intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Xanh Như Hy Vọng

Chia sẻ: Nguyen Ngoc Han | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:151

62
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Không biết nàng đã đi qua bao nhiêu con đường. Đã trải dài chân tới bao nhiêu cây số rồi. Bỗng dưng nàng cảm thấy đói bụng đưa tay nhìn đồng hồ. Đông Mai chợt sửng sốt: - Đã gần 4 giờ chiều rồi sao? Chợt nghĩ đến ba, Đông Mai chau mày: - Không thấy mình ở nhà chắc là ba sẽ lo lắm. Ba sẽ đi kiếm cho mà coi. Nhưng rồi chợt nhớ ra Uyển Trân, Đông Mai chật lưỡi: - Chắc gì ba còn nhớ đến mình. Bây giờ ba đâu còn phải của riêng mình?...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Xanh Như Hy Vọng

  1. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương Xanh Như Hy Vọng Tác giả: Thương Thương Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 31-October-2012 Không biết nàng đã đi qua bao nhiêu con đường. Đã trải dài chân tới bao nhiêu cây số rồi. Bỗng dưng nàng cảm thấy đói bụng đưa tay nhìn đồng hồ. Đông Mai chợt sửng sốt: - Đã gần 4 giờ chiều rồi sao? Chợt nghĩ đến ba, Đông Mai chau mày: - Không thấy mình ở nhà chắc là ba sẽ lo lắm. Ba sẽ đi kiếm cho mà coi. Nhưng rồi chợt nhớ ra Uyển Trân, Đông Mai chật lưỡi: - Chắc gì ba còn nhớ đến mình. Bây giờ ba đâu còn phải của riêng mình? Ý nghĩ đó khiến cho nàng tối mắt. Đông Mai có cảm tưởng nàng đứng không muốn vững, mắt nàng chợt hoa lên. Đông Mai chợt xụ xuống, trước khi ngất đi nàng còn mơ hồ nghe ai đó gọi hốt hoảng: - Cô ơi! Cô... Và nàng không còn biết gì nữa. Nhật Minh đưa mắt nhìn cô gái lạ 1 cách chăm chú. 1 chút nữa thì cô bé đã gây rắc rối cho anh. Nhưng cũng vì thế anh đã kịp cứu cô ta. Đưa tay sờ vầng trán của cô gái, anh khẽ mỉm cười an tâm hơn, vì cơn sốt đẩy lui. Anh chợt nghĩ thầm: "Có lẽ cô ta bị cảm nắng?" Nhìn bộ dang anh nghĩ đây là 1 cô bé bướng bỉnh có hạng đây. Nhìn đôi môi lúc nào cũng mím lại, nếu anh không lầm thì cô bé nàng sẵn sàng giơ vuốt ra với bất cứ ai. Anh chợt bật cười với ý nghĩ vừa đến. Đột nhiên cô gái chợt trở mình. Nhưng điều anh không ngờ nhất, cô gái bất ngờ bật dậy hốt hoảng nói: - Đây là đâu? Mỉm cười trấn an giọng anh nhẹ nhàng: Trang 1/151 http://motsach.info
  2. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương - Yên tâm đi cô bé đây là nhà của tôi. Đôi mắt cô gái mở to hơn hốt hoảng hơn giọng sửng sốt: - Sao lại ở nhà ông, tại sao tôi lại ở đây? Đôi mắt Nhật Minh nhìn cô chăm chú, giọng anh thoáng giễu cợt: - Cái đó phải hỏi lại cô thì đúng hơn. Nếu tôi không thắng kịp xe thì cô sẽ gây phiền phức không nhỏ cho tôi. Nhưng cũng vì thế tôi đã cứu được cô. Đôi mắt cô gái bớt hốt