
SỞ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO PHÚ YÊN
TRƯỜNG THPT NGUYẾN DU
ĐỀ THI THAM KHẢO THPT QUỐC GIA 2020
*
Bài thi: Ngữ văn
Thời gian: 120 phút (không kể thời gian phát đề)
(Đề thi gồm có 02 trang)
I. ĐỌC HIỂU: (3,0 điểm)
Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi từ Câu 1 đến Câu 4:
Có thể lâu nay chúng ta vẫn nghĩ về từ “hạnh phúc” như một từ sáo rỗng, bởi không thể xác định
được một cách cụ thể nó bao hàm điều gì. Là thành đạt, giàu có? Là được tôn vinh? Là được hưởng
thụ bất kỳ điều gì ta muốn? Là chia sẻ và được chia sẻ? Là đem đến niềm vui cho người khác? Hay
chính là sự hài lòng của riêng bản thân mình?
(2) Có thể, chúng ta vẫn nghĩ hạnh phúc là vấn đề “riêng tư” và “cá nhân”. Nhưng không phải vậy.
Nếu bạn lo buồn hay gặp bất trắc thì ít nhất, thầy cô, cha mẹ, bạn bè đều cảm thấy xót xa, lo lắng
cho bạn. Còn nếu bạn vui tươi, hạnh phúc thì ít nhất cũng làm cho chừng đó người cảm thấy yên
lòng, lạc quan và vui vẻ khi nghĩ về bạn.
(3) Mỗi con người là một mắt xích, dù rất nhỏ nhưng đều gắn kết và ảnh hưởng nhất định đến người
khác. Và người khác ấy lại có ảnh hưởng đến những người khác nữa. Tôi thích nghĩ về mối quan hệ
giữa con người với nhau trong cuộc đời như mạng tinh thể kim cương. Mỗi người là một nguyên tử
cacbon trong cấu trúc đó, có vai trò như nhau và ảnh hưởng lẫn nhau trong một mối liên kết chặt
chẽ. Một nguyên tử bị tổn thương sẽ ảnh hưởng đến bốn nguyên tử khác, và cứ thế mà nhân rộng ra.
Chúng ta cũng có thể vô tình tác động đến cuộc đời một người hoàn toàn xa lạ theo kiểu như vậy.
(Trích Đơn giản chỉ là hạnh phúc, Sách Nếu biết trăm năm là hữu hạn…, Phạm Lữ Ân, NXB Hội
nhà văn, năm 2016, trang 40-41)
Câu 1. (0,5 điểm) Đoạn văn bản trên thuộc phong cách ngôn ngữ nào?
Câu 2. (0,5 điểm) Theo anh/Chị hạnh phúc được hiểu như thế nào trong đoạn trích trên?
Câu 3. (1,0 điểm) Việc tác giả liên tục đặt ra sáu câu hỏi liên tục trong đoạn văn 1 có tác dụng gì?
Câu 4. (1,0 điểm) Anh/Chị có đồng ý rằng: “Mỗi con người là một mắt xích, dù rất nhỏ nhưng đều
gắn kết và ảnh hưởng nhất định đến người khác”không? Vì sao?
II. LÀM VĂN: (7,0 điểm)

Câu 1 (2,0 điểm) Từ nội dung đoạn trích ở phần đọc hiểu, anh/chị hãy viết một đoạn văn (khoảng
200 chữ) bàn về mối quan hệ giữa cá nhân và tập thể trong cuộc sống con người.
