vietmessenger.com
Phan Trung Hiếu
Ngôi Nhà Không Có Cu Thang
Cha con tôi trú trong một căn nhà tuềnh toàng cạnh đường cái quan. Mái nhà tranh cũ k,
đen xỉn như một gam màu lnh gia dãy nhà mái bng mái ngói, gch p sáng choang.
Cũng chả ly thế làm bun. Nhà mỗi hai người đàn ông, chật mt tí lại đâm ra ấm cúng. Độ
này, cha tôi già đi nhiều. Ông để râu, tri trng xung quá khuy áo ngc th nht. Ngày
trước, ông nổi đình nổi đám với cánh đàn bà thôn quê với mái tóc chi bồng ngược và tài
đàn hát. Tôi nghe mẹ k: "Tao b tiếng đàn cha mày bt mt hn". Cha tôi nói: "Sao di thế?".
Mẹ lườm: "Ti ông b bùa b phép ch tôi hám gì loại người nghèo xác như ông". Người
nh li ham công tiếc vic nên về già chóng đổ bnh, ri mất. Đám tang bà, ngưi làng kéo
đến gim nát c vuông vườn. Khói hương nghẹt th, c như bếp đun rạ ướt. T khi m tôi
mt, cha lng lẽ như một cái bóng. Cây đàn măng-đô-lin im lìm treo trên vách, ngui tênh.
Thừa hưởng dòng máu ca cha, tôi cũng yêu âm nhạc nhưng không thích cây măng-đô-lin
cũ kỹ. S tin dành dụm được my mùa Tết, tôi nh thng bn hc trên th xã lùng mua cho
cây ghi ta g. Nhng ngày lính, tài l ca tôi là nim to của đơn v.
Đợt hành quân tiến vào Nam, đơn vị tôi dng chân một xóm dân ven đường quc l. Nhà
bn tôi trọ có cô con gái tên là Hương, khuôn mặt bu bĩnh, đôi mắt sáng đẹp như mắt chim
b câu. Nhng lúc rỗi, Hương thưng bắt tôi đàn hát bài "Nổi la lên em" mc dù em ch
m "nuôi quân" cho bn tôi vn vn có my ny. Ba chúng tôi tiếp tục lên đường Hương
khóc miết. K tay đại đội trưởng cũng tệ, m sáng mi báo lnh xut phát. Thế là chng kp
có đêm chia tay. Hương tiễn tôi, bàn tay em run ry bíu cht ly túi áo ngc. Tôi c gỡ để
kịp đuổi theo hành quân lúc đó đã khut sau ngõ xóm. Tôi là mt k không may mn trong
chiến tranh dù rng ngày về huân, huy chương đính đầy ngc áo. Hai ng chân tôi dp nát
đến mc các bác sĩ phải ct bỏ đến quá đầu gi, sát tn bn. Vĩnh bit những đôi giày da
bóng ln và nhng ng qun ly là thng tắp! Tôi đau đớn tr v quê. Chiến tranh đã tước
mt ca tôi mt na chiu cao cho dù hàng ngày tôi đã kê mình lên hai chiếc đòn thp dùng
để đi lại trong nhà. Giờ đây tôi khác gì một đứa bé, mi s ln nh trong cuc sống đều nh
vào bàn tay đỡ đần ca một người cha mà lưng đã còng thp xuống. Có người bàn vi cha
tôi xin tiêu chuẩn người phc v hay cho tôi vào hẳn trong khu điều dưỡng dành riêng cho
thương binh nng. Cha hi ý kiến tôi. Tôi níu ly áo ông, cầu van "Cha cho con được thế
này, vi cha". Cha tôi không bàn chuyn y na, t ông xoay xo ly mi vic. S tin chế
độ ca tôi ông ct riêng và thnh thong li bấm đt tay nhm tính. Có ba, thy ông vui v:
"Tháng này cng c tin lãi ngân hàng là gần mười triệu". Tôi băn khoăn: "Đời cha còn được
mấy năm nữa mà dành dm, cht bóp?". Cha tôi thở dài thườn thượt: "Thì mày cũng phải
có v con, có mt ngôi nhà cho nó t tế ch. ở đây mãi vậy được à?".
i nói gt: "S con là vy, ai thèm lấy. Làm người chng nên hung h làm chng". "Thế
còn con Hương mày nghĩ nó chết ri chc?". Tôi tr mt ngc nhiên. Thì ra, chng có
chuyn gì mà giu ông cụ được. Sáng mai, cha tôi dy sm, kêu thng cháu bên xóm sang
dn dò chuyện cơm nước cho tôi ri lng lặng xách túi, đội mũ ra đi. Nhìn cái dáng lòng
khòng ca ông khut dn sau ca cng, tôi ch chc mun khóc. Tôi tht vô tích s, suốt đi
ch quy quNgười.
i được ưu tiên cấp cho mt chiếc xe lăn, thỉnh thoảng tôi đi ra ngoài do ph, tt vào coi
cái chp bên vệ đường.