hoảng, giọng chợt tan loãng: - Có nghĩa là ông là ân nhân củ tôi, nhưng cứu tôi bằng cách nào? tại sao tôi lại có thể như thế? Nhật Minh chợt bật cười: - Cô đang bị cảm nhăng đấy không khéo cô sẽ ốm nặng. Phải chăng đó là thành quả cô đã dang nắng cả ngày với cái đầu không? Cô gái chợt bật dậy cười nhạt: - Tôi làm gì thì mặc tôi mắc mớ gì đến ông. Nhưng dù sao tôi cũng cám ơn ông đã cứu tôi. Chào ông tôi về. Nhưng chỉ đi được vài bước cô gái loạng choạng. Nhật Minh bật dậy đỡ, nói giọng khá gắt: - Tôi nghĩ không sai khi đoán cô là 1 cô bé gai góc. Nhưng muốn đi được thì cô phải ăn hết bát cháo do bà vú của tôi mang đến. Nếu không cô không đi nổi ra tới cửa kia đâu. Hất mạnh tay Nhật Minh ra, cô gái bướng bỉnh gắt: - Đừng coi thường tôi quá chứ? Tôi đi được hay không thì có mắc mớ gì đến ông chứ? Giương đôi mắt lo lắng Nhật Minh khẽ nhún vai: - Vậy thì tùy cô. Lẽ ra tôi không nên dây vào cô mới phải. Dứt lời Nhật Minh trở lại ghế để mặc cho cô gái muốn làm gì thì làm. Nhưng sự bướng bỉnh của cô gái không được đền bù. Chỉ đi được mấy bước cô gái té quỵ xuống. Nhật Minh bật dậy như lò xo. Không cần bàn cãi với cô gái bướng bỉnh, anh vội vã bế nhanh cô gái vào bàn ăn và gọi nhanh bà vú: - Vú ơi! Vú mang cháo ra cho cô ấy và vú làm ơn giúp cho cô ấy ăn hết dùm cháu nghe vú. Dứt lời không để cho cô gái cự nự, anh bước nhanh ra phòng khách. Cô gái nhìn theo anh bằng đôi mắt tức tối. Vì không nói được gì bởi sự áp đặt của anh. Tiếng nhẹ nhàng của bà vú khiến cô gái quay lại: - Đừng giận cậu ấy. Cậu ấy nói đúng đấy. Cô muốn khỏe lại thì cô phải ăn hết bát cháo này đi. Trang 2/151 http://motsach.info
  3. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương Chẳng lẽ cô muốn ở đây hoài sao? Cô gái lắc đầu nguầy nguậy: - Dĩ nhiên là không rồi. Cháu đâu muốn làm phiền người lạ lâu như thế! Bà mở nắp bát cháo gật gù: - Vậy thì cháu mau ăn cho nóng rồi mà về. Mùi cháo thơm lừng đưa vào mũi khiến cô gái cảm thấy đói thực sự. Khuôn mặt của bà vú nhân hậu hiền từ khiến cô gái cười hồn nhiên hơn: - Cháu vú nấu thơm quá! Bà vú gật đầu mỉm cười: - Vậy thì cháu mau ăn đi, ăn xong tôi cháo cháu sẽ giải cảm ngay. Nụ cười của bà vú như khuyến khích cô gái khẽ gật đầu cám ơn. Cô gái cắm cúi xuống ăn 1 cách ngon lành như không muốn bà vú mời thêm lần nữa. Nhìn chách ăn chăm chú của cô gái bà vú khẽ lắc đầu thầm nghĩ: "Đói lắm rồi mà vẫn không bỏ được tính bướng bỉnh của mình". Loáng 1 cái cô gái đã đẩy bát cháo không sang 1 bên tủm tỉm hỏi: - Cháu hư quá phải không vú? Ba vú không trả lời mà hỏi khẽ: - Cháu ăn thêm 1 bát nữa chứ? Khuôn mặt cô gái ửng hồng ngượng nghịu: - 1 tô nữa cho cháu, liệu vú không phải nhịn ăn chứ? Khẽ lắc