Câu 2 (5,0 điểm) Trong truyện ngắn Vợ chồng A Phủ, nhà văn Tô Hoài hai lần miêu tả nhân
vật Mị ở nhà thống lí Pá Tra:
Lần thứ nhất “… Lần lần mấy năm qua, mấy năm sau, bố Mị chết. Nhưng Mị cũng không còn
tưởng đến Mị có thể ăn lá ngón tự tử nữa. Ở lâu trong cái khổ, Mị quen khổ rồi. Bây giờ thì Mị
tưởng mình cũng là con trâu, mình cũng là con ngựa… Mị cúi mặt, không nghĩ ngợi nữa, mà lúc
nào cũng chỉ nhớ đi nhớ lại những việc giống nhau,tiếp nhau vẽ ra trước mặt, mỗi năm mỗi mùa,
mỗi tháng lại làm đi làm lại: Tết xong thì lên núi hái thuốc phiện; giữa năm thì giặt đay, xe đay,
đến mùa thì đi nương bẻ bắp. Và dù lúc đi hái củi, lúc bung ngô, lúc nào cũng gài một bó đay trong
cánh tay để tước thành sợi. Bao giờ cũng thế, suốt năm suốt đời như thế. Con ngựa, con trâu làm
còn có lúc, đêm nó còn được đứng gãi chân, đứng nhai cỏ, đàn bà con gái nhà này thì vùi vào việc
làm cả đêm cả ngày. Mỗi ngày Mị càng không nói, lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa. Ở cái
buồng Mị nằm, kín mít, có một chiếc cửa sổ một lỗ vuông ấy mà trông ra. Ðến bao giờ chết thì
thôi”…
Và lần thứ hai “… Ngày tết, Mị cũng uống rượu. Mị lén lấy hũ rượu, cứ uống ực từng bát. Rồi say,
Mị lịm mặt ngồi đấy nhìn mọi người nhảy đồng, người hát, nhưng lòng Mị thì đang sống về ngày
trước. Tai Mị văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu làng.
… Đã từ nãy, Mị thấy phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui như những đêm Tết ngày trước.
Mị trẻ lắm, Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi chơi… Bây giờ Mị cũng không nói. Mị đến góc nhà, lấy ống
mỡ, xắn một miếng, bỏ thêm vào đĩa đèn cho sáng. Trong đầu Mị đang rập rờn tiếng sáo. Mị muốn
đi chơi. Mị cũng sắp đi chơi. Mị quấn lại tóc. Mị với tay lấy cái váy hoa vắt phía trong vách…”.
(Tô Hoài – Ngữ văn 12, tập 2, Nhà xuất bản Giáo dục, 2015, tr 6 và tr 7,8).
Phân tích nhân vật Mị trong hai lần miêu tả trên, từ đó làm nổi bật sự thay đổi của
nhân vật này.
----------------------------------------HẾT---------------------------------------
Thí sinh không được sử dụng tài liệu. Cán bộ coi thi không được giả thích gì thêm.
Họ, tên thí sinh:………………………………………………., Số báo danh……………………
Chữ kí của cán bộ coi thi thứ nhất…………….; Chữ kí của cán bộ coi thi thứ hai……………..

I- MỤC TIÊU KIỂM TRA:
- Giúp học sinh hệ thống lại toàn bộ kiến thức văn học đã học mà trọng tâm hướng tới là các đơn vị
kiến thức sau:Các kiểu loại phong cách ngôn ngữ, nội dung của đoạn văn bản…
+ Nghị luận văn học: Kĩ năng viết bài văn nghị luận văn học.
+ Nghị luận xã hội: Kĩ năng viết đoạn văn nghị luận xã hội.
- Giúp học sinh củng cố kĩ năng tạo lập văn bản, kĩ năng làm văn nghị luận , bước đầu làm quen với
dạng đề đọc – hiểu
- Qua bài kiểm tra, học sinh rèn luyện, củng cố thái độ, ý thức cẩn thận, chu đáo trong quá trình làm
bài kiểm tra
II- HÌNH THỨC KIỂM TRA:
- Hình thức: Tự luận
- Cách thức: Học sinh làm bài trong thời gian 120 phút (không kể thời gian giao đề)
NỘI DUNG ĐÁNH GIÁ NĂNG
LỰC
MỨC ĐỘ ĐÁNH GIÁ TỔNG
SỐ
Nhận biết Thông hiểu Vận dụng Vận dụng cao
I.Đọc hiểu - Ngữ liệu
+ Đoạn trích
Phong cách
ngôn ngữ.
