Ván cờ trong đêm
lượt xem 3
download
. Đôi khi, bằng những gắng gượng, tôi nhủ rằng tôi đã quên Minh. Song bằng cách nào đó, những thứ đã bị tôi dìm sâu dưới đáy trí nhớ vẫn trở lại thường xuyên, mồn một. Nắm ký ức rời rạc đã bị cắt xén thành từng vụn nhỏ bỗng nhiên được kết lại bằng thứ keo chắc dính, trở nên liền mạch
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ván cờ trong đêm
- Ván cờ trong đêm TRUYỆN NGẮN CỦA YẾN LINH 1. Đôi khi, bằng những gắng gượng, tôi nhủ rằng tôi đã quên Minh. Song bằng cách nào đó, những thứ đã bị tôi dìm sâu dưới đáy trí nhớ vẫn trở lại thường xuyên, mồn một. Nắm ký ức rời rạc đã bị cắt xén thành từng vụn nhỏ bỗng nhiên được kết lại bằng thứ keo chắc dính, trở nên liền mạch. Thứ còn đọng lại trong tôi không phải là khuôn mặt Minh, hình dáng Minh mà là những giấc mơ kỳ quái của tôi. Những đêm nằm bên nhau, tôi thường giật mình thức giấc trong hoảng loạn, khóc hu hu như đứa trẻ bởi giấc mơ lặp đi lặp lại, tôi thấy mình trần truồng đi giữa đám đông. Đám đông nhìn chòng chọc, như xuyên thấu tôi. Tôi quơ tay kéo vội bất cứ thứ gì đó có thể che đậy cơ thể nhưng không hề có một mảnh vải, tấm rèm hay bất cứ mảnh vải nào. Tôi hỏi Minh, đó có phải là giấc mơ tệ hại hư hỏng hay không? Minh ve vuốt lưng tôi, xoa xoa tôi vào giấc ngủ. Sự im lặng nối nhau chảy dài trong đêm. Khi chúng tôi buông tay nhau, Minh bảo, Minh chẳng biết gì về tôi cả. Cuộc tình ba năm chẳng cho Minh biết gì nhiều về tôi. Còn tôi, rất nhiều ngày tháng sau cuộc chia tay, dù gắng nhớ lại, tôi vẫn không sao mường tượng nổi khuôn mặt Minh. Phác họa cuộc tình ba năm còn đọng lại trong tôi là về căn phòng trọ chật ních tôi đã sống ba năm - căn phòng Minh vẫn ghé qua vào một vài ngày không cố định trong tuần, nằm ườn trên căn gác nhỏ, lắng nghe tiếng nước vọng ra từ buồng tắm, mùi xào nấu giản đơn chán ngấy cho bữa cơm tối - căn phòng có gác xép nhỏ sáu mét vuông với lỉnh kỉnh quần áo, mớ tạp chí đã có từ hơn hai chục năm trước, mấy chồng sách mới ám đầy bụi, và chiếc quạt treo tường cọc cạch ù ù đã trở thành nỗi ám ảnh trong trí nhớ tôi. Lúc bên nhau, Minh và tôi thường nằm trên căn gác chật chội, nóng bức đó. Tôi bật một đĩa nhạc jazz bức bối, khiến Minh chỉ muốn treo cổ (là Minh nói vậy!) và đọc cho Minh nghe một đoạn nào đó trong cuốn sách mà tôi
- thích dù không cần biết Minh có thích hay không, và có thể Minh sẽ ngủ khi tôi chỉ vừa đọc đến trang sách thứ ba. Ngoài những lúc liêu diêu gắn kết với nhau như vậy, tôi không thể nào dấn sâu vào mối quan hệ với Minh. Tôi không biết tôi có thực sự yêu Minh hay không? Nhưng đó là người đàn ông duy nhất tôi chia sẻ bí mật của đời mình. Bí mật về những năm ấu thời, tôi luôn cố gắng không cho ai biết về mẹ tôi - người đàn bà bán hàng rong nơi ngã ba thị trấn, ngày ngày đẩy chiếc xe cũ kỹ phát những đĩa nhạc cải lương não nề đi từ ngày đến đêm để rồi khuya về không bao giờ ăn cơm trong bóng tối, nằm bíu ríu trên chiếc giường ọp ẹp, không dám cất tiếng nói vì bên ngoài cửa kia có người đàn ông nào đó say xỉn đang chực chờ nghe tiếng động là sẽ lè nhè phá cửa đòi vào nhà. Tôi căm ghét những ai chạm vào bí mật của tôi, những đứa con trai gọi tôi bằng tên của món hàng mẹ tôi bán mỗi ngày. Tôi sống hằn học trong nhiều năm. Sự hằn học được bọc trong lớp vỏ thánh thiện của đứa con gái có nước da trắng muốt và đôi mắt sâu đến vô chừng. Tôi lạc lõng giữa lòng hận thù, giấu mình trong ngôi nhà rệu rã ám khói, rêu và cặn bẩn vì trước đó nó từng là nơi người ta nuôi vịt chạy đồng, và đã hơn một lần, tôi từng muốn giết chết những người quanh tôi. Rời xa Minh, tôi trệch hướng giữa cuộc đời mình. Tôi hóa thành chiếc vỏ ốc rỗng ruột, không hoàn toàn sống cũng không hoàn toàn chết đi. Ba tháng sau cuộc chia tay, tôi chuyển đến căn hộ chung cư, một mình trong căn hộ hai phòng, nấu ăn một mình, bắt đầu lấp đầy căn hộ nhỏ bằng những đồ đạc tiện nghi đủ để tôi có thể trốn trong phòng cả tuần mà không phải ra ngoài. Tôi giấu mình trong những chiếc áo phủ qua gối, rộng thênh mang gam màu lạnh, xám xịt. Khuôn mặt thay đổi đáng kể khi tôi không cố gắng gồng mình mang dáng vẻ một người phụ nữ an nhiên hạnh phúc bên Minh. Tôi bắt gặp nơi đáy mắt mình hình ảnh của con bé năm xưa, thơ trẻ, thánh thiện, nhưng ẩn giấu những hằn học, bất an không bao giờ bộc lộ ra ngoài. Tôi một mình hoảng loạn đối diện với giấc mơ trần truồng. Có đêm, Minh gọi điện thoại cho tôi, bảo rằng từ bên kia đường anh đang nhìn thấy chiếc bóng đen thẫm của tôi hằn in trên tấm rèm cửa. Chiếc bóng ngồi bất động hàng giờ trước ánh sáng xanh hắt ra từ chiếc tivi. Minh hỏi, tôi đang muốn gì? Tại sao lại chọn một cuộc
- sống cô đơn đến vậy? Tại sao phải đày đọa mình? Anh nói, anh sợ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ tự vẫn. Minh gọi cho tôi mỗi ngày, chỉ để chắc chắn rằng tôi vẫn còn sống. Tôi cười nhẹ, tắt cuộc gọi của Minh, và tháo sim điện thoại, song những lời Minh nói thì không thể nào quên được. Bởi chính tôi cũng đang sợ một ngày nào đó, tôi không chịu được cuộc sống này nữa, không chịu được công việc chữ nghĩa nhàm chán quẩn quanh với thứ nội dung là lời cho người dẫn chương trình đọc như một cái máy, cách nấu món tôm hoàng kim, cách là quần áo sao cho nhanh…, mọi buổi tối ngồi đọc sách nơi chiếc bể cá ùng ục oxy, khuya đến sẽ ngồi viết gì đó cho riêng mình nơi chiếc bàn đặt sát cửa sổ nồng vị đêm. Tôi sợ rằng tôi sẽ tự vẫn. Treo cổ chính mình bằng dải lụa nào đó, vào một ngày nào đó. 2. Ngày Mi chuyển tới ở cùng tôi trong căn hộ chung cư hai phòng là ngày tôi quyết định cắt đi mái tóc dài ngang vai. Tôi không hiểu, tại sao mình lại quyết định cắt tóc ngắn vào ngày hôm đó, mà không phải khi tôi và Minh vừa chia tay. Tôi đứng ngắm