NHỮNG CÁI CHẾT TRÙNG

TANG

Tôi có một năng lực kỳ lạ, có thể nhìn được những ý niệm còn sót lại trên thế

giới này.

Đối với tôi, năng lực đó giống như một sự nguyền rủa. Chỉ cần chạm nhẹ một

chút, ngã tư trước mặt kia có bao nhiêu "thứ" không phải người: anh thanh

niên người đầy máu me đầm đìa nằm gục trên chiếc xe phân khối lớn, một chị

bán rau quả bị xe tải đâm vào, một em bé bị bỏ rơi toàn thân tím tái kiến bu

vào cắn xé... Những hình ảnh đó là sự thật, chỉ là nó đã diễn ra rất lâu rồi. Bởi

vậy, tôi luôn cẩn thận đeo găng tay, tránh tiếp xúc với đồ vật hay người lạ.

***

BÓNG MA TRÊN CÂY GẠO

- Rầm!

Đừng lo, không phải động đất đâu, đó là gia đình chiến thôi.

- Ông đừng mê tín nữa! Con đã nói bao nhiêu lần rồi. - Bố tôi hét lên, gân xanh nổi

lên cuồn cuộn hai bên thái dương.

- Vâng, tôi cổ hủ, tôi lạc hậu. Tôi dọn đi đây, không làm chướng mắt anh nữa. -

Khuôn mặt già nua của ông nội đỏ bừng lên giận dữ hét trả lại.

- Con không có ý đó. - Bố tôi mặc dù cáu tiết nhưng vẫn cố dịu giọng.

- Tôi biết, tôi sẽ ra đi im lặng, không để anh bị mất thể diện đâu.

Ông nội bắt đầu gom đồ dùng cá nhân. Nhìn phía sau, trong ông nhỏ bé gầy gò đến

tội nghiệp. Chuyện nguy hiểm rồi đây.

- Ông đi thật à? Hôm nay cháu nấu món canh nấm ông thích nhất đấy. Tiếc quá!

Haz..zz.. - Tiếng xào nấu trong bếp cùng mùi thức ăn thơm lừng tạo nên hiệu ứng

tuyệt vời khiến ông nội ngừng tay ra chiều ngẫm nghĩ.

- Canh nấm à? Thế thì ta ăn xong bữa cơm tối rồi sẽ đi. Ông nội quay lại phòng

khách, ngồi vắt chân trên ghế, đọc báo.

Sau bữa ăn, mọi người sẽ cùng xem tivi và không ai nhắc đến chuyện chuyển đi

nữa. Tôi đoán vậy bởi nó đã được diễn đi, diễn lại không biết bao nhiêu lần. Sau

bữa ăn, ông nội về phòng, đóng cửa cái rầm. Bố tôi day day trán rồi cũng cầm áo

khoác đi ra ngoài.

Xem ra, lần này có vẻ căng thẳng thật đây. Tôi bật tivi xem bản tin thời sự địa

phương một mình.

"Nhiều người dân địa phương cho biết: Gần đây, cây gạo trong ký túc xá Vùng Hồ

xuất hiện nhiều hiện tượng ma quái. Sự kiện đang gây sự hoảng loạn lớn cho học

sinh nội trú trường quốc tế này. Vụ việc vẫn đang trong quá trình điều tra".

Đây rồi, chủ đề chính của vụ tranh cãi giữa hai người đàn ông trong gia đình tôi.

Có nhiều dị bản khác nhau, nhưng đầy đủ và chi tiết nhất vẫn là phiên bản Rybak

đã kể trong căntin trưa nay:

- Bọn mày biết không? Cây gạo ký túc xá trường mình có ma đấy! Tối qua, một

đôi khóa trên đang hẹn hò bỗng xuất hiện một bóng trắng mờ mờ đung đưa trên

cành cây như bị treo cổ ấy.

Ali Khan chen vào:

- Mà cái cây gạo ấy cũng kỳ lạ lắm nha, chưa ai thấy nó ra hoa, ra lá lần nào, tháng

trước, trường mình định dời đi để xây thêm thư viện, Minh – cáu – kỉnh...

Tôi lừ mắt nhìn. Cậu ta liền gãi đầu:

- À, ý mình là thầy giám thị xung phong cầm rìu chặt, mới nhát đầu tiên đã lăn ra

bất tỉnh. Từ vết chém, chảy ra dòng nhựa đỏ như máu. Không ai dám đụng đến nó

nữa.

- Thật sao? Cả bọn phấn khích cùng tò mò.

