vietmessenger.com
Nguyễn Văn Ninh
Bữa Ăn Trên Cỏ
"Nht cht tre nhì ve gái". Cha tôi thường nói như vậy.
i tên Hoài, mười chín tui cao mt mét bốn mươi. Với chiu cao y, tôi không th tr
thành người mu, din viên, mt chàng bnh trai! Tht vng chiu cao, t hào chiu rng.
i nhn thy bn thân ch thích hợp đi cày, người lùn đi cày không phải cúi. K thc, tôi t
nghĩ, ai cũng làm thy giáo, công nhân thì ly ai cày cuc, trng cây lúa ly gạo ăn. Thế đấy!
Chỉ đơn giản là làm được vic. Ngh mình lấy đuôi con trâu làm thước ngắm! Xong. Lăn tăn
m gì cho mệt. Đời người? Hai tay vơ vào miệng c thôi.
Din cùng làng với tôi. Hai đứa tôi hôm nào cũng có mặt ngoài đồng. Tôi đi cày. Hết đi cày
lại chăn trâu. Diện quanh năm cắt cỏ bán cho người ta nuôi nga, nuôi cá.
Giữa cánh đồng quê có cây go xanh, mc tđờio không biết, thân cây xù xì, lá dày rm.
Nhìn không xúc cm nhưng mát. Quê cũng chỉ cn mát thôi. Những trưa mùa h cày ba
xong, tôi không v nhà, li nghỉ ngơi dưới bóng mát ấy, trông trâu ăn cỏ, trông cày trông
ba. Mẹ mang cơm ra đồng. Cơm nắm mui vng với dăm quả mui. Hôm nào ci thin
thì có tép đồng kho tương. Làng tôi hay ví: "Đẹp như cái tép kho tương, kho đi kho lại nó
trương phềnh phnh". Thế là ác. Nhiu hôm tôi để li vài con tép. Sau bữa ăn tôi cầm trên
tay mân mê.
Mẹ thương tôi, cứ ngi nhìn tôi ăn hết bữa, nói bâng quơ vài câu chuyn trong làng. Chuyn
nào tôi cũng nghe rồi, biết rồi, nhưng khi k m c pha mt chút lo s, su não, khiến cho
ni bun lan c sang tôi. Xong ba, bà cun nhng tàu lá chuối, cơm tha cho vào b cói
mang v ném cho gà nht. Dáng m xa dn nh dn khut dn. Tôi nhìn m, nhìn mãi, khi
dáng bà đã khut lp sau lũy tre. Làng kcánh đồng. Đồng k dòng sông. Trên đầu tôi là
vòm lá go xanh. Thân cây gai ken dầy như rận bámi trâu.
Nhiu hôm Din không v lại ăn chung nắm cơm m tôi mang ra. Bữa ăn trên đồng c,
dưới vòm go gai, gia mùi hoai của đất. Nhng lúc y mẹ tôi thưng dắt trâu cho ăn
nhng thm cỏ dưới trin sông xa xa.
M không phàn nàn v cuc sng, v làng xóm, v tôi. M ch thèm một đứa cháu. Còn tôi
một năm nữa xã mi cho giy kết hôn. Din phải haim nữa. Hai năm, mt t giy.
Những lúc ăn cơm cùng Diện, tôi ăn kng ngon. Tính tôi vậy. Thợ cày. Ăn tùng tục mi
ngon. Nhưng mi bảo trước mt con gái, không nên. Chán thật! Khi được dy dỗ, người
ta sng khổ hơn thì phi. M bảo: "Con ăn như đứa ba ngày mi thy miếng. Ăn từ t thôi.
Người ta không chỉ ăn lấy no mà còn phi ăn cho đẹp".
- Đẹp? - tôi gn ging. Mt b x, nng nề như chiếu ướt.
"Nht cht tre, nhì ve gái" - B tôi dy. i nhìn cánh tay mình, cơ bắp ni lên, cun cun
như gốc tre rn chc. Tôi t hào, nm sp trên c trưn tri. C nhàu nát. Có hôm tôi bo
Din th gang bàn tay vào cánh tay anh xem. Din gang mt gang không hết. Chc không?
Chc! Rn!i hỏi: "Đóng cọc được không?". Đóng cọc được đấy! Ai đóng cọc mà chng
dùng tay. Diện cưi, k rằng: "Có người bo, anh cày gii, em ct c nhanh, hai đứa ly
nhau được".
° ° °
Mùa thu đến. Lúa thu phơi màu ch mùa gt, c mc ngp b. Tôi dắt trâu lượn hai vòng b
ruộng là no căng. Cho trâu xuống sông tm cùng. Tôi thích nm sấp trên lưng trâu, nhiệt t
thân mình nó to ra. Tôi nhớ đám cỏ nhàu nát. Tôi nh mt hình nh xa xôi không hình dung
được. Vy thôi.