đầu bà vú tủm tỉm: - Yên tâm đi. Cô có ăn thêm 3 tô nữa thì vẫn đủ cho mọi người trong nhà ăn. Cô không phải ngại vì buổi tối ở nhà này ăn cháo là thói quen. Lau nhanh giọt mồ hôi cô gái bước theo bà vú xuống bếp khẽ hỏi: - Ông chủ ở nhà này là bác sĩ phải không? Quay lại nhìn cô gái bà vú ngạc nhiên: - Sao cô lại hỏi thế? Phác cử chỉ vô nghĩa cô gái khẽ lắc đầu: - Cháu cũng không biết nữa. Nhưng cháu chỉ đoán thế thôi mà. Trang 3/151 http://motsach.info
  4. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương Bà vú quay lại tủm tỉm, chăm chú múc cháo khẽ trả lời: - Cậu ấy không phải là bác sĩ, nhưng cũng không thua bác sĩ đâu. Cô có thấy ăn xong bát cháo cô đã dễ chịu rồi đấy chứ! Cô gái lại đỏ hồng đôi má ngập ngừng e ngại: - Sao mọi người lại tốt với cháu như thế? Quả thật cháu... Bà vú cười đặt tô cháo vào tay cô gái ngắt lời: - Hãy ăn hết tô cháo này đi. Rồi cháu muốn về cũng không ai cản đâu! Nào vào phòng ăn, ăn tiếp đi. Bước theo bà vú cô gái nhỏ nhẹ: - Sao bà không hỏi tên cháu? Không biết cháu là ai sao bà vẫn săn sóc tận tình? Chẳng lẽ bà dễ dàng tin người lạ như thế sao? Đặt tô cháo xuống bàn bà mỉm cười ngồi xuống cạnh cô gái: - Tôi làm tất cả việc này là do cậu chủ chỉ bảo không hề thắc mắc, không hề ngại ngùng đó là bản tính của tôi. Còn dễ dàng tin người lạ thì cháu đâu có gì đáng để bà già này nghi ngờ đâu. 1 khuôn mặt dễ thương và rất đáng mến thế này có thể làm bà già này nghi ngờ sao? Cô gái mỉm cười lúc lắc đầu: - Bà có thấy cháu thật vô duyên quá không? Không biết phiền hà là gì cả. Cám ơn bà đã săn sóc cho cháu. Bây giờ cháu về đây, cháu sẽ ghé lại thăm bà. Dứt lời cô đứng dậy với nụ cười đượm buồn, khiến bà vú chau mày khẽ giọng đầy quan tâm: - Cô không sao đấy chứ? Liệu tôi có phải báo với cậu chủ để cậu ấy đưa cô về không? Cô gái khẽ lắc đầu: - Không cần đâu, cháu không muốn gặp ông ấy, gửi lời cám ơn lại ông ấy dùm cháu được không? Bà vú khẽ gật: - Cũng được. Nhưng nếu tôi đoán không lầm thì cô đang có nhiều tâm sự lắm phải không? Cô gái chợt gật nhanh: - Vâng! Cháu đang cần tìm việc làm, mà công việc bây giờ kiếm thật khó cháu chẳng biết phải làm sao nữa. Bà vú thương cảm: - Cô ở với ai hay chỉ có 1 mình? Nếu cô gặp khó khăn thật cô có thể nhờ cậu Minh giúp đỡ. Cậu ấy tuy không dễ chịu cho lắm, nhưng lại rất tốt bụng. Cô thấy sao? Cô gái tròn mắt: Trang 4/151 http://motsach.info