- Tốt rồi, thầy giám thị sẽ không phải thức đêm rọi đèn đuổi người nữa. Tôi vơ vội

sách vở rồi chạy đến lớp Toán năng khiếu.

- Ê, còn vụ cầu cơ tối nay, tham gia không? - Kyomi nói với theo.

- Không!

Ông nội thường nói: Qủy không đụng vào người thì cũng đừng trêu ngươi quỷ. Tôi

không hoàn toàn theo chủ nghĩa duy vật, cũng không ủng hộ thuyết duy tâm.

Nhưng tôi nghĩ, cũng đúng với quan niệm của tôi, người không đụng ta, ta không

đụng vào người. Những trò cầu cơ, ma lon hay khiêng xác, tôi không muốn thử.

Ông nội đối với sự việc lần này thì nhất quyết cho rằng đây là linh hồn chưa được

siêu thoát nên đang tìm cách báo oán. Còn bố tôi đứng trên quan điểm khoa học

nói rằng: trong không trung có rất nhiều phân tử, các phân tử này cũng có khả năng

lưu giữ hình ảnh, nhưng chúng luôn vận động, hợp rồi phân tán rất nhanh. Lúc nào

sự sắp xếp của chúng trùng hợp với thời điểm trước đây sẽ tái hiện lại hình ảnh đã

xảy ra vào thời gian đó.

...

***

Sáng hôm sau, tôi vừa vứt cái cặp to oành vào tủ gửi đồ đã thấy bọn Rybak rệu rạo

mò tới trông chả khác gì lũ Zoombie trong game hoa quả nổi giận:

- Hi. Sao?

- Forever and one. Sợ thật! - Ali Khan chẳng để ý hình tượng ngồi phịch xuống

đất.

- Sao, hỏi được danh tính của ma nữ rồi à?- Tôi giúp cậu ta cất đồ.

- Bọn này cố gắng chong mắt thức đến nửa đêm, lén lút mãi mới thoát khởi tầm

mắt của Minh – cáu – kỉnh, thành công tiếp cận cây gạo bày bàn cơ, thắp nhang.

Đọc xong bài vè hồn xong thì...

- Tiếp đi Rybak, đang gay cấn mà. - Tôi tò mò.

Rybak đưa mắt nhìn Kyomi đầy ý nhị rồi im bặt.

Kyomi đóng tủ đồ cái rầm, rồi cáu kỉnh:

- Vâng, là tôi, tự nhiên ngất xỉu, hại hai ông phải vác về phòng.

Nói xong, hất lọn tóc xoăn ra sau vai rồi quay lưng đi thẳng về phía lớp học. Rybak

và Ali Khan giương đôi mắt giăng đầy tơ máu do mất ngủ đầy nhìn tôi:

- Đâu chỉ vậy, còn được mời ghé thăm phòng giám thị viết bản kiểm điểm và chép

100 lần nội quy. Một đêm kinh hoàng.

...

***

BỐN CÁI CHẾT

Hầu hết học sinh trong trường quốc tế không thích thầy Minh bởi thầy rất nghiêm

khắc. Nghe tin thầy nghỉ phép một ngày, không cần biết lý do gì, lũ học sinh nhốn

nháo muốn nổi loạn lâu nay mừng ra mặt, hứa hẹn một bữa Pạc – ty ra trò. Kyomi

vừa phết sơn móng tay vừa cằn nhằn với tôi về việc móng tay, móng chân nhanh

dài ra. Mới cắt tối trước, sáng hôm sau đã dài ra rồi.

Tôi cũng háo hức vụ Party lắm, nhưng hơi chạnh lòng bởi tôi biết lý do thầy phải

nghỉ. Bác Vỹ – anh trai thầy đột nhiên bị tai nạn đường sắt mà qua đời. Trước đó

một tuần, chú Điệp – em họ thầy cũng mất do điện giật.

Mọi người trong làng tôi nói, bà Vức – mẹ thầy chết vào giờ trùng tang nên nhà

còn nhiều người nữa phải đi theo. Mới được hai tuần, mộ bà còn chưa xanh cỏ,

trong nhà đã thêm hai lần giăng trắng màu khăn tang.

Xong Party ở trường, tôi về nhà, vừa kịp chứng kiến cảnh ông nội đóng sầm cửa

phòng đầy tức tối. Bố tôi đang ngồi ở phòng khách, có vẻ mệt mỏi.

- Con chào bố! Lại chuyện gì vậy ạ?

