
Kinh nghiệm học tiếng Anh: Những
sai lầm của tôi! (Kỳ 2)

Sự thật hiển nhiên là dân Việt ta có cái tính tự ti. Sống cạnh một đế quốc lúc nào
cũng hù doạ, coi bốn cõi biên cương là man di mọi rợ, thì làm sao mà tránh khỏi
cái suy nghĩ “thân phận nghèo hèn”? Dù ta có bao lần tức khí, đứng lên đánh mấy
anh tàu phù ấy tơi tả nhưng trong lòng chắc hẳn có ấm ức.
Kỳ 2: Tự ti
Mà cái anh tàu ấy cũng giỏi thiệt chứ chẳng chơi, mấy anh mũi lõ cũng phải nể sợ
nên chuyện ta có ngán họ cũng là lẽ thường tình. Bảo là không sợ thì mới là ngớ
ngẩn!Sau lại đến anh Tây mũi lõ. Cái anh này còn tệ hơn nữa kia, coi cái giống da
vàng mũi tẹt chỉ xứng dòng nô lệ.
Man di thì còn được tha cho mà có cái tên, có vua, có quan cho nó xãnh xoẹ … Đi
chầu mỗi năm thì cái lỗ rún của thiên hạ ấy cũng run run rồi. Nô lệ thì khác gì trâu
bò? Cái sự thông cảm ti chút của anh Tây thì hoàn toàn không có!
Ta cứ như thế suốt thì sao không tủi, không than “tôi ca không hay, tôi đàn nghe
cũng dở” (Biết vậy mà cứ ca hoài!:) ). Có nổi máu con gà chọi thì:
“Mấy lần đất nước đứng lên
Đứng lâu cũng mỏi cho nên phải nằm!”

Cái tự ti ấy là một điều rất tệ trong việc học tiếng Anh. Bạn làm sao có thể trao đổi
nếu trong lòng bạn cứ đau đáu những câu hỏi:
-Mình nói có sai không?
-Phát âm của mình có nhà quê không?
-Họ có khinh mình không?
-Họ có thèm giúp mình không?
và quan trọng hơn cả: Mình có vừa tầm để nói chuyện với họ không?!!
Khi tôi mới sang Ý đi học ở ICTP tại Trieste. Chân ướt chân ráo, thấy ai tóc hoe
hoe, mũi lõ lõ là tôi ngại lắm. Chỉ mong qua ngày học về phòng mình cắm đầu vào
cái góc nhà, rồi nhớ thương “tôi yêu tiếng nước tôi” (từ khi mới sang cái xứ
này)!!!! Tôi ngại lòi cái dốt của mình ra lắm lắm.
Cái lỗi của tôi là, khi tự học tiếng Anh, tôi chỉ muốn dùng nó vào việc học chuyên
môn của mình (toán). Tôi không hề nghĩ đến việc học phonetic (cách phát âm)
hoặc conversation (đối thoại) cho nó ra hồn. Cứ nghĩ đấy là chuyện dở hơi. Đến
khi nói, thiên hạ cứ ớ ra! Tại sao vậy?