
tưởng, quan niệm, về báo chí, nhưng về phương diện nghề nghiệp, thẩy đều góp
phần tạo nên ngôi nhà báo chí Việt Nam. Đó là những cây bút tiên phong:
Nguyễn Văn Vĩnh, Phạm Quỳnh, Phan Khôi, Nguyễn Văn Tố đến những Phan Văn
Trường, Nguyễn An Ninh, Bùi Quang Chiêu, Hoàng Tích Chu, Sương Nguyệt
Ánh, Nhất Linh, Khái Hưng, Đào Trinh Nhất, Vũ Bằng, Thế Lữ, Phùng Bảo
Thạch, Phùng Tất Đắc, Nguyễn Tường Phượng, Hoa Bằng, Đinh Gia Trinh, Vũ
Đình Hòe, Nguyên Tuân, Nguyễn Vỹ...
Dù thế nào, chính họ cũng đem cái thú đọc nhật trình vào đời sống thường
ngày, dù chúng mới chỉ thịnh hành ở đô thị.
Đầu những năm 40, Hoa Bằng nhận xét: “Nghề làm báo xứ ta mới xuất hiện
độ hơn 70 năm nay. Bây giờ, nhật báo, tạp chí, sớm gióng trống, tối khua chuông,
đổi mới tai mắt dân chúng, không phải là mới là nữa… (hết p.240)
Những phải nói là cũng như đời sống trí thức nói chung dưới thời thuộc địa,
làm báo là một nghề gian truân có khi nhục nhã như Vũ Bằng tâm sự: “Nghề làm
báo là nghề đưa ta đến bất cứ đâu miễn là thoát được nó ra”4[4].
Cuộc Cách mạng tháng Tám 1945 vĩ đại, không những là một biến cố lịch sử
dân tộc, là bước nhảy vọt đầu tiên của cách mạng nước ta hơn nửa thế kỷ qua mà
còn là sự hồi sinh, sự phục hưng của nền báo chí.