- Trong khi bố đang cố gắng giải thích với dân làng rằng cái chết của bác Vỹ và

chú Điệp là do tai nạn thì ông nội con lại đứng về phía họ nghĩ do trùng tang, phải

đào mồ, yểm bùa vào quan tài – Bố tỏ rõ vẻ bất lực

– Con rửa tay rồi ăn cơm đi, ông và bố đã ăn rồi.

- Dạ, vâng!

Tôi cất cặp rồi gõ cửa phòng ông. Không thấy mở, tôi bèn lên tiếng:

- Là cháu đây, ông mở cửa đi.

Cửa liền mở. Tôi đi vào, ngồi xuống cạnh ông.

- Ông à, trùng tang là cái gì vậy ạ?

- "Trùng tang" là cách nói người chết phạm phải năm hoặc tháng, giờ xấu do đó

linh hồn không thể siêu thoát nên cứ quanh quẩn trên dương thế, bị "Trùng khảo"

tra hỏi rồi "trùng" sẽ lần lượt "bắt" theo từng người thân trong tộc.

- Ông đã bao giờ thấy "trùng khảo" chưa ạ?

- Rồi, nó giống quạ, nhưng to hơn quạ rất nhiều. Trước đây, vùng này còn là đất

hoang, mỗi khi có người chết phạm giờ "trùng tang" mà không được yểm bùa, nửa

đêm "trùng khảo" sẽ đậu trước mộ người đó, mỗi khi nó "Quạ" một tiếng, ở dưới

mộ phát ra một tiếng "Óe" trả lời. Ấy là nó đang tra khảo người ở dưới mộ kia về

dòng tộc mình.

- Vậy nếu không tránh khỏi chết vào giờ "trùng tang" thì phải làm sao ạ?

- Ngày xưa, nếu phạm vào "trùng tang", người ta sẽ dán lá bùa kỵ vào đầu quan tài

để "trùng khảo" sợ mà không dám quấy nhiễu. Nhưng nay, chả còn ai tin vào, cũng

rất khó tìm được người biết làm bùa. Ông nội thở dài.

...

Tôi cầm một tô đầy ăm ắp cơm và thức ăn ra phòng khách, vẫn thấy bố ở đó.

- Bố ăn cơm với con!

- Bố ăn rồi. Ông đi ngủ chưa? Ông có nói gì với con không?

- Dạ, rồi ạ! Ông kể cho con nghe về "trùng tang" và "trùng khảo".

Trán bố tôi hơi nhăn lại. Tội nghiệp bố, tôi sắp đề cập đến vấn đề khá mệt mỏi.

- Bố này, giả sử, con chỉ giả sử thôi nhá, nếu có thêm vài vụ như thế này nữa, bố có

tin vào "trùng tang" và "trùng khảo" không ạ?

- Bố tin.

Tôi mở to mắt hết cỡ nhìn, không tin vào tai mình.

Bố xoa đầu tôi nói tiếp:

- Bố sẽ tin nhưng theo cách của khoa học. Theo lý thuyết sóng điện từ và trường

năng lượng: "Trong mối quan hệ giữa người chết bị "trùng tang" và người bị "trùng

bắt" không có sự tiếp xúc xác thịt trực tiếp nên tất yếu phải có phần sóng vô hình

của đôi bên tham gia vào. Đó có thể là một hiện tượng cộng hưởng sóng mang tính

chất huyết thống, dòng họ. Do tần số khác nhau nhiều nên theo lý thuyết về nhạc,

loại cộng hưởng này mang tên cộng hưởng Harmonic. Đó là cơ chế cộng hưởng

Harmonic hình thái huyết thống".

- Còn lý thuyết nào phổ thông hơn không ạ? - Tôi gãi đầu.

- "Trùng tang" là sự trùng hợp mang tính ngẫu nhiên. Trong đó, bản chất của sự

trùng hợp là luật số lớn trong lý thuyết xác suất và thống kê. Định luật này đơn

giản có thể hiểu là: "Với một mẫu xét đủ lớn, bất kỳ hiện tượng kỳ lạ nào cũng có

thể xảy ra".

- Vậy tại sao đúng vào giờ "trùng tang" lại hay diễn ra những vụ ấy, còn "trùng

khảo" nữa?

- Còn một cách hiểu khác, "trùng khảo" là một loại trùng sinh ra trên xác người

chết trong một điều kiện không khí, nhiệt độ đặc biệt và nó sẽ ký sinh và phát triển

trên những vật chủ có cùng huyết thống. Bằng cách nào đó, dân gian biết và lưu

truyền cách tính thời gian xuất hiện điều kiện đặc biệt ấy, gọi là "trùng tang". Cách

hiểu này cũng có thể giải thích được tại sao những người trong dòng tộc bị chết sau

đó. Sao vậy? – Bố hỏi khi thấy mắt tôi sáng long lanh ngưỡng mộ.