Cha tôi ngày ngày trm mc. Ông ung rượu ít hơn. Bữa nhâm nhi độ hai chén nh. Nhìn
ông ung rượu mà bun. Nhp mt hp, cp mắt đục m ti sm li, sâu hun hút. Mt ba,
tôi đánh bạo hi: "Hay cha th kiếm vic để con làm. Ǎn không ngồi ri thế này cũng
chán". Cha nhìn trân trân vào hai ng qun nhũn nhẽo ca tôi, nh tiếng: "Vt v, s con
không chu ni". "Không, con làm được mà" - Tôi vén ng tay áo khoe cánh tay vng lên
nhng múi tht cun cun. Mt cha tôi ánh lên niềm vui: "Để cha nghĩ xem".
Không để tôi đợi lâu, sáng sau đã thy cha tôi lng lững đội mt bó lá tro v th đánh uỵch
gia sân. Ri ông sai thằng cháu vác dao ra vườn cht mấy cây tre, đẵn thành tng khúc.
"Cha định đan tranh ư?" - Tôi but ming hi. Cha tôi gật đầu, bo: "Con c chịu khó đan
tht nhiu, cha s mang ch bán. Nguyên liu r mà lp nhà li bền". Làm được dăm bảy
chc chiếc, cha tôi li gi lão Hân xe nga - bạn vong niên cùng làng đến chở đi. Dần dà, tôi
cũng bớt được mc cm mình là đồ ăn bám. Nhìn tôi làm, cha vui. Bữa đứa cháu về chơi,
thy tôi xoay x cht vt với đám dao cưa, nó sấn vào định đỡ mt tay. Cha tôi trng mt,
quát "Ai khiến, để chú y t làm". Ti nghiệp con bé, ngơ ngác như cún nh b mng.
ít lâu sau, cha tôi bo: "Tranh ba nay ế ri, ta chuyển sang làm đồ g". Ri ông ra ch,
sắm sanh đủ th dng c làm mc và mua c xe g cht một đống to s trước sân. Gì ch
ngh mc cha tôi tho lm. T cách kéo cưa, xẻ ván đục mng mẹo cho đến tng nhát bào
m trơn. Mỗi th, cha bo làm mt ít, cứ như đang làm phần g cho mt ngôi nhà cu k
nào đấy. Có ln tôi hi, ông h cho qua chuyn. Biết tính cha không ưa vặn vo, tôi không
gng hi na s ông ry. Vic nhp đ gv nhùng nhằng hơn, có hôm ông theo xe đến
my ngày mi tr v. Chng biết hàng tôi làm thế nào mà trông ông h h lm. Sau gn mt
năm, công việc vãn dn, ri không thy ông mua thêm g na. Ông thu dọn đám đồ ngh
lnh knh cho vào mt cái bao ti, buc túm ming li.
Đêm đó sáng trăng. Cha rủ tôi uống rượu. Ông chn ch mt lát, ri bo: "Cha có chuyn
này mun nói vi con". "Chuyn gì h cha?". Tôi hi hp và linh cm có chuyn gì đấy h
trng. "Ngày mai, ta chuyn nhà nhé!". Ging ông run run. "Sao vy cha?" - Tôi la lên như
phi bng - Đây chật chi, li không hp vi con. V li, ngôi nhà này xem ra cũng ọp p
lm rồi. Mà mùa mưa bão thì sắp đến". "Thế cha định dọn đi đâu?". "Ngài mai hẵng hay" -
Ging cha tôi dm dn, ý mun chuyn sang chuyn khác. Ông lóng ngóng ly ra t túi áo
ngc mt bc ảnh, đưa cho tôi: "Con có thích người ph ny không?". Dưới ánh trăng
bàng bc, tôi vn nhn ra tm nh chp bán thân một cô gái tay đan len, cặp kính đen che
lp khuôn mt trái xoan trng mn. Ai mà trông quen quen thế nh? Tôi c lc tìm trong trí
nhớ nhưng bất lc. Cha tôi giục: "Có được không?". Cha tôi làm thêm mt hp rượu na ri
thng thng: "L nào, con li không còn ước mơ gì v hnh phúc?". Tôi cúi gm mt, tay
mân mê vết sẹo trên đùi phải. Nhng li nói lp lng ca cha khuy lên trong tôi mt khát
vọng mơ hồ. Mt tô tự dưng nóng ran. "Thôi, giờ thìy vào đi ngủ đi, mai lên đường sm".
