
Hồn ma trinh nữ (Phần 2)
(MegaFun) - Đó là những ngày rất đẹp, thơ mộng lắm mấy cháu à. Chàng trai tuy ít
học, nhưng mà lòng dạ chân chất thẳng ngay, tướng mạo cũng hiên ngang đẹp đẽ.
Vả chàng rất thông minh cầu tiến, nên được sự dạy bảo dìu dắt của nguoi cha,
chẳng bao lâu chàng cũng vỏ vẻ mấy chữ Hán và đọc thông viết thạo tiếng Quốc
ngữ, tức là tiếng Việt của mình bây giờ đó các cháu.
Chàng như vậy, mà ở một nơi vắng vẻ quạnh hiu, lâu lâu mới tiếp xúc với người,
dĩ nhiên trong lòng cô gái cũng phát sinh tình cảm. Còn chàng trai thì khỏi nói,
ngay từ đêm đầu tiên gặp mặt, lòng chàng đã nặng một mối tình. Cả hai thầm mến
mộ nhau, nhưng vẫn giữ một niềm kính trọng. Những đêm thanh trăng tỏ, nàng pha
trà ngon đem ra trước sân mời cha và chàng uống, rồi nàng ngồi bên cạnh, thỉnh
thoảng cũng góp vào câu chuyện hoặc ngâm mấy vần thơ.
Than ôi, mấy cháu biết không, thường ở đời, niềm hạnh phúc thì thoáng qua mau,
mà nỗi bất hạnh trái ngang thì nhiều không xiết kể. Ba người đó sống êm đềm như
thế được hơn một năm trời thì tông tích của nhà chí sĩ bị bại lộ. Bữa nọ, đang khi
chàng trai mang củi ra chợ bán, quân Pháp và Việt gian bí mật bố ráp vây bọc khu
rừng để bắt hai cha con nhà chí sĩ. Vì nhà chí sĩ quyết không chịu lọt vào tay giặc,
nên ông đã bị bắn chết sau khi chống cự giết được mấy thằng. Còn nàng, cô gái
xinh đẹp dịu dàng như mây như suối đó, cũng đã tự tuyệt mạng mình, không để
bọn giặc làm ô uế.

Vì ở đó không có cư dân nên sự việc hầu như không ai biết cả, chỉ có những người
đi làm rừng đâu đó gần bên nghe thấy tiếng súng rộ lên trong một lúc. Nhưng thời
ly loạn mà, đất nước đầy bóng giặc, tiếng súng đâu phải là cái gì quá bất thường.
Chiều hôm đó, chàng trai quay về. Chàng kinh ngạc và đau đớn vô cùng khi thấy
túp nhà giờ chỉ còn là một đống tro nghi ngút khói. Xác của người cha nằm trước
sân nhà. Còn nàng, người yêu trong mộng của chàng thì biến mất. Chàng cố nén
đau thương đi rảo quanh khu đó để tìm nàng. Không khó khăn gì, chàng bắt gặp
nàng, giờ chỉ còn là một cái xác không hồn, treo lủng lẳng trên cành một cây khế.
Chính là cây khế cổ thụ này đó, các cháu à. Không ai dám đốn nó, dù cả cánh rừng
mai ngày xưa đã bị chặt phá hết rồi. Trong bàn tay nắm chặt trắng bệch không chút
máu của nàng, chàng tìm thấy một manh áo vải ghi mấy dòng tuyệt mệnh, cầu
chàng lo toan giùm việc chôn cất cho hai cha con nàng. Thì ra khi thấy cha khó

lòng thoát khỏi, nàng đã quyết ý quyên sinh để khỏi lọt vào tay giặc. Náng lén chạy
đến bên gốc khế, viết mấy lời để lại cho chàng vì đoán biết là chàng sẽ trở về, rồi
treo cổ tự vận ngay.
Chàng trai gạt nước mắt lo việc chôn cất cho hai cha con. Chàng chôn chung cả hai
ở một góc rừng mai, bên một con suối nhỏ, gần cây khế già. Con suối ấy bị cạn và
bị lấp mất cách đây cũng hai chục năm rồi. Sau đó, chàng bỏ đi đâu không ai còn
biết.
Khoảng mười lăm năm sau đó, rừng mai hoang vắng xưa giờ đã bị khai phá đi
nhiều, chỉ còn một góc nhỏ cách xa đường quan lộ. Dân di cư tứ xứ đến lập ấp cất
nhà, khu rừng mai đã không còn quạnh hiu vắng vẻ. Nhưng cũng từ đó, khu rừng
mai trở nên linh thiêng huyền bí. Người dân đồn đại với nhau về nhiều hiện tượng
quái dị ghê hồn. Vì ở một góc rừng, nơi có một cây khế già cổ thụ, ước đến trăm
tuổi rồi, ai đến đó chặt phá mai hay muốn cất nhà ddều không được. Dao búa sẽ tự
động chặt vào chân vào người họ. Nhà dựng lên lợp mái chưa xong chợt bị những
cơn gió xoáy kinh khủng thổi tan hoang. Những lúc hoàng hôn chạng vạng, người
ta thường thấy thấp thoáng có bóng một cô gái còn trẻ, tóc thề buông xõa đi phơ
phất như lướt trên ngọn cỏ, tà áo lam kiểu xưa bay phấp phới. Chỉ thấy thoáng qua,
như một ảo ảnh, như một lúc hoa mắt nhìn lầm, chứ chẳng ai trong thấy rõ khuôn
mặt của cô gái đó. Đêm đêm, khách bộ hành có việc đi ngang thường nghe thấy có
tiếng trong trẻo ngâm thơ, rồi bỗng tiếng cười the thé ma quái, rồi tiếng khóc não
nùng. Tiếng khóc cười không lớn, nhưng xuyên qua thời gian khoảng cách, đâm
vào nhoi nhói đôi tai của cả những người cách đó hàng dặm đường. Người dân
không rõ đầu đuôi câu chuyện, nên họ chỉ đoán đây là một oan hồn chưa siêu thoát
được hiện về quấy phá. Họ sợ sệt lắm. Rồi sau đó, họ lập một cái miễu nhỏ ở dưới
gốc cây khế để tỏ lòng tôn kính và để cầu nguyện cho oan hồn thôi không quấy
phá.