VỘI VÀNG – XUÂN DIỆU<br />
<br />
Tình yêu cuộc sống say mê tha thiết của nhà thơ<br />
- Bài thơ mở đầu bằng 4 câu thơ 5 chữ kiểu câu kđ mạnh cùng lối điệp từ ngữ, điệp<br />
cấu trúc câu thơ để khẳng định 1 ý định mạnh mẽ: đoạt quyền tạo hóa, ngự trị thiên<br />
nhiên “tắt nắng” “buộc gioa” ước muốn ngăn thơi gian chặn sự già nua tàn để giữ<br />
mãi hương sắc cuộc đời<br />
- Ý tưởng độc đáo, mới lạ, cách tân nghệ thuật và dấu ấn sáng tạo của Xuân Diệu<br />
- Hành động mở đầu cho những ham muốn, vội vàng gói gọn cảm xúc và ý tưởng chủ<br />
đạo của cả bài thơ, có giá trị như lời đề tựa.<br />
- Nhà thơ giải bày cho ước muốn “ngông cuồng” của mình bằng 1 bức tranh thiên<br />
nhiên: ong, bướm, yến anh, ánh bình minh rực rỡ. Tất cả dang trong thời kỳ xung<br />
mãn căng đầy sức sống “này đây tuần tháng mật, đồng nội xanh rì , cành tơ phơ<br />
phất, này đây khúc tình si”<br />
→ tất cả hiện hữu có đôi có lứa có tình<br />
- XD chiêm ngưỡng bặng cặp mắt xanh non xanh của tuooir trẻ. Cái nhìn gnowx<br />
ngàng đắm say ngây ngất Điệp khúc này đây + phép liệt kê theo chiều tăng tiến cách<br />
dùng từ phơ phất từ ghép xanh rì và những cụm từ tuần tháng mật khúc tình si hào<br />
vào nhịp thơ gấp gáp khẩn trương diễn tả cảm giác sung sướng ngất ngây vừa là<br />
hối thúc giục giã cuộc sống là thiên đường trên mặt đất Hãy tận hưởng<br />
“Tháng Giêng ngon như một cặp môi gân’’ lối diễn đạt độc đáo mới lạ có ý nghĩa bao<br />
quát đoạn 1 một đời đẹp nhất là tuổi trẻ 1 năm đẹp nhất là mùa xuân, mùa xuân đệp<br />
nhất là tháng Giêng. Cái đẹp ở sự bắt đầu tinh khôi mới mẻ hồng hào, mơn mởn.<br />
Xuân Diệu vật chất hóa khái niệm thời gian (tháng Giêng) bằng” cặp môi gần” nhà<br />
thơ cảm giác bằng tính từ gần, ngon câu thơ gợi hình thể, hương thơm, vị ngọt<br />
khiến người ta say đắm<br />
<br />
Nỗi bâng khuâng về thời gian và cuộc đời<br />
- Mạh thơ chùng hẳn xuống, câu thơ gãy đôi bới dấu chấm ở giữa “Tôi sung sướn.<br />
Nhưng vội vàng một nửa” Nhà thơ hoài xuân, nhớ xuân, tiếc xuân khi mùa xuaam<br />
chỉ vừa bắt đầu. XD nhận rõ bước đicủa thời gian trong hơi thở của đất trời, cùng với<br />
thời gian những gì tốt đẹp nhất của mùa xuân tuổi trẻ sẽ qua đi<br />
- Từ xuân, tôi, tuổi trẻ trở đi trở lại đang cài nhau trong những mâu thuẫn, đương tới<br />
đương qua, còn non sẽ già; lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật; xuân vẫn tuần<br />
hoàn ; tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại<br />
→ tạo thành nỗi day dứt không nguôi<br />
- Đương qua sẽ gi, hết ,mất không cho chẳng còn nớn<br />