mình trước tấm gương dài treo nơi phòng khách, và ngạc nhiên khi thấy cô gái nhỏ nhắn đẩy cửa bước vào, mang mái tóc ngắn giống hệt tôi. Hơi ngỡ ngàng, tôi quay ra hướng cửa, nhìn Mi đang lỉnh kỉnh hành lý đứng đó. Chiếc quần jeans bạc màu, áo pull đen rộng thùng thình, đôi giày vải trắng muốt, dáng người nhỏ nhắn bị nhấn chìm trong túi hành lý lỉnh kỉnh. Đôi mắt sâu hoắm nhìn tôi. Mái tóc cắt ngắn ốp sát khuôn mặt gầy, trắng và quyến rũ đến ngỡ ngàng khiến tôi choáng váng. Vô tình, chúng tôi đã có đặc điểm giống nhau. Sự vô tình khiến giữa chúng tôi xuất hiện sợi dây gắn kết ngay từ khi vừa chạm vào mắt nhau. Bữa ăn tối đầu tiên trong căn hộ giữa tôi và Mi, tôi thành thật rằng tôi sợ một ngày nào đó, tôi sẽ tự vẫn, nên tôi cần ai đó ở bên cạnh. Tôi ngỡ Mi sẽ hoảng loạn trước ý nghĩ điên rồ đó, nhưng cô chỉ cười và đốt thuốc. Các cuộc chuyện trò những ngày sau đó cũng không khá hơn là mấy. Chúng tôi lặng im chia nhau căn hộ, thay phiên nhau dọn dẹp, đi siêu thị vào cuối tuần và cắm cúi với công việc, thấy ngạc nhiên rằng tại sao có thể gắn kết với một người lạ theo cách như thế.
- Mi hai mươi chín tuổi, làm việc tự do cho các dự án truyền thông. Phần lớn thời gian, cô bận rộn trong các dự án, chạy đôn chạy đáo từ tỉnh này sang tỉnh khác. Thi thoảng cô ở nhà viết chương trình đào tạo quản lý cho các dự án. Đó thường là những ngày mưa, thành phố đổ áp thấp nhiệt đới xám xỉn. Thi thoảng Mi ngừng viết, đứng bên cửa sổ, nhìn xuống đường phố, Mi bảo, từ chỗ đứng này nhìn xuống đường, cuộc sống bên dưới kia thật giống một bàn cờ. Chỉ có điều, giá mà chúng ta có thể sắp xếp những quân cờ bên dưới đó. Di chuyển những người, nhà cửa, số phận… Giá mà như vậy! Mi cảm thán. Hôm sau thì Mi mang về nhà bàn cờ tướng và một mình ngồi trên chiếc bàn kính, di chuyển những quân cờ trong im lặng. Mi không buồn hỏi tôi có muốn chơi cờ cùng với cô hay không. Chỉ duy một lần, cô bảo, khi đối diện với nhau trên bàn cờ, nhìn từng nước cờ, người ta có thể hiểu ở đối phương điều tưởng chừng như không thể nói. Mà Mi thì không bao giờ muốn tôi chạm vào ẩn giấu bên trong cô. Mi muốn một mình đấu trí và xem mình hiểu mình đến đâu. Bất giác, khi nhìn dáng Mi lọt thỏm trên sofa chăm chăm nhìn vào bàn cờ, tôi chợt nhớ lại bí mật mà tôi đã chia sẻ với Minh. Phải chăng vì đã trao cho Minh bí mật đó, đã chọn Minh là người nghe câu chuyện nên tôi không đủ can đảm để rời xa Minh, cứ kéo dài mối quan hệ lãng đãng chừng ấy năm? Phải chăng vì đã trút bỏ được nỗi sợ hãi, ẩn ức sang Minh mà tôi quên đi những đêm chúng tôi nằm thẳng tắp, xoay lưng vào nhau như hai đường thẳng da thịt chạy mải miết. Minh biết trong ánh mắt tôi có gì. Minh biết tôi hận thù ai. Còn lại, chẳng ai hiểu gì về tôi. Ấu thời, họ bảo tôi là một đứa trẻ ngoan ngoãn dù không được dạy dỗ đầy đủ, sống trong nghèo khó. Thiếu nữ, họ bảo tôi là cô gái ngoan, chưa từng đi ra khỏi nhà vào ban đêm, họ đem tôi ra làm tấm gương cho tất cả những đứa con gái quanh đó. Tôi không được phản kháng. Khi tôi là đàn bà, họ lại nhốt tôi trong vỏ bọc của một người đàn bà đức hạnh, sâu sắc và khéo léo. Tôi đã không còn muốn phản kháng. 