  5. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương - Cậu Minh! Nhưng cậu ấy là ai? Bà vú chợt bật cười: - À! Cậu ấy là người vừa cứu cô ngất đi vì cảm nắng ở ngoài đường. Cậu ấy tên là Nhật Minh. Thế còn cô, cô tên là gì? Cô gái mỉm cười: - Hãy gọi cháu là Mai. Đông Mai, tên cháu không đến nỗi tệ đấy chứ? Bà vú mỉm cười gật gù: - Mai nở trước mùa xuân cũng dễ thương đấy chứ? Cháu có cần bà giúp gì cho cháu không? Bà vú mỉm cười: - Cô nhất định không chào cậu chủ của tôi sao? Nếu cậu ấy hỏi tôi sẽ phải trả lời sao đây? Đông Mai tròn mắt: - Bà nói sao cũng được. Nếu quả đất tròn sẽ gặp lại thôi mà. Bà vú khẽ lắc đầu cười: - Nhưng làm như thế sẽ không được lịch sự cho lắm đâu. Đông Mai tủm tỉm: - Cháu đã nhờ bà cám ơn dùm cháu rồi là gì! Bà vú gật gù: - Thôi được cô cứ về đi, tôi sẽ nói lại với cậu chủ. Cô về cẩn thận nhé, có dịp ghé đây chơi. Đông Mai gật nhanh, nàng bước ra khỏi nhà người đàn ông lạ với bước chân vội vã như không muốn chạm mặt 1 lần nữa với ông chủ nhà. Nhưng nàng đâu biết rằng nơi cửa sổ phòng riêng, Nhật Minh đang nhìn nàng với cái lắc đầu lặng lẽ. Hình như anh cũng không có ý muốn gặp lại nàng... Ông Đông Sương vỗ vai cô vợ trẻ: - Đừng khóc nữa em. Chuyện có gì đâu mà em phải khóc chứ. Đông Mai còn trẻ con lại quen được anh cưng từ bé, em chấp với con bé làm gì. Uyển Trân ngước nhìn ông Đông Sương nức nở: - Em nào có ý chấp nhất với con gái của anh. Bởi vì khi yêu anh, em đã lường trước sự việc em sẽ phải trải qua. Nhưng.. em thật sự không thể... Ông Đông Sương vỗ về can gián: Trang 5/151 http://motsach.info
  6. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương - Anh hiểu mà. Uyển Trân! Hãy cho con gái anh 1 thời gian nữa để hiểu, để cảm thông và chấp nhận em. Uyển Trân dựa đầu vào vai chồng: - Em hiểu mà. Hãy tha thứ cho em, em không hề muốn anh khó xử. tại em chưa chế ngự được tình cảm của mình, em hứa sẽ cố gắng hơn. Ông Đông Sương vuốt má vợ mỉm cười: - Cám ơn em đã cảm thông với anh. Đông Mai là người hiểu tình đạt lý, rồi con sẽ yêu thương và quý mến em. Dù sao ta bắt con chấp nhận ngay thì khó nhưng "nước chảy đá mòn", lâu ngày thời gian sẽ giúp con nhận thức tốt hơn. Em hãy giúp anh làm cho con hiểu ra được chứ? Uyển Trân gật nhẹ: - Vâng! Em sẽ cố gắng liên tục mỗi ngày 1 chút. Em sẽ vì anh mà chấp nhận tất cả. Em mong con gái anh cũng vì anh mà chấp nhận em, yêu thương quý mến em. Em chỉ mong muốn 1 gia đình hạnh phúc. Được anh thực sự yêu thương, được con gái anh thực sự chấp nhận. Ông Đông Sương gật đầu hài lòng: - Em có 1 trái tim nhân hậu như thế chắc chắn Đông Mai sẽ hiểu ra thôi. Con gái anh tuy bướng bỉnh, làm điều gì cũng theo cảm tính, với bản tính như thế, lại quen được chiều chuộng thì chẳng thể 1 sớm 1 chiều mà Đông Mai có thể chấp nhận em ngay. Nhưng nghe em nói lên suy nghĩ của mình, anh rất mừng và cảm động. Anh tin Đông Mai sẽ mau chóng hiểu em thôi. Ông Đông Sương nhìn vợ đầy trìu mến. Uyển Trân ngước nình chồng mỉm cười: - Em cũng