- Bố giỏi quá!

***

ẾM BÙA GIỜ SỬU VÀ NGÔI MỘ KHÔNG TÊN

Không phải tôi ăn mắm, ăn muối, nói ra câu nào độc câu ấy. Lời tôi giả dụ từ hôm

trước đã thành sự thật. Vy – con gái của bác Vỹ treo cổ trên cây gạo trường tôi.

Phía cảnh sát không phát hiện điểm gì nghi vấn, cho đây là vụ tự tử. Người trong

làng tôi lại xôn xao, vậy là nhà bà Vức chỉ còn thầy Minh và ông Vức. Không tính

đến giả thuyết "trùng tang", thì học sinh trong trường đều tin rằng do áp lực học

tập. Có một người không tin vào điều đó, Ali Khan. Chúng tôi đều biết cậu đang để

ý Vy. Nguyên một buổi chiều, tôi và Rybak yên lặng ngồi bên cậu trên sân thượng.

Rất lâu sau, cậu đưa cho tôi một chiếc vòng cổ, rất dễ để nhận ra đây là vòng đôi.

- Mình không tin! Cô ấy vừa nhận lời làm bạn gái mình hôm qua.

Tôi tháo chiếc găng tay, cẩn thận cầm chiếc vòng. Là Vy đang tỉ mỉ xâu kết những

hạt đá, những chữ cái vào dây vòng. Nụ cười trong lành giữa nắng mai cùng khuôn

mặt đỏ bừng, ngượng ngùng đưa cho Ali Khan chiếc vòng.

Tự nhiên, cảm thấy buồn, một nỗi buồn lạnh lẽo thấm sâu vào trong xương tủy. Tôi

nắm chặt chiếc vòng nói:

- Mình cũng không tin!

Chúng tôi đến cây gạo, không dùng găng tay nữa, tôi chạm tay vào thân cây, nhắm

mắt lại, tập trung tư tưởng, nói lên những hình ảnh đang lướt qua đầu:

- Mình thấy rồi, một vùng đen tối, tóc cô ấy buông xõa, có đeo huy hiệu của câu

lạc bộ Origami. Cô ấy đang đung đưa trên cây bởi một sợi dây.

- Đúng rồi. - Rybak khích lệ.

- Có một bàn tay.

- Sao? - Ali Khan và Rybak như hét lên.

- Có một đôi bàn tay đang nắm sợi dây thừng.

- Của ai? - Bọn Rybak cùng nín thở.

- A ...a ...a...

Tôi ôm đầu, lăn lộn trên bãi cỏ trong đầu là hình bóng hai bàn tay màu đen như

khói đang cầm sợi dây thừng dần dần kéo lên. Nhưng cố gắng thế nào cũng không

nhìn thêm được gì.

Chúng tôi nhìn nhau, vậy những người kia có phải là "tai nạn"?

Chúng tôi ào đến sở cảnh sát, nơi bố tôi làm việc. Tôi đã nói với các bạn, bố tôi

làm thanh tra chưa nhỉ? Sau khi nghe tôi nói về những gì mình nhìn thấy, bố đưa

tôi đến hiện trường những vụ tai nạn trước. Tôi nhìn thấy một đôi bàn tay từ phía

sau đẩy bác Vỹ xuống đường ray. Tôi nhìn thấy một đôi bàn tay đóng cầu giao khi

chú Điệp sửa điện. Tôi nhìn thấy bà Vức cố với gần đến hộp thuốc trị tim nhưng có

một đôi bàn tay đẩy nó ra xa; bà Vức chết trong kinh hoàng. Một đôi bàn tay chìm

trong bóng tối. Như vậy cởi ra được một nút thắt không liên quan gì đến "trùng

tang", lại buộc thêm nhiều nút thắt mới bởi hung thủ không để lộ chút dấu vết nào

và cũng không tìm ra được động cơ gây án bởi nhà bà Vức từ trước đến nay không

gây thù oán với ai, rất được dân làng yêu mến.

Hai ngày nay, Kyomi nghỉ học. Chúng tôi đến ký túc thăm và kể cho cô ấy nghe về

chuyện vừa phát hiện được. Cô trùm kín chăn rên rỉ:

- Mình nghĩ mình bị quỷ ám rồi.

- Sao?

- Dạo này, móng tay, móng chân mình dài nhanh bất thường. Tối nào cũng cắt,

nhưng đến sáng lại dài ra như vuốt quỷ. Hình như đêm nào mình cũng ra ngoài hay

sao ấy, sáng dậy, chân mình lấm lem đầy đất và cỏ dại. Mình sợ lắm...