3. Mi hỏi, hai mươi tư tuổi, tôi đã từng yêu chưa? Tôi bảo, tôi đã từng, và khi tôi rời xa người đàn ông của tôi, anh bảo, sẽ chẳng ai mang lại hạnh phúc cho tôi. Chỉ có thể là anh, mà tôi đã quyết định rời bỏ anh, nên sẽ chẳng còn cơ hội nào cho tôi cả. Tôi tin vào điều
- Minh nói, tôi không muốn bắt đầu thêm mối quan hệ nào nữa. Mi cười lớn, giọng tỉnh rụi, em có tin, nếu em yêu chị, em sẽ được hạnh phúc không? Và quay về trước mặt gã đó, bảo rằng đang hạnh phúc, gã sẽ hối hận cho mà xem. Tôi bảo, hai kẻ bản năng, hoang dại và bất ổn thì không nên ràng buộc nhau. Mi cười, bảo rằng đêm nay muốn nằm bên cạnh tôi. Chúng tôi nằm im lặng bên nhau, nghe được nhịp thở nhau, mắt thao láo nhìn lên trần nhà. Cảm giác thoải mái, bình yên dù không nói với nhau bất cứ lời nào. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối chúng tôi có sự gắn kết sâu đậm với nhau như vậy. Ngày tháng nối tiếp sau đó là sự lãnh đạm thường thấy. Nấu ăn, đọc sách, làm việc, chơi cờ tướng một mình, đeo headphone xem phim… Tôi lặng lẽ quan sát Mi như quan sát một sinh vật lạ đang có mặt trong cuộc sống của mình. Và đôi khi, tôi ngạc nhiên như thể tôi đang gặp chính tôi ở trong Mi. Mi thích đứng từ cửa sổ ban-công nhìn xuống đường phố vào lúc sẫm chiều, khi trời ngả dần sang màu xanh nhiếp ảnh. Một tách trà trên tay, đôi mắt hun hút, tưởng chừng muốn dùng ma lực di chuyển những quân cờ từ cuộc sống. Mi hút hai gói ESSC vào mỗi ngày, thường say vào mỗi tối thứ sáu. Có những tối thứ sáu, tôi bị những cuộc điện thoại dồn dập của một số máy lạ gọi đến chỉ để báo, mau tới quán X., đường Y. đón Mi về. Tôi chẳng nói chẳng rằng, xốc Mi ra taxi, ngồi im nghe hơi rượu nồng nặc, không thể quên quán cà phê nhỏ xíu nằm trong hẻm lép nhép nước cống đen xì, nồng nặc khói thuốc lá và những cô gái Tây ngồi ôm nhau ngậm vòi hút ừng ực rượu cần, ánh mắt hoang dại ám ảnh nỗi cô đơn. Mi ngồi lọt thỏm trên ghế, khuôn mặt tưởng như khóc, song khóe mắt lại chẳng có giọt nước mắt nào. Buổi sáng sau cơn say, Mi ngồi một mình chơi cờ suốt một ngày. Sau đó, một dạo, Mi không còn uống nữa. Mi ít ở nhà, lang thang vạ vật ngoài đường và trở về vào lúc sáng sớm. Tôi hỏi tại sao Mi không về nhà, Mi bảo tầng hầm giữ xe không nhận giữ xe quá mười một giờ đêm. Tôi hỏi, có thể về nhà trước mười một giờ kia mà? Mi lại bảo, từ quán X. cô luôn về nhà lúc mười một giờ kém hai mươi phút, dù biết từ nơi đó về nhà sẽ trễ giờ. Mỗi ngày một tăng vận tốc xe, nhưng luôn không kịp. Cảm giác tiếc nuối ấy khiến cô hụt hẫng, song lại kèm với hạnh phúc. Tôi chẳng nói gì, biết rằng người phụ nữ kỳ lạ này đang muốn đuổi theo một điều gì đó. Còn muốn đuổi
