Cm nghĩ về người Bố của mình
Gia đình tôi không kgi, mọi chi tiêu trong gia đình đều ph thuộc vào đồng tin b
m kiếm được hàng ngày. Dù bnh tt, ốm đau nhưng bố chưa bao gi chịu đầu hàng s
mnh. B c gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong
gia đình, c gng kiếm tin bng sức lao đng ca mình t ngh xe lai.
BÀI LÀM
Trong cuc sng hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu
và dành nhiu tình cảm. Nhưng đã bao gi bn nghĩ rằng, người thân yêu nht ca bn là
ai chưa? Vi mọi người câu tr li y có th là ông bà, là m, là anh ch hoc cũng có thể
là bn bè chng hn. Còn riêng tôi, hình ảnh ngưi b s mãi mãi là ngn la thiêng
liêng, sưởi m tâm hn tôi mãi tn sau này.
B tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời b
l không bao gi được sng trong s sung sướng, vui v. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được
na chặng đời người, b đã phi sng chung vi bao nhiêu bnh tật: Đầu tiên đó chỉ
những cơn đau dạ dày, ri tiếp đến li xut hin thêm nhiu biến chứng. Trước đây, khi
còn khe mnh, bao gi b cũng rất phong độ.
Thế nhưng bây giờ, v đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì nhng cánh tay
cun cun bp, gi đây chỉ còn là một dáng người gy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới
hàng lông mày rm, hai gò má cao cao li dn ni lên trên khuôn mt sạm đen vì sương
gió. Tuy vy, bnh tt không th làm mất đi tính cách bên trong của b, b luôn là mt
người đầy ngh lc, giàu t tin và hết lòng thương yêu gia đình.
Gia đình tôi không kgi, mọi chi tiêu trong gia đình đều ph thuc vào đồng tin
b m kiếm được hàng ngày. Dù bnh tt, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng
s mnh. B c gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong
gia đình, c gng kiếm tin bng sức lao đng ca mình t ngh xe lai.
Hàng ngày, b phải đi làm từ khi sáng sm cho ti lúc mt trời đã ngã bóng t lâu.
Mái tóc b đã dn bạc đi trong sương sớm. Công vic y rt d dàng vi những người
bình thường nhưng với b nó rất kkhăn và gian khổ. Bây ginhng lúc phi ch
khách đi đường xa, đường sc thì nhữngn đau d dy ca b li tái phát.
Và c nhng ngày thi tiết thay đi, có những trưa hè nng to nhiệt độ ti 38-48 độ
C, hay những ngày mưa ngâu rả rích c tháng 7, tháng 8, ri c nhng tối mùa đông lạnh
giá, b vn c gng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn t
hào và hãnh din vi mi người khi có được một người b giàu đức hy sinh, chịu thương,
chịu khó như vậy.
Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mi ngày b đứng như vậy thì khi tr v
những cơn đau quằn qui li hành h b. Nhìn khuôn mt b nhăn nhó lại, những cơn đau
vt vã mà b phi chịu đựng, tôi ch biết òa lên mà khóc. Nhìn thy b như vậy, lòng tôi
như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. B ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó
vào mình thay cho bố, gnhư con có thể giúp b kiếm tin thì hay biết my? Nếu làm
được gì cho b vào lúc này đ b được vui hơn, con s làm tt c, b hãy nói cho con
được không?
Nhng lúc y, tôi ch biết ôm b, xoa du cho b, tôi ch mun vi b đừng đi làm
na, tôi có th ngh học, như vy s tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có th kiếm
được tin và cha bnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chn là b s bun và
tht vng tôi nhiu lm.
B luôn nói rng b s luôn chiến đấu. Chiến đấu cho ti nhng chút sc lc cui
cùng để có th nuôi chúng tôi ăn học thành ngưi. B rất quan tâm đến vic hc ca
chúng tôi. Ngày xưa b hc rt giỏi nhưng nhà nghèo bố phi ngh hc. Vào mi ti, khi
còn c gắng đi lại được, b luôn bày dy cho my ch em hc bài.
Trong nhng bữa cơm bố thường nhc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho
phải đạo. Tôi phc b lm, b thuc hàng my nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm
ngôn, danh ngôn ni tiếng…
Chính vì vy, tôi luôn c gng t giác hc tp. Tôi s làm mt bác sĩ và s cha
bnh cho b, s kiếm tiền để phụng dưỡng b và đi tiếp những bước đường d dang trong
tui tr ca b. Tôi luôn biết ơn bố rt nhiu, b đã dành cho tôi một con đường sáng
ngi, bởi đó là con đường ca hc vn, ch không phải là con đường đen tối ca tin bc.
Tôi s luôn ly nhng li b dạy để sng, ly b là gương sáng để noi theo.
Và tôi khâm phc không ch bi bmột người gii giang, là một người cao c,