Hiểu được tầm
quan trọng của
hạnh phúc.
Đánh giá về vai
trò của hạnh
phúc trong
cuộc sống mỗi
cá nhân.
HS nêu ra quan
điểm của mình
có thể đồng ý
hoặc không
đồng ý.
Tổng
S
ố câu
1
1
1
1
4
Số điểm 0,5 0,5 1.0 điểm 1.0 điểm 3.0 điểm
Tỉ lệ % 5% 5% 10% 10% 30%
II. Tạo lập
văn bản Câu 1 (2,0 điểm)
Từ nội dung đoạn
trích ở phần đọc
hiểu, anh/chị hãy
viết một đoạn văn
(khoảng 200 chữ)
bàn về mối quan hệ
giữa cá nhân và tập
thể trong cuộc sống
con người.
Viết đoạn văn
Câu 2 (5,0 điểm)
Trong truyện
ngắn Vợ chồng A
Phủ, nhà văn Tô
Hoài hai lần miêu
Viết bài văn

tả nhân vật Mị ở
nhà thống lí Pá
Tra:
Lần thứ nhất “…
Lần lần mấy năm
qua, mấy năm sau,
bố Mị chết. Nhưng
Mị cũng không còn
tưởng đến Mị có thể
ăn lá ngón tự tử
nữa. Ở lâu trong
cái khổ, Mị quen
khổ rồi. Bây giờ thì
Mị tưởng
mình cũng là con
trâu, mình cũng là
con ngựa… Mị cúi
mặt, không nghĩ
ngợi nữa, mà lúc
nào cũng chỉ nhớ đi
nhớ lại những việc
giống nhau,tiếp
nhau vẽ ra trước
mặt, mỗi năm mỗi
mùa, mỗi tháng lại
làm đi làm lại: Tết
xong thì lên núi hái
thuốc phiện; giữa
năm thì giặt đay, xe
đay, đến mùa thì đi
nương bẻ bắp. Và
dù lúc đi hái củi,
lúc bung ngô, lúc
nào cũng gài một
bó đay trong cánh
tay để tước thành
sợi. Bao giờ cũng
thế, suốt năm suốt
đời như thế. Con
ngựa, con trâu làm
còn có lúc, đêm nó
còn được đứng gãi
chân, đứng nhai cỏ,
đàn bà con gái nhà
này thì vùi vào việc

làm cả đêm cả
ngày. Mỗi ngày Mị
càng không nói, lùi
lũi như con rùa
nuôi trong xó cửa.
Ở cái buồng Mị
nằm, kín mít, có
một chiếc cửa sổ
một lỗ vuông ấy mà
trông ra. Ðến bao
giờ chết thì thôi”…
Và lần thứ hai “…
Ngày tết, Mị cũng
uống rượu. Mị lén
lấy hũ rượu, cứ
uống ực từng bát.
Rồi say, Mị lịm mặt
ngồi đấy nhìn mọi
người nhảy đồng,
người hát, nhưng
lòng Mị thì đang
sống về ngày trước.
Tai Mị văng vẳng
tiếng sáo gọi bạn
đầu làng.
… Đã từ nãy, Mị
thấy phơi phới trở
lại, trong lòng đột
nhiên vui như
những đêm Tết
ngày trước. Mị trẻ
lắm, Mị vẫn còn
trẻ. Mị muốn đi
chơi… Bây giờ Mị
cũng không nói. Mị
đến góc nhà, lấy
ống mỡ, xắn một
miếng, bỏ thêm vào
đĩa đèn cho sáng.
Trong đầu Mị đang
rập rờn tiếng sáo.
Mị muốn đi chơi.
Mị cũng sắp đi
chơi. Mị quấn lại
tóc. Mị với tay lấy