- theo, còn có mục đích, là người ta vẫn còn rất ổn. Tôi không cần thiết phải lo lắng, dù vào một đêm nào đó, Mi từng nhìn thẳng vào mắt tôi, hay là cả hai chúng ta cùng treo cổ, vì Mi đã thấy trước rằng mình sẽ chết vào một ngày nào đó, sau khi đã làm việc, đã sống, đã đi. 4. Mi mất vào giữa mùa đông, trời xầm xì lạnh buốt. Tai nạn giao thông. Xuất huyết não. Ngay phía bên kia đường, đối diện căn hộ chúng tôi. Vào lúc mười một giờ kém năm phút. Người ta nói, Mi phóng xe quá nhanh và đâm sầm vào một chiếc xe đang chạy ngược chiều. Tai tôi ù đi, chỉ biết rằng nếu băng qua đường, Mi đã kịp về nhà. Mi mất, tôi đứng trong đêm, nhìn xuyên qua lớp kính, nhìn xuống đường, không biết mình cần gì, muốn gì. Tôi thậm chí không có được một nơi cô đơn để đến, không đủ can đảm phóng xe vun vút trên đường vội vàng kiếm tìm bình yên như Mi. Tôi mang mặt nạ quá lâu. Ba năm với Minh, cũng là tôi đang mang mặt nạ. Tôi cố điều khiển suy nghĩ Minh rằng anh đang hiểu tôi, biết những điều sâu trong tôi, nhưng kỳ thực đó chỉ là chi tiết vô nghĩa tôi ném bừa phứa để trấn an Minh. Tôi ra bưu điện, gửi về Đà Lạt lá đơn xin ly hôn có chữ ký của Mi cho chồng cũ của cô. Cuộc hôn nhân kéo dài một tháng hai mươi ba ngày đã chấm dứt cách đây vài năm, và chồng Mi đang sắp có vợ mới nên nhất định phải cần có thủ tục ly hôn. Tôi không biết điều gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của Mi khi mà Mi đã từng yêu người đàn ông đó gần mười năm, cũng như cuộc hôn nhân sẽ đến với tôi. Tôi sẽ lấy Minh. Mỗi ngày sẽ giặt quần áo, là quần áo, nấu ăn, xem tivi, làm việc, chờ đợi Minh... Đến đêm, tôi và Minh lại nằm thẳng tắp bên nhau. Chỉ có những giấc mơ là thay đổi, khi mà gần đây tôi thường mơ thấy Mi đứng bên cửa sổ, vươn tay sắp những quân cờ.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn Nghìn lẻ một đêm - Phần 1
379 p | 970 | 69
-
Truyện ngắn Nghìn lẻ một đêm - Phần 2
460 p | 227 | 55
-
Truyện ngắn Nghìn lẻ một đêm: Phần 1
392 p | 125 | 25
-
Thiết Thư Trúc Kiếm - Trần Thanh Vân
819 p | 81 | 18
-
Truyện ngắn Nghìn lẻ một đêm: Phần 2
447 p | 136 | 18
-
Tiểu thuyết - Sông Đông êm đềm (Tập 4): Phần 1
415 p | 80 | 17
-
Vẫn Nhớ Mong Hoài - Hạ Thu
153 p | 68 | 9
-
Đêm Hà Nội
4 p | 102 | 6
-
Vạn Huê Lầu diễn nghĩa - Hồi 14
6 p | 66 | 5
-
Đêm Nghe Huyền Trân Khóc
8 p | 42 | 5
-
Paris đêm về
9 p | 51 | 3
-
Ngắm các nước Đông Nam Á lung linh trong đêm
8 p | 47 | 3
-
Hộp Đêm Sang Trọng Bậc Nhất Thế Giới
5 p | 60 | 3
-
Những khách sạn có view tuyệt đẹp
3 p | 49 | 3
-
Có Một Đêm Giáng Sinh Trong Mưa
10 p | 41 | 3
-
Cô Gái Làng Sơn Hạ
18 p | 53 | 3
-
Phát triển du lịch kinh tế ban đêm trên thế giới và Việt Nam: Một số gợi ý chính sách cho tỉnh Bình Dương
8 p | 2 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn