Hướng dẫn viết Kịch bản

1.1. PHIM VÀ KHÁN GIẢ

Phim làm để cho khán giả.

Có thể gọi kịch tính là người kể chuyện, kịch bản là sự thông báo, còn khán giả là người

tiếp nhận. Tuy nhiên, chẳng có một biên kịch nào trước đó lại không biết rằng, tác phẩm

của anh ta có được thể hiện trên màn ảnh hay không. Những kịch bản của điện ảnh và

truyền hình chất đầy thành những vở kịch cho màn ảnh. Nhưng thậm chí có những kịch

bản, dù đã dựng thành phim rồi không phải lúc nào cũng tìm được đường đến với công

chúng. Vì những nguyên nhân khác nhau, nhiều bộ phim đôi khi cũng nằm trên giá của

phòng lưu trữ.

Điều khuyên bảo đầu tiên, cuối cùng và duy nhất đối với nhà biên kịch, là hãy tìm được

khán giả của mình, hãy biết ý kiến, sự chú ý và thời gian của họ. Một quy luật vững chắc

duy nhất đối với việc sáng tác kịch bản là: không được trở thành người buồn rầu (tức là

luôn luôn bằng nhiều phương cách khác nhau phải làm cho bộ phim tương lai được dựng

theo kịch bản của bạn trở nên phong phú, hấp dẫn sự chú ý, theo dõi của khán giả, phải

làm cho họ luôn luôn rơi vào những tiết tấu khác nhau của kịch tính, của các thủ pháp

dàn dựng).

1.2 THẾ NÀO LÀ QUAY THÀNH PHIM ĐƯỢC ?

XUNG ĐỘT - KỊCH TÍNH - BẠO LỰC

Nghề biên kịch nằm ở chỗ truyền thông với mọi người. Nếu bạn có ý định viết về những

kịch bản chỉ cho mình bạn hoặc cho vài người cùng nhâm nhi nỗi niềm của mình thì tốt

hơn bạn hãy đổi sang làm việc khác. Kịch bản của bạn lúc đó cũng không thể quay thành

phim được dù nó làm cho người ta rung động như một bài thơ hoặc gật gù tâm đắc như

vừa bắt được cái tư tưởng cao siêu trong một bài triết luận. Nếu bạn không tác động được

vào nhiều người khác thì bạn viết kịch bản để làm gì? Một bộ phim mà không chiếu cho

người ta coi, không phải là phim.

Có thể có những họa sĩ, nhạc sĩ, thi sĩ chỉ sáng tác vì thích sáng tác. Nhưng một nhà điện

ảnh mà không chiếu cho người ta coi phim của mình, thì không phải là nhà điện ảnh. Cái

công việc biên kịch của bạn sẽ là vô nghĩa nếu như bạn không tiếp cận với công chúng.

Mà muốn tiếp cận với họ thì phải làm cho họ bị lôi cuốn bởi bộ phim mà trước hết là bởi

kịch bản của bạn, trước tiên phải là một cái gì đó quay thành phim được.

Tuyệt đối không được để cho những gì đang diễn ra trên màn ảnh trở nên nhàm chán đối

với khán giả, cần phải đặt họ trong vòng từ 30 đến 90 phút ( chiều dài thông thường của

một lần chiếu một tập phim ) vào một bầu không khí được thổi phồng bởi những dạng

thức khác nhau của sự xung đột kịch tính

1.3 THỰC VÀ GIẢ !Điện ảnh đó là sự giả tạo!

Khi xem bất kỳ một bộ phim nào dù là xem trong rạp hay xem ở nhà trước máy truyền

hình, hầu như khán giả đều ít nhiều bị tác động bởi cái chết của một nhân vật chính diện

nào đó trên phim .Điện ảnh cũng vậy thôi. Cho nên chỉ có những người ngây ngô mới

nghĩ rằng trong kịch bản của mình anh ta sẽ dồn vào đó những chi tiết gọi là thật nhất với

hy vọng mang lại cho khán giả một niềm tin thật sự. Song, thực tế cho thấy bản chất của

sáng tạo nghệ thuật lại dường như ngoảnh mặt lại những cố gắng theo kiểu “chặt to kho

mặn” đó - nó đòi hỏi nhà biên kịch phải biết gia công từ những chất liệu của đời sống.