Din lên thành ph được hai tháng, đi trông một ngưi già m yếu. Din bo tết mi v.
Nm trên lưng trâu, tôi tính còn bn tháng na.
Bốn tháng qua đi, mt mùa ngô sau hai mùa lúa. Tt cả đã thu hoch. Nhng đường cày
thng tắp. Đất lật lên phơi trong nắng hanh vàng. Đất này chỉ phơi được my ngày thì nước
từ các kênh đào thuỷ lợi đổ về đồng ruộng. Nước về, đất xèo xèo như tôi vôi. Tt c chuyn
sang ba nhuyn bùn ri cy. Mùa cy, cả làng đổ xô ra cánh đồng cho kp thi v. Nhng
bữa ăn lại được bày ra trên c ngay b rung.
Din v, c làng xôn xao. Diện ra đồng, cả làng ngước nhìn. Diện đến ch tôi, c làng kinh
ngc. Mc gii lạnh gió đông, Diện vn chiếc váy ngắn, đi đôi guc cao nhún nhy. Đi được
mt quãng đồng, Din ci guc xách tay, da trng, môi hng, tóc màu ht d. C làng xuýt
xoa: Ôi chao cô Din din tht! E hèm. Có tin cú cũng thành tiên. Da chân da tay đẹp như
đánh phấn!m thuê mà cũng lắm tin.
Ri h nói ngậm ngùi hơn: Suốt ngày chạt bùn vơ cỏ vc b, gánh phân, nh m, tay chân
răn reo như khúc dồi. Diện ơi Diện. Lại đây! Lại đây cho chị ngm một tí em ơi. Đời em thế
mà thơm. Có đánh đổi gì không em? May mn. Em là ht mưa sa vườn đào rồi.
Chưa vào cấy, buổi trưa cả làng v ngh.
Din không v.
i và Din ngồi dưới gc cây go. Tôi cảm tưởng xa Din t lâu lm rồi, năm nàoy tôi
không nh nữa. Tôi hay mơ hồ và xun ngc, chẳng lâu đâu, mấy tháng cách đây thôi. Vậy
mà... Ngày đó hai đứa vùi trong đồng rung, mùi c lúa, mùi hôi trâu, mùi bùn. Bây gi Din
thơm, mùi thơm là lạ, xa hoa. Mùi th thành. Din bảo đó là nước hoa En-chen-tơ, dầu gi
Hết-en-sâu-đờ, sa tắm Đô. "Anh biết không, em được chăm sóc từ chân đến đầu từ đầu
đến chân chng thiếu ch nào c. Thích lm! Thành phố người ta không coi thường con gái
như ở đây đâu". Diện nói xong môi dẩu lên như chó cái. Toàn con người Din ln đầu tiên
khiến tôi ngây ngt. Tay Din ln lần đùi mình, co chân, gập đầu gối, móng tay đểi vót
nhn tô màu cánh sen. Vê nhè nh trên bắp đùi qua đu gi qua cng chân, c chân
nhng ngón chân. Mười móng chân óng ánh như đồ thờ sơn son thếp vàng. Như rắn mng
năm, Diện bóc mt lp da mong mng. "Gì đấy?" - Tôi ngc nhiên. Din nhúi vào trán tôi
mt cái, mt nhp nháy, cười: "Quê! Tt chân".
Din xoè bàn tay trng hng thon thbúp măng. Đâu rồi bàn tay em, bàn tay ct c? Em úp
lưng tay vào nhau múa một vòng chạy ngược qua rn qua bng vòng lên qua vú. Vũ nữ.
Mt lim dim. "Anh nhm mt lại đi! - Din khẽ đặt hai bàn tay lên mt tôi - nhm mt li!
Nhm mt li, em cho...". Diện đặt vào tay tôi mt vt mm mm, tròn tròn, m nóng. Tôi
hong. Tôi tưởng rng... "Không! - Din nói: - Bánh đấy. Bánh em mua t thành ph v.
Ngui rồi nhưng em cho vào nồi cơm hấp li". Din nói tên bánh ri bo tôi nhc li. "Anh
phi tập đọc cho quen". Tôi đọc tru trạo đau cả mm vn không thành tiếng. Din bo:
"Anh nhìn vào miệng em nhé. Lưỡi đặt vào giữa hai hàm răng này, phát âm này: Săng...
săng guích. Săng guích! Bánh bao! Tôi đọc theo: "Săng uích, p...ánh p...ao".
Diện cười chê: "Anh đọc như người Lào".
- Anh ăn đi, đừng nhìn em!