- Từ khi nào thì bị vậy?

- Từ sau đêm cầu cơ.

Chúng tôi chột dạ nhìn nhau:

- Bỏ chăn ra cái đã. Cậu nghĩ làm như vậy sẽ tự tử thành công do thiếu oxi à?

- Không! - Kyomi hét lên rồi lại run rẩy. - Không, trên trán mình hình như còn nhú

sừng nữa.

Rybak không kiên nhẫn giật phăng tấm chăn đi. Chúng tôi cùng hít phải ngụm khí

lạnh. Kinh khủng hơn những điều tôi đã được nghe cô ấy kể. Kyomi gầy khô một

cách thảm hại, nước da vốn trắng lại càng trắng không sức sống, móng tay dài

nhọn hoắt, đôi bàn chân nhỏ có vài vết xước do cỏ gai để lại. Trên trán có cái gì

đang nhú ra. Dù không nói ra, nhưng chúng tôi đều nhận ra, trông cô bây giờ chẳng

khác gì biểu tượng devil. Kyomi hoảng loạn ôm mặt khóc.

Đêm, Ali Khan, Rybak và tôi cẩn thận rình bên ngoài phòng Kyomi đề phòng có

chuyện gì xảy ra. Qua nửa đêm, vẫn không có chuyện gì. Đến lúc buồn ngủ, ngáp

chảy nước mắt thì cửa phòng cô đột nhiên bật mở. Kyomi trong bộ váy ngủ dài

màu trắng, mái tóc xoăn buông xõa che gần hết khuôn mặt, bước ra ngoài với đôi

chân trần. Toàn thân cô như toát ra hơi lạnh lẽo khiến chúng tôi rùng mình. Cơn

buồn ngủ bị thổi bay không còn tung tích.

Chúng tôi lặng lẽ giữ một khoảng cách, bám theo Kyomi đến phía cuối làng. Tôi

hình như biết lại không dám nghĩ tiếp, phía cuối làng tôi là nghĩa địa. Bàn chân

trần của Kyomi dẫm trên những bụi tầm gai, lướt qua vài ngôi mộ và dừng trước

một gò đất nhỏ vốn bị lau dại che kín. Trên đó cắm vài que nhang. Chân nhang còn

rất mới. Cô cúi xuống vuốt ve gò đất một cách âu yếm rồi nói bằng thứ âm điệu xa

lạ:

- Con yêu, mẹ sắp trả hết được mối thù cho con rồi. Sẽ rất nhanh thôi.

Kyomi cắm nhang lên gò đất hoang. Gió thổi lạnh buốt làm nghĩa địa như khẽ lay

lay. Chúng tôi nhét cả tay vào miệng để không hét lên. Bỗng cô ấy quay phắt về

phía tôi. Tiếng cười quỷ dị vang lên, hòa trong gió rít. Trong khoảnh khắc đó, toàn

thân tôi bị đông cứng, một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Trong đầu duy

nhất một ý nghĩ ông nội vẫn nói nghe ma khóc còn hơn thấy quỷ cười.

Khói hương mờ mờ lan tỏa, đến khi cử động được thì đã không thấy bóng váy

trắng đâu. Chúng tôi hoảng hồn chạy đi tìm, cả nghĩa địa vắng ngắt, về phòng

Kyomi cũng không thấy.

Cả lũ đành về nhà tôi, nhờ sự giúp đỡ của bố. Bố vô cùng giận vì sự liều lĩnh vừa

rồi của chúng tôi. Lần đầu tiên, ông nội và bố đứng cùng một chiến tuyến. Đột

nhiên, ông lên tiếng hỏi:

- Lúc Kyomi rời phòng có phải tầm 1 – 3 giờ không?

Chúng tôi gật đầu. Ông hoảng hốt:

- Bị ếm bùa giờ sửu rồi!

Bố vội khoác áo gọi cho các chú trong đội tìm người. Chúng tôi túm tụm lại nghe

ông kể về ếm bùa giờ sửu. Người bị dính phải thứ gì không trong sạch sẽ bị quỷ dữ

chiếm linh hồn vào giờ sửu. Qua 49 ngày nếu không thoát ra được sẽ vĩnh viễn

thành quỷ dữ. Từ ngày cầu cơ đến giờ đã 46 ngày rồi.

Nói về ngôi mộ bị bỏ quên trong nghĩa trang, ông bỗng thở dài:

- Là nó?

- Ai vậy ông?