Các diễn viên, thường được khán giả làm quen một cách thân mật như những người thực,

đã thể hiện những nhân vật mà dĩ nhiên họ không bao giờ như thế cả. Họ diễn xuất trong

từng tình huống, trong những sự dàn dựng từ những điều nhỏ nhặt với sự giúp đỡ của hóa

trang, phục trang và ánh sáng. Họ nói một cách hoa mỹ những đoạn đối thoại thuộc lòng

mà, như mọi người đều biết, do biên kịch viết.

các nhà biên kịch không nên hướng tới chính thực tế mà cần phải hướng tới sự mô phỏng

theo khuôn mẫu thực tế. Bởi vì những cốt truyện đời thường, những cốt truyện có thật với

những nhân vật thực tế, giống như thật trái ngược với định đề quan trọng của kỹ thuật

kịch bản vì chúng buồn chán! Mọi người hàng ngày va chạm, cọ xát với những vấn đề

của đời sống. Mà trong đời sống thì sự buồn chán luôn khống chế và ngự trị. Nhưng, nếu

không có sự buồn chán đó thì sẽ không cần đến bất cứ một loại hình nghệ thuật nào,

không cần đến sự sáng tạo nói chung và điện ảnh nói riêng!

Vâng. Điện ảnh đó là sự giả tạo!

1.4 NẮM VỮNG NGÔN NGỮ ĐIỆN ẢNH

Bạn có nghĩ rằng kịch bản chẳng qua chỉ là một cái truyện vừa, viết làm sao để người ta

có thể sử dụng được mọi thứ trong đó mà quay thành phim. Và, thêm vào đó, người ta

lưu ý rằng cần phải viết cho ra hình ảnh tránh lối viết nặng nề tư duy ngôi thứ nhứt cũng

như những lời kể lể tràng giang đại hải.

Xin thưa, đó không phải là kịch bản điện ảnh mà chỉ là một cái truyện vừa không hơn

không kém. Tức là bạn vẫn đang làm văn - dĩ nhiên là viết một cách hình tượng - chớ

trong đầu bạn cũng chưa hề có một khái niệm rất rõ nét là bạn đang làm phim với phương

tiện của một nhà văn: Giấy, bút, máy đánh chữ, máy vi tính…

1.5 TƯ TƯỞNG

Tư tưởng là một trong những bộ phận cốt lõi của bộ phim. Không có tư tưởng thì dù cho

bộ phim có hấp dẫn cỡ nào rồi cũng sẽ chẳng đọng lại một ấn tượng gì nơi khán giả! Điều

đó tựa như một cô gái đẹp về hình thức bề ngoại nhưng lại rỗng tuếch về tâm hồn, về

kiến thức đời sống.

Tóm lại, ngay cả khi bạn có trước trong đầu một tư tưởng nào đó và cần thể hiện cái tư

tưởng đó trong một cốt truyện thì bạn cũng nên nhớ rằng điều quan trọng là bạn phải đề

cho cái tư tưởng kia được tự nó bật ra từ chính cốt truyện, các tình thế, các tình thế, các

chi tiết của cốt truyện, hành vi của các nhân vật nhất nhất phải có vẻ như được sinh ra từ

cốt truyện chứ không được để cho khán giả cái cảm giác rằng bạn đang nhồi nhét tất cả

mọi thứ đó vào cái rọ tư tưởng của bạn! Thông thường như thế người ta cho rằng nhà

biên kịch ( hoặc đạo diễn ) cố tình sắp xếp hoặc hình tượng hơn khi nói “thò tay vào” để

lèo lái mọi thứ cho phù hợp với ý chí của mình. Những cố gắng loại đó hiển nhiên chỉ

mang lại những kịch bản ( và những bộ phim ) tồi!

1.6 THỜI GIAN

Khi chuẩn bị viết một kịch bản, một trong những yêu cầu quan trọng mà nhà biên kịch

phải ghi nhớ luôn luôn là bộ phim dựa trên kịch bản của anh ta dài bao nhiêu phút chiếu.

Tại sao? Bởi, nếu không lưu ý mà cứ mải mê chìm đắm vào những chuyện khác như nhân

vật hành động như thế nào, đường dây kịch phát triển ra làm sao…, thì đến một lúc nào

đó bạn sẽ phải giật mình khi nhận thấy rằng ôi sao bộ phim tương lai của bạn ngắn quá

hoặc dài quá! Và như vậy, một lần nữa hoặc có khi nhiều lần nữa bạn sẽ phải bỏ nhiều

công sức ra để sửa chữa bằng cách kéo dài ra ( nếu thiếu ) hoặc rút ngắn lại ( nếu thừa ).

Việc sáng tác kịch bản điện ảnh, về mặt kỹ thuật, hoàn toàn khác với ý định làm một bài

thơ. Bài thơ được làm ra có thể chỉ để thỏa mãn tâm tư tình cảm của người sáng tác,

nhưng kịch bản điện ảnh thì không phải vậy, một mặt nó thỏa mãn nhu cầu tinh thần của

nhà biên kịch, mặt khác nó phải đáp ứng được những yêu cầu vật chất của sản xuất.

Người ta đặt bạn viết kịch bản cho một bộ phim không phải chỉ để thỏa mãn cái nhu cầu

cá nhân của bạn mà tin tưởng rằng bạn có thể đáp ứng một cách tốt nhất những yêu cầu

mà bộ phim tương lai đòi hỏi. Nếu bạn không làm được điều đó, bạn không thể là nhà

biên kịch chuyên nghiệp được!

Bạn phải nắm vững ( như nắm vững ngôn ngữ điện ảnh ) chiều dài của bộ phim vì chắc

chắn nó sẽ tác động rất nhiều trong việc triển khai viết kịch bản của bạn về sau.

2. SOẠN THẢO VÀ TRÌNH BÀY KỊCH BẢN

2.1 SOẠN THẢO VÀ TRÌNH BÀY KỊCH BẢN THEO LỐI NGA

Mời các bạn tham khảo trích đoạn kịch bản BÀI THƠ BIỂN của nhà điện ảnh lừng danh

người Nga Dovjenko:

(…)

Trên một gò đất đầy trăng, A-lích, và Mi-khai-lích đứng cùng nhau.

- Đứng trên ngôi mộ này đến ban ngày cũng thấy rờn rợn, còn ban đêm sợ lắm - Mi-khai-

lich nói - Thế anh không sợ à?

- Không - A-lich điềm nhiên trả lời.

- Có một ông vua chôn ở dưới này - Mi-khai-lich xúc động giảng giải - Hai nghìn năm

trăm năm rồi… Anh có biết ai không?

- Ai cơ?

- Chuyện ông vua ấy mà.

- Vua nào? Chẳng có vua nào cả.

- Sao lại chẳng có vua nào. Đây có lẽ là ông vua ấy, một ông vua mặc toàn vàng. Người

ta còn nói là chôn cùng với ông ta còn có cả một con ngựa bằng vàng. Người ta đã tìm

kiếm ông ấy trong tất cả các ngôi mộ… Này, anh hãy nhắm mắt lại đi.

- Để làm gì?

- Anh cứ nhắm mắt lại đi.

- Thế còn mày?

- Em cũng nhắm.

Những đứa trẻ nhắm mắt lại, lập tức với trí tưởng tượng trẻ nhỏ của Mi-khai-lich, nó

tưởng tượng quang cảnh chỉ có thể xuất hiện trên đồng cỏ và chỉ có thể xuất hiện dưới

mắt nhìn trong trắng tuổi thơ: Đám tang một ông vua người Xkip.

Ngựa hí vang, những người kỵ sỹ lạ lùng gươm giáo tuốc trần đang phi vòng tròn trên

đồng cỏ trong nỗi lo sợ tuyệt vọng. Những đống lửa sáng rực. Huyệt rộng, mộ mới đào.

Những người khóc mướn gào lên vang động cả thảo nguyên ban đêm. Thi hài nhà vua

chở trên một cỗ xe. Bốn người đánh xe ngựa đã bị giết nằm đó.

Binh sĩ đang giết người đánh xe ngựa thứ năm. Người ta kéo những nữ tì xinh đẹp vào

trong lửa. Những đàn chó lớn, đàn bò rống lên vì ngửi thấy mùi máu. Hoàng hậu tự sát

bằng dao, mắt nhìn khuôn mặt ghê sợ của nhà vua.

2.2 SOẠN THẢO VÀ TRÌNH BÀY KỊCH BẢN THEO HOLLYWOOD

NGƯỜI MỸ TRẦM LẶNG

(…)

41. NGOẠI - PHÁT DIỆM - NGÀY

Một chiếc tàu đổ bộ xuyên qua màn sương theo một con sông tiến về thị trấn Phát Diệm.

Những khu nhà bên bờ bị phá hủy. Bến sông do một nhóm LÍNH DÙ nhỏ quản lý. Phía

sau là những ngọn lửa rực cháy lây lan ra cột gỗ, mái tranh.

FOWLER chờ trong số 25 lính Com măng đô trang bị nặng nề của Pháp, bên cạnh một

viên TRUNG ÚY trẻ. Viên TRUNG ÚY chỉ tay về phía cột khói đang bốc lên.

VIÊN TRUNG ÚY

Quân đoàn đóng ở gần nhà thờ.

Nó bị trúng đạn trong trận tấn

công tối qua.

FOWLER

Cám ơn nhiều lắm!

VIÊN TRUNG ÚY

Anh ta phải cẩn thận với những kẻ

bắn tỉa.