Diện như cô văn công kẻ v môi mt, lông mày t nhiên. Din ly trong sc ra mt chiếc
gương con, mt chiếc bút chì. Va ngm va k, vừa đai giọng chê bai: "Mi t nhà ra
đồng mà dung nhan em gim hn". Tôi t ra không hiu. Din bảo: "Eo ơi! Ơ quê thế này thì
em chết mt. Không v quê thì nh mà v ri li muốn đi luôn". Nhìn Din nói, b môi kp
vào lưỡi như trẻ con hc hát, trông vừa ngây thơ vừa xa l. Chân Diện gác lên đùi tôi. Da
chân mịn màng, gót đỏ, móng chân đỏ. Quê không ai có bàn chân đẹp như Diện. Bàn chân
em đung đưa trên đùi tôi, thnh thong bàn chân lại đp kh vào bng... Giữa đồng không
mông qunh, lúc này tôi không hiểu được chính tôi. Tôi đớn hèn! Ch tho cht tre thôi. T
nhiên tôi bun, mt ni buồn mênh mang, trước mắt tôi đồng ruộng trơ gốc rạ, lúa đang thì
con gái, mùa hoa ci bên sông.
Din k tiếp: "Ơ trên thành phố em đã biết đi xe máy. Ông tập cho em đi. Hôm đầu em ngi
đằng sau, ông chở em đi chợ này, đi siêu thị này, đi bờ hồ này. Ăn kem này. Kem thành ph
tròn, ngoài mt màu trong mt màu, sữa trong kem rơi rớt lên áo, lên b môi dp dính. Ri
ông ch em ra ngoi thành đi câu. Không như ở quê đi câu là kiếm miếng, thành phố đi
câu là thư dãn. Trời ơi thích lắm. Nơi đó cần có ri, mi có ri, ch việc đến ngi vào lu thôi.
Cái lu giống như cái sàn nhà ấy, đi ra lều bng chiếc cu gỗ xinh xinh. Hai người mt lu.
Vui lắm! Gió dưi gió lên, gió trên gió xung, gió ngang người làm tóc em bay bay, cây ci
xung quanh cũng như vui như cười. Đời như thế mi tht là cuộc đời... Đương câu, ông hỏi
em có cm xúc không. Em không biết cm xúc? Không nói. Ông cười hí hí. Ông bo chân
em hi mi quê lên nt n, da vàng mc thếch nhìn ngài ngại. Ông đặt bàn tay vào chân
em, xoa nhẹ gan bàn chân. Em không thích ông chê như vậy. Nhưng cử ch âu yếm ca ông,
em không chng cự. Ông cười, xoa vào bàn chân em. Ông ngắm như ch hiu ngm chiếc
bánh mì mi ra lò. Ông bo chân em không th chê. Bây gi? Hết chê! Bàn chân này phi
được chăm sóc. Ông đặt bàn chân lên ngc, tay nm ly c chân, xoa bàn chân lên ngc
my vòng xuôi. Xoa ngược li my vòng. Tiếp tc ông xoa xung bng. Xung... bng! Em
có cảm giác như đang trượt chân trên lụa trơn như tơ nhung. Ông hỏi có cm xúc không?
Thích không? Em đưa nốt bàn chân kia cho ông xoa. Kệ ông! Hôm đó trên đường v ông
nói, thnh thong chúng mình đi câu nhé. Ông ở mt mình. Ông cô đơn. Ông thương em!
Mt mình ông mt nhà ba tng. Chẳng ai lo cho em được như ông cả, trên đờiy. C nhà
cũng như ông, bảo em ch cn nấu cho ông ăn ngon miệng là được. Ông không chê các
món nấu, ngược li còn khen ngon. Ông hay khen nh. Thế là em thành công ri".
Din ngng k. Tôi hi hôm nào em lên thành ph? "Mùng hai tết. Em phi lên ch không
thì ly ai nấu cho ông ăn. Vắng em ông ăn nhạt ming. Em thy mình có ích cho một người,
mình mun sống hơn. Quê thật bc. Mọi người chng xem em ra gì, gi em là con Din c.
Ơ thành phố thì con ông bo em là gi rách. Còn ông, ông gi em là nàng tiên. Em không
biết! Tiên vi ch Pht? Nhm! Trong lòng em, ở đâu được tôn trng là em thích, là em
nh... Thế thôi!".
Din nhìn tôi: "Anh cũng chẳng tôn trng em đâu. Lúc nào anh cũng một điều bố, hai điều b.
B anh! B anh dy: Nht cht tre nhì ve gái. Đấy! Chng có gì là ca anh cả. Anh ăn đi,
bánh bao đấy, săng uýnh. Em về thôi".
- Thế còn?
Nhún nhy. Kiêu hãnh. Diện đi, đ li đôi tất chân, giy lau miệng, pánh pao săng uých.
Đánh mông. Chân trần em lướt đi trên đất trên c, trên đồng q. Đôi chân dài thon cứ uyn
chuyn bt chéo vào nhau m dn, khut dn sau lu tre nhàn nht.
i vân vê đôi tất chân mỏng dính. Và đám thức ăn để li. Trên cỏ mùa đông.
Hết