- Cách đây gần 50 năm, một đứa trẻ sinh ra ở làng này có mái tóc trắng như cước,

lông mày cũng trắng, da đỏ hồng, đồng tử hồng. Dân làng cho là quỷ dữ hại chết

bố từ trong bụng mẹ nên đã treo cổ nó trên cây gạo.

- Người hành hình còn sống không ạ? Người đó có liên quan gì đến nhà ông Vức

không ạ? - Tôi chợt lóe lên một ý tưởng, phải có sự liên kết nào đó.

- Người đó qua đời lâu rồi, cũng không có liên quan gì đến dòng tộc nhà ông Vức.

- Mẹ đứa bé còn sống không ạ? - Rybak run giọng hỏi.

- Người mẹ bị trói ngay dưới gốc cây gạo, khi đứa bé chết, mới được thả ra. Ngay

đêm đó, người mẹ tự thiêu tại gốc cây gạo. Khi dân làng chạy đến cứu thì chỉ còn

một đống tro tàn.

Tôi rùng mình không dám tưởng tượng. Thật kinh khủng.

- Đó không phải là quỷ dữ! Đứa bé đó chỉ bị bệnh bạch tạng thôi. - Ali Khan bất

bình.

- Là quỷ dữ, nó đã mang bao tai họa cho cái làng này. Từ khi sinh ra, bố nó vong

mạng, hỏa hoạn xảy ra triền miên, chưa bao giờ làng lại khốn đốn như vậy. - Ông

tôi không thừa nhận.

- Không phải, đứa bé đó vô tội! - Rybak không kiềm chế hét lên.

...

Cuộc tranh cãi nảy lửa cho đến tận sáng. Mặt trời đỏ hồng hắt lên cửa kính bỗng

nhiên thật nhức nhối đôi mắt như màu máu. Chúng tôi đến lớp học trong tâm trạng

hoang mang, lo lắng cực độ. Kyomi dường như đã bốc hơi khỏi thế giới này.

***

ĐÔI BÀN TAY TRÊN CỬA KÍNH

Nửa đêm, tôi không tài nào ngủ được. Đột nhiên nhìn ra ngoài cửa kính thấy rõ

ràng đôi bàn tay thon dài in trên đó. Kinh hoàng khiến không khí trong lồng ngực

bị rút sạch, cuống họng đột nhiên đông cứng không thể gào lên, trơ mắt nhìn đôi

bàn tay đó. Thời khắc nửa đêm yên tĩnh đến rùng rợn, tôi nghe rõ tiếng tim mình

đập thình thịch, nghe được tiếng mồ hôi lạnh nhỏ giọt hai bên thái dương. Phía sau

nó vẫn là một khoảng tối vô cùng. Đôi bàn tay dần dần biến mất, chỉ còn in vết mờ

mờ. Tôi như được hồi sinh, hét toáng lên:

- A... A... A...

Ngay lập tức, bố và ông nội xô cửa lao vào. Nằm trong lòng bố, tôi khóc òa lên.

Bao nhiêu hoảng sợ, kinh hoàng trong mấy ngày qua được bộc phát.

Tôi chẳng còn tâm trí đến trường nên theo bố đến phòng nghiên cứu. Chờ dài cổ

cuối cùng cũng có kết quả, tôi dựa vào cửa phòng nghe lén thôi, bố sợ tôi bị dọa

nên kiên quyết không để tôi dính dáng gì đến vụ án.

- Sao rồi? Có phát hiện được gì không? – giọng bố tôi.

- Rất kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ! – Giọng chú ở phòng nghiên cứu.

- Sao?

- Không có dấu vân tay người.

- Có thể hung thủ đeo găng tay.

- Cũng không có dấu vết của găng tay. Tóm lại, trên đây không hề có dấu vết nào

của con người, không vân tay, không có dịch tế bào... nhưng lại có một chất dịch

rất kỳ lạ. Cậu đoán xem.

- Là nhựa cây gạo? - Bố tôi phỏng đoán.

Tôi cũng nín thở chờ đợi, tim đập liên hồi đến mức tôi suýt hét lên: "Im đi nào!"

- Chính xác!

Giờ thì tim tôi đã vọt ra khỏi lồng ngực thật rồi. Bố mở cửa đã thấy sắc mặt tôi tái

nhợt, chân tay lạnh ngắt run rẩy, ngay lập tức hiểu liền, day day trán, thở dài thườn

thượt.