i ngoan ngoãn vào nhà, đu lên giường nằm nhưng không tài nào chợp mt. Cha tôi cũng
lt tr suốt đêm. Quá nửa đêm, ông lén dy ra ngoài sân. Mt lúc sau, có tiếng đàn rỉ r
vng vào. Ct na. Giọng hát người già khàn đặc, đùng đục. Mt lúc na thì tiếng đàn im
bt. Nghe thy tiếng dép lê lot quẹt đi ra phía ngõ và độ na tiếng sau cái tiếng chân bun
y mi quay v. Còn tôi, cũng tri qua một đêm đy mng m.
Sáng hôm sau, cha thc tôi sớm. Nhưng đã đâu vào đó, lão Hân đánh xe ngựa đến chuyn
đồ đạc lên xe. Gia tài tôi chng có gì ngoài chiếc xe lăn, hòm đạn đựng my b qun áo b
đội đã bc màu, hộp đựng huân huy chương, bọc giy cun bng khen giấy khen, cây đàn
ghi ta g. Thy cha gic lão Hân lên đường, tôi ngc nhiên: "Thế còn đồ đạc ca cha?".
"Cht ri, chuyến sau hãy hay, thế nào cha cũng phải tr li chào bà con chòm xóm". Tôi
thng tht ngó lên bc vách: "Thế còn cây đàn măng-đô-lin?". "Cha ném nó xung sông ri.
Để thêm nh m mày. V lại, đã có cây ghi ta ca con, chng ấy là đủ". Mt cha vụt đỏ
hoe.
i cũng nghẹn ngào. Cha gic lão Hân cho ngựa đi nhanh. Hình như ông sợ tri sáng.
Chiếc xe nga hết quành trái đến quo phi. Nhiu đoạn gp ghnh, tôi phi bám vào thành
xe cho khi ngã. Con nga tía ngoan ngoãn kéo chiếc xe men dọc con đường đất đồi đỏ
quch và dng lại trước một khu vườn. Cha bảo: "Đến ri". Lão Hân cũng nhảy xung cùng
cha tôi khênh chiếc xe lăn và đỡ tôi xung xe. Trước mt tôi là mt ngôi nhà g xinh xn
như chỉ có đâu trong truyện cch. Ngôi nhà hãy còn mi. Những khóm hoa, cây ăn quả
trong vườn đã bén r lên xanh. "Nhà ca con đó, vào đi!". Cha không đùa con đấy ch?".
"Con không tin à? Đó là ngôi nhà do chính bàn tay con làm đấy". Tôi chưa hết bàng hoàng
thì lão Hân cũng đã cùng cha tôi y chiếc xe lăn lên dốc. Thêm độ vài chc bước chân, tôi
mi thy rõ tng then gỗ nơi cửa cổng cho đến rèm che, mái lá, ct kèo... Tt c đã qua bàn
tay tôi và giờ đây được lp ghép lại đẹp đến ng vực. Được thiết kế theo kiu nhà rông ca
dân tc miền núi nhưng có điều khác l y là ngôi nhà không có cu thang. chừng như đọc
ra ni băn khoăn ấy, cha tôi kh khàng: "Muốn lên được sàn nhà, con phi có câu nim chú".
Lão Hân đã cm sẵn cây đàn,n vào tay tôi. Cha tôi nh ging: "Gi thì con hãy đàn và hát
bài nào con thích". Như bị ai thôi miên, ký ức xa xăm vụt đến, tôi nhm mt th hn vào
trong bài hát cũ "Nổi la lên em" và chờ đợi một cơ may. Khi câu hát cuối cùng đã nh dn
li, chợt nghe trên đầu mình có tiếng kêu vọng đến: "Anh Lâm". Mt m choàng, tôi không
mun tin vào mình nữa. Đứng trên ban công ca tầng sàn là người đàn bà tôi đã gp - là
người trong bc ảnh mà cha tôi đã cho xem dưới ánh trăng. Người đàn bà đeo kính đen
rng bn r rm tìm cái cn quay ròng rc, t t h chiếc cầu thang đan bằng tre xuống đất.
i nga mt ngó lên, há hc ming. Mắt nhoà đi, tôi quay về phía sau nhưng không còn
thy cha tôi, c lão Hân na. Lúc này, nng trong vườn đồi dy lên, trong và mng. Sau
lưng tôi, có tiếng rm rì ngày mt nh dn. Là bước chân người hay tiếng lá rừng rơi.
Hết