khổ”, chết để khỏi liên lụy tới con. Như vậy, có thể thấy được Trần Văn Sửu là <br />
hiện thân của những phẩm chất đạo đức tốt đẹp. Một con người thiện lương nhưng phải <br />
sống một cuộc đời bất hạnh, một người cha thương con, đau đáu nỗi đau nhớ con, mong <br />
muốn cho con được hạnh phúc, sống vì con và chết cũng vì con.<br />
Bên cạnh tình cảm sâu nặng người cha dành cho con thì đoạn trích cũng thể hiện tấm <br />
lòng hiếu nghĩa của con đối với cha sau nhiều năm xa cách. Thời gian không thể làm xóa <br />
nhòa đi bóng hình người cha trong tâm hồn Tí. Chính vì thế khi gặp lại cha, Tí khao khát <br />
được sống trong tình yêu thương của cha. Cuộc đối thoại dưới đêm trăng của ông ngoại <br />
và Sửu đã bị Tí nghe thấy, nó hiểu và thương cha hơn. Chính vì thương cha, hiểu cha và <br />
muốn gắn bó với cha Tí trở nên đĩnh đạc và chủ động. Nó hỏi ông ngoại về cha, chạy <br />
theo cha khi Sửu bỏ đi, cất tiếng gọi tha thiết từ một trái tim khao khát tình phụ tử: “Ai <br />
đó? Phải cha đó không cha?” Khi Trần Văn Sửu muốn kết thúc cuộc đời thì Tí đã đến với <br />
tấm lòng yêu thương cha chân thành, cứu Sửu trở về với cuộc sống. Cảnh cha con nhà Tí <br />
gặp nhau sao mà giản dị, cảm động đến thế! “ Thằng Tí chạy lại nắm riết lấy tay cha <br />
nó…” Khi gặp được cha rồi, nó chẳng rời cha nửa bước, kiên quyết cha đi đâu thì sẽ theo <br />
đó: “Hễ cha đi thì con đi theo”. Dù xa cách nhiều năm nhưng giữa cha con Tí có một sợi <br />
dây gắn kết bền chặt, để khi gặp lại, tình cha con lại đong đầy như thế! Vì con cha muốn <br />
sống, vì cha con quên đi hiện tại của mình. Đó chính là nghĩa nặng của tình cha con.<br />
“Cha con nghĩa nặng” là một cuộc gặp gỡ đầy xúc động về tình cha con. Thông qua việc <br />
xây dựng tình huống truyện đầy mâu thuẫn cao trào tác giả đã thành công khi khắc họa <br />
tình cảm sâu nặng giữa cha con Trần Văn Sửu. Đó là tình cảm sâu đậm, thiêng liêng và <br />
bất diệt. Đoạn trích còn đặc biệt thành công khi tác giả sử dụng ngôn ngữ rất bình dị, gần <br />
gũi, đậm chất con người Nam Bộ.<br />