Họa sĩ Henri Cartier-

Bresson

Henri Cartier-Bresson (22.08.1908 – 03.08.2004) là nhiếp

ảnh gia người Pháp, được tôn vinh là cha đẻ của thể loại ảnh

phóng sự hiện đại. Ông sớm sử dụng loại phim 35mm, và là

“ông trùm” chụp candid (chụp không sắp đặt). Ông giúp phát

triển phong cách “ảnh đường phố” hay “ảnh phóng sự đời

thường” đã và đang ảnh hưởng đến nhiều thế hệ nhiếp ảnh

gia trên toàn thế giới.

Sinh ra tại Chanteloup, Seine-et-Marne, Henri Cartier-

Bresson ngay từ rất trẻ đã mê thích hội họa, đặc biệt là Chủ

nghĩa Siêu thực. Vào năm 1932, sau một năm sống tại Bờ

Biển Ngà, ông phát hiện ra Leica – chiếc máy ảnh sẽ theo

ông suốt mãi về sau – và từ đó khởi đầu một niềm đam mê

suốt đời dành cho nhiếp ảnh.

Câu chuyện về Henri Cartier-Bresson và khám phá tác phẩm

của ông, bản chất là câu chuyện về một cái nhìn.

Suốt thế kỉ 20, đôi mắt tỉnh táo rong ruổi ấy đã “bắt” được

cái thần của châu Phi vào những năm 1920, lướt qua những

số phận bi thảm của các công dân cộng hòa Tây Ban Nha,

đồng hành cùng công cuộc giải phóng Paris, nhìn vào một

Gandhi mệt mỏi chỉ vài giờ trước khi ông bị ám sát, và chứng

kiến chiến thắng của những người cộng sản ở Trung Hoa.

Đại nhảy vọt

Những tác phẩm của Henri Cartier-Bresson vào đầu những

năm 1930 đã khẳng định tiềm năng sáng tạo của nhiếp ảnh

hiện đại, và khả năng lạ lùng của ông là nắm bắt cuộc sống

đang chuyển động, khiến các tác phẩm của ông đồng nghĩa

với “khoảnh khắc quyết định” – cũng là tiêu đề của quyển

sách ảnh lớn đầu tay của ông.

Behind the Gare Saint-Lazare, 1932 (Đằng sau Ga Saint

Lazare), được coi là tác phẩm nổi tiếng nhất của Henri

Sau Thế chiến II (phần lớn thời gian này ông bị bắt làm tù

binh chiến tranh) và buổi triển lãm bảo tàng đầu tiên của

mình (tại MoMA 1947), ông cùng Robert Capa và một số

người khác sáng lập hãng ảnh Magnum, nhằm kết nối các

phóng viên ảnh với một lượng khán/độc giả đông đảo qua các

tạp chỉ nổi tiếng như Life trong khi vẫn cho họ quyền tự chủ

với tác phẩm của mình. Magnum hiện vẫn là hãng ảnh danh

giá nhất thế giới; được công nhận là thành viên chính thức

của Magnum gần như đồng nghĩa với một “giải cống hiến”

của ngành ảnh phóng sự thế giới.

Trong thập kỉ sau chiến tranh, Cartier-Bresson sáng tác

những chùm ảnh phóng sự chính về Ấn Độ và Indonesia vào

thời đầu độc lập, Trung Quốc trong cách mạng, Liên bang

Sô-viết hậu-Stalin, Hoa Kì thời kì bùng nổ sau chiến tranh,

và châu Âu trong cuộc đối đầu với thực tại mới. Trong hơn

hai lăm năm, ông là nhà quan sát chăm chú nhất cái sân khấu

toàn câu do con người dựng lên – đồng thời là một trong

những nhà chụp ảnh chân dung vĩ đại nhất của thế kỉ hai

mươi.

Marilyn tại phim trường Mitsfits

Ông giải thích cách tiếp cận với nhiếp ảnh của mình như sau:

“Với tôi chiếc máy ảnh là một quyển sách phác thảo, một

công cụ của trực phát và tính bộc phát, là chủ nhân của cái

khoảnh khắc thị giác vừa đặt câu hỏi vừa tự trả lời. Chính

nhờ tính tối giản hóa của công cụ mà ta đạt được sự đơn giản

hóa trong thể hiện.”

Một số phát biểu nổi tiếng khác của ông về nhiếp ảnh sẽ

được nhiều thế hệ nhiếp ảnh gia ghi khắc.

“Chụp một tấm ảnh tức là căn chuẩn cả đầu, mắt, và tim.

Đấy, là một phương châm sống.”

Bên bờ sông Marne, 1938

Từ năm 1968, ông bắt đầu hạn chế dần các hoạt động về ảnh,

tập trung hơn vào hội họa. Vào năm 2003, cùng vợ và con

gái, ông sáng lập Quỹ Henri Cartier-Bresson để bảo tồn tác

phẩm của mình. Cartier-Bresson nhận được một số lượng giải

thưởng và bằng danh dự khổng lồ. Ông mất tại nhà riêng ở

Provence vào ngày 3 tháng Tám năm 2004, chỉ vài tuần trước

sinh nhật lần thứ 96 của mình.

Đôi chân của Martine (phu nhân Henri Cartier-Bresson) -

1968

Các phát biểu nổi tiếng của Henri Cartier-Bresson:

“Thực ra, tôi không quá quan tâm đến chủ thể của nhiếp ảnh.

Một khi bức ảnh đã ở trong máy, tôi không hề quan tâm đến

chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi là thợ săn, mà thợ săn thì

xét cho cùng đâu phải là đầu bếp.”

“Kí ức là rất quan trọng, kí ức về mỗi bức ảnh được chụp,

“chảy” cùng vận tốc với sự kiện. Trong quá trình làm việc,

anh phải chắc chắn là anh không bỏ sót một lỗ nào, rằng anh

đã bắt được mọi thứ, vì sau đó thì tất cả sẽ là quá trễ.”

“Các nhiếp ảnh gia xử lí những thứ liên tục liên tục biến mất

và một khi chúng đã biến mất thì không một thế lực nào trên

trái đất này có thể khiến chúng quay trở lại được.”