Bố đưa tôi về nhà, đặt lên giường, kéo chăn đắp. Bố nắm chặt tay tôi nói rằng:

- Thẳng thắn nhé, trong lòng bố cũng rất hoang mang, nhưng bố chắc chắn một

điều, bố rất yêu con. Bố sẽ bảo vệ công chúa của bố cho dù bất kỳ chuyện gì đang

xảy ra. Con tin bố chứ?

- Dạ.

- Vì vậy, tất cả những gì con cần làm là nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Bố luôn bên con.

Con yêu ạ!

Bố hôn lên trán tôi.

- Cái này là của mẹ con. Nếu con tin quỷ dữ có thật thì hãy nhớ một điều: không có

gì chiến thắng được tình yêu của mẹ dành cho con.

Tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp của bố. Tôi tin lời nói của bố. Bởi mẹ mất

khi sinh tôi nhưng trong nhà khắp nơi đều có ảnh Người. Bố làm cả những công

việc của mẹ và nói với tôi:

- Nếu là mẹ con, mẹ con sẽ làm tốt hơn thế này.

Mỗi buổi tối, bố luôn không quên kể chuyện về mẹ rồi hôn lên trán tôi nói rằng:

- Cái này là của mẹ.

Nhờ vậy, tôi tin rằng, mẹ luôn hiện diện bên cạnh tôi.

***

NGƯỜI MẸ VÀ LINH HỒN QUỶ DỮ

Tôi thấy đầu đau điếng, giật mình thấy hai tay đang siết cổ ông nội vội buông lỏng

ra. Ông nội ho khù khụ. Bố tôi vẻ mặt vô cùng kinh hoàng hết hỏi tôi rồi quay sang

hỏi ông có sao không?

Tôi vội gỡ găng tay chạm vào ông nội chợt hiểu ra mọi chuyện. Tôi như người

mộng du, từ từ bước trên hành lang dài tối om đến phòng ông nội. Ông hỏi tôi dậy

rồi có đói không. Tôi không trả lời, bước đến siết cổ ông. Ông giãy dụa, tôi nhìn

được hình ảnh tôi qua đôi đồng tử của ông: Ánh mắt vô hồn, tóc rối buông xõa che

gần hết khuôn mặt. Cả căn phòng vắng lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, trên

đó, kim dài và kim ngắn đã vạch mốc 12 giờ đêm. Rồi bố hét lên, giằng tay tôi ra

không được, liền vơ quyển sách dày cộm của ông đập cốp vào đầu tôi. Rồi mọi

chuyện tiếp theo ra sao thì đã biết.

Tôi run rẩy, phải chăng tôi đã mộng du rồi giết người hàng loạt? Tôi thật không

muốn sống nữa. Đôi bàn tay này đã giết bao nhiêu người vô tội rồi? Môi ông nội

và bố tôi đang mấp máy mãi không nên lời. Thật vất vả cho họ, biết dùng từ gì để

nói với kẻ giết người là con cháu mình đây? Rồi bố tôi cũng lên tiếng, một cách

khó nhọc:

- Sau lưng con có in một bàn tay.

Tôi sững người rồi lột phăng áo ngoài. Bàn tay chạm vào dấu vết đang dần biến

mất. Lòng ngập tràn phẫn hận.

- Nào, đừng hòng trốn thoát. Ra đây ngay!

Những hình ảnh trong bóng tối hiện ra rất nhanh. Tôi giật mình, chết rồi! Hôm nay

đã là ngày thứ 49. Tôi lao như bay ra khỏi nhà. Bố gọi:

- Con đi đâu?

- Con phải đến cây gạo ngay, không kịp nữa rồi.

- Đừng chạy bộ nữa, lên xe bố chở nhanh hơn.

Tôi đến nơi đã thấy Kyomi, cười man rợ:

- Tôi đã thề sẽ dùng chính đôi tay này trả thù ông. Tôi đã để cho đứa con trai của

ông giết hết người thân của ông. Hôm nay, tôi sẽ cho ông biết cảm giác của tôi 50

năm trước. Tôi sẽ treo cổ nó trước mắt ông.

Nhìn qua vai cô, tôi thấy ông Vức hoảng loạn tột độ, còn thầy Minh lại từ từ tiến

về phía Kyomi như một con rối.

Tôi hét lên:

- Không!

Bố đã lao đến giữ thầy lại. Hai người vật lộn khá quyết liệt. Bình thường, bố tôi sẽ

dễ dàng khống chế được nhưng hôm nay, thầy Minh đột nhiên mạnh khác thường.

- Con bé này, ta đã không đụng vào mi. Mi lại hết lần này đến lần khác làm hỏng

chuyện của ta. Đi chết đi!