Chiếc tàu đổ bộ cập vào bờ.

42. NGOẠI - PHỐ CHÍNH - NGÀY

FOWLER chạy từ chỗ núp này sang chỗ núp kia, dọc theo con đường vắng không người.

Sau một lúc, anh ta lấy lại bình tĩnh và bắt đầu đi về phía có cột khói.

43. NGOẠI - KHU NHÀ THỜ VÀ TU VIỆN- NGÀY

Toàn bộ dân cư của thị trấn: Trẻ em, đồ đạc và gia cầm bị dồn vào một khoảng sân nhỏ

trong khuôn viên nhà thờ. Khói từ đám cháy vẫn lan tỏa. Nơi đến của FOWLER là quân

đồn đối diện, mặt tiền của nó đã bị nổ tung, để lộ ra phần bên trong của tòa nhà.

* BA MÙA

(…)

NGOẠI CẢNH - CON ĐƯỜNG NHỎ - BAN NGÀY

Hải chậm rãi cho chiếc xích lô dừng lại dưới bầu trời u ám.

Hải hạ mui xe, hiện ra Lan mặt áo dài trắng với một cái khăn bịt trên mắt.

Hải dìu Lan xuống xe.

Chàng nắm tay, dắt nàng bước ra khỏi xích lô.

LAN

Mình đang ở đâu thế hả anh?

HẢI

Suỵt! Đừng hỏi. Chỉ được nghe. Được

hít thở. Và được cảm thấy thôi nhé.

Lan hít vào một hơi dài một cách thèm khát.

LAN

Thơm quá! Cảm thấy như em

đang trở lại năm mười buốn tuổi.

HẢI

Em nhớ là cái gì đấy không?

LAN

Nhớ! Em nhớ! Em nhớ chứ!

Từ phía sau, Hải cởi chiếc khăn bịt mắt. Lan không nói một lời nào. Nàng rảo bước

nhanh về phía trước như bước về một hấp lực không cách nào cưỡng nổi.

Chúng ta chứng kiến một cảnh tượng choáng ngợp màu đỏ rực rỡ của những đóa hoa

phượng vĩ. Hàng trăm cây phượng trồng dọc hai bên đường, kéo dài hút tầm mắt. Lan

chìn đắm trong cảm giác ngây ngất, tiếp tục bước đi trên vỉa hè như đi trong một cơn mê.

Một làn gió nhẹ bắt đầu trổi. Từng cánh phượng vĩ bắt đầu rơi xuống một cách kỳ diệu,

từng cánh, từng cánh một, rơi thêm, rơi thêm nữa…

Lan ngắm nhìn trong trạng thái hân hoan trong lúc cả con đường phủ đầy hoa phượng đỏ.

TIẾNG HẢI

Anh có cái này dành cho em

Lan ngoảnh lại nhìn Hải. Hải nhặt lên một cánh hoa phượng vĩ.

Hải rút cuốn sách cũ, cẩn thận đặt cánh hoa vào giữa những trang sách.

HẢI

Đây, kể từ nay, Lan ạ, em sẽ không

còn phải giả vờ bịa chuyện nữa.

Qua trích đoạn của hai kịch bản NGƯỜI MỸ TRẦM LẶNG và BA MÙA được nhà biên

kịch viết theo lối soạn thảo và trình bày kịch bản của Hollywood, chúng ta rút ra được

một số đặc điểm như sau:

- Không bị lẫn lộn với tác phẩm văn học như cách viết kịch bản theo lối Nga, khiến cho

người đọc có thể nhận thấy ngay hình thức riêng biệt của một loại hình nghệ thuật khác

với văn học.

- Lối viết này thoạt nhìn có vẻ gần với kịch bản sân khấu hơn khi ta chỉ căn cứ vào phần

thoại của nhân vật ở đó người ta viết tên nhân vật ở trên và lời thoại ở dưới. Nhưng có

khác ở chỗ lời thoại của kịch bản điện ảnh đước đúc thành một cái khuôn có thể chứa

được về bề ngang khoảng chừng từ 8 đến 9 chữ ( co chữ 12 hoặc 13 ). Hơn nữa, phần văn

xuôi miêu tả trong kịch bản điện ảnh cũng phong phú hơn, rộng rãi hơn chứ không chỉ

giới hạn trong phạm vi chỉ dẫn ( indication scénique ) ngắn gọn như trong kịch bản sân

khấu.

Do vậy về mặt hình thức trình bày, một kịch bản điện ảnh được viết theo lối Hollywood

gần với kịch bản sân khấu hơn trong khi kịch bản trình bày theo lối Nga gần với văn học

hơn.