Tôi cảm nhận được luồng khí tà ác len lỏi xâm nhập vào từng chân tơ, kẽ tóc, da

đầu tê rân rân. Khí thế cuồn cuộn bức người, tôi thấy vô cùng áp lực, khó thở. Dần

dần ngã xuống, khi mắt sắp khép lại, tôi thấy bố tôi dùng hết sức vật ngã thầy Minh

lao đến. Tôi nằm trong vòng tay bố, nước mắt bố rơi trên mặt tôi rất ấm.

Tôi nhìn thấy mình được bao bọc bởi một luồng ánh sáng trong lành.

Một giọng nói nhẹ nhàng mà tôi vẫn mơ tưởng hàng đêm:

- Tôi biết, cô rất yêu thương đứa bé vì tôi cũng là một người mẹ. Nhưng người mẹ

thật sự sẽ không vấy bẩn tình yêu thiêng liêng đó dù là oán hận bởi họ luôn muốn

dành cho con mình những gì thánh thiện nhất, bao dung nhất, tốt đẹp nhất. Cô hãy

buông bỏ hận thù, hãy giữ nguyên vẹn hình ảnh người mẹ trong mắt con mình.

Hai dòng lệ lấp lánh chảy xuôi trên gò má Kyomi. Chiêc sừng trên đầu cô hóa

thành luồng sáng phóng thẳng lên trời.

- Mẹ?

- Phải, mẹ luôn muốn nói với con điều này từ rất lâu rồi: "Mẹ yêu con!"

- Con cũng yêu mẹ! – Hình ảnh mẹ nhạt dần. Tôi hốt hoảng – Mẹ, mẹ đừng đi!

Mẹ cúi xuống hôn lên trán tôi rồi nói:

- Mẹ không đi đâu cả, mẹ luôn bên con. Nhưng con cần phải tỉnh dậy, bố đang rất

lo lắng.

Ánh sáng tan ra thành đốm nhỏ như đom đóm mùa hạ rồi biến mất trong bóng tối.

Bên tai tôi còn vang câu nói: "Hãy nhớ, mẹ rất yêu hai bố con!".

Hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt là khuôn mặt bố thương tâm cực độ rồi

nhanh chóng chuyển thành vui mừng tột cùng, trông rất tội nghiệp.

- Con yêu bố! – Tôi ôm bố thật chặt – cái này là của mẹ, mẹ bảo, mẹ rất yêu bố.

Bố siết tôi thật chặt, nghẹn ngào không nói nên lời.

***

BÌNH MINH SAU ĐÊM DÀI

Kyomi đã bình thường trở lại. Thầy Minh tự thú về 4 vụ án mạng, nhưng đã bắt

đầu có dấu hiệu của bệnh tâm thần.

Còn ông Vức thì quy y cửa phật. Ông tin rằng quãng đời còn lại có thể rũ bỏ phần

nào nghiệp chướng ông đã gây ra trong quá khứ, đồng thời cầu cho linh hồn đã

khuất được an nghỉ. Ông thú nhận đã yêu người phụ nữ ấy đến hóa cuồng, tìm mọi

cách phá hoại hạnh phúc của bà. Khi đứa trẻ bị bệnh bạch tạng ra đời, chính ông

buông lời dèm pha, phóng hỏa làm cho dân làng tin là do quỷ dữ, ép bà phải tận

mắt nhìn đứa con của mình bị giết.

Sau chuyện này, ông nội đã không còn mê tín cực đoan nữa, bố cũng không phản

bác chuyện tâm linh nữa và gia đình chiến nhà tôi cũng ít xuất hiện.

- Bố nghĩ sao về chuyện lần này? Bố đã tin là linh hồn có thật?

- Ừm, bố nghĩ là, khi chết đi, một phần nào đó của não người vẫn hoạt động, phát

ra những trường sóng trong không gian, tìm kiếm những người có cùng trường

sóng với mình. Trường sóng này gọi là ý niệm. Ý niệm mạnh hay yếu sẽ tùy thuộc

vào con người ta lúc sống còn điều gì mong muốn chưa thực hiện được.

- Có khả năng này sao?

- Sao không? Giải phẫu mới chỉ khám phá được 1/10 bộ não thôi.

...

Bạn nghĩ sao? Trên không trung, bay lượn trước mắt bạn, bên cạnh bạn, đằng sau

bạn đều có vong hồn, à, ý tôi là các trường sóng ấy. Chúng đang tìm mọi cách kết

nối với bạn. Một ngày nào đó, có trường sóng trùng hợp với trường sóng của bạn,

bạn sẽ như thế nào?