mong được như lời anh nói. Có điều Đông Mai cũng lớn rồi, chấp nhận 1 bà mẹ kế chỉ hơn mình mấy tuổi thì không phải dễ đâu anh à. Ông Đông Sương chau mày: - Em cũng không nên băn khoăn nhiều về chuyện ấy làm gì. Đông Mai cũng lớn rồi, nó cũng phải lấy chồng chứ đâu ở mãi với chúng mình đâu mà em cứ phải bận lòng như thế chứ! Đúng lúc ông Đông Sương cất tiếng vô tình Đông Mai về tới ngang qua cửa phòng ông. Nghe nhắc đến tên mình nàng đứng lại tò mò lắng nghe. Mỗi lời nói của ông như ngọn roi quất vào tim nàng nên ông Đông Sương vừa dứt lời, Đông Mai đẩy mạnh cửa bước vào phòng. Nghe tiếng cửa bị đẩy mạnh, ông Đông Sương lẫn Uyển Trân đều ngẩng lên. Cánh cửa bật mở Đông Mai sừng sững đứng nhìn vào. Bực mình vì sự vô phép của con gái, ông Đông Sương chợt gắt gỏng: - Phép lịch sự của con bỏ đâu sao vào phòng không gõ cửa? Đông Mai uất lên hét: Trang 6/151 http://motsach.info
  7. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương - Ba muốn con mau chóng rời khỏi nhà này lắm sao? Con có còn là con gái của ba nữa không? Uyển Trân đưa mắt nhìn ông Đông Sương chợt nhẹ giọng: - Đông Mai! Chắc là có sự hiểu lần, chúng tôi đâu có ý... Đông Mai chiếu thẳng đôi mắt hằn học vào Uyển Trân giọng đay nghiến cắt ngang: - Chị im đi, chị có tư cách gì xen vào chuyện giữa tôi và ba tôi. Vì sự xuất hiện của chị ở ngôi nhà này mà cha con tôi lúc nào cũng xung đột. Thật ra chị muốn gì? Ông Đông Sương nói như hét: - Đông Mai! Đủ rồi đấy, con không được phép hỗn như thế. Nước mắt ngập mi Đông Mai nói như quát lại: - Ba bênh người dưng hơn cả con gái mình. Chẳng lẽ trong mắt ba bây giờ chỉ còn mỗi cô ta? "Bốp"! 1 cái tát tai như trời giáng của ông Đông Sương khiến Đông Mai té nhựt. Đưa đôi mắt sững sờ nhìn ông Đông Sương, Đông Mai vẫn không thể tin 1 người cha hết mực yêu thương mình lại có thể tát mình không nương tay thế này. Chạm phải đôi mắt của con gái, ông Đông Sương cũng sững người nhìn xuống tay mình. Sau 1 phút sững sờ giọng Uyển Trân như òa vỡ: - Ôi! Anh Sương, tại sao anh lại làm thế? Cơn giận của Đông Mai dâng uất lên khi nghe những lời ấy của Uyển Trân. Trong lúc sự phẫn nộ không biết đến phải trái nàng cứ nghĩ đó là câu giả nhân giả nghĩa làm nũng với ba mình của Uyển Trân. Đông Mai hất mặt đứng lên mím môi cho khỏi bật khóc, nàng thoát chạy về phòng trong nỗi đau bất tận. Trong lúc nàng bỏ chạy nàng còn nghe tiếng ba nàng nói với Uyển Trân: - Hãy mặc kệ nó, hãy để cho nó tự suy nghĩ nó làm như thế là đúng hay sai, con với cái. Dập mạnh cửa phòng và ngã ra giường, Đông Mai bật khóc: - Mẹ ơi! Sao mẹ con lại khổ thế này! Đưa tay sờ lên má cảm giác nóng bừng của cái tát tai vẫn còn đấy. Vội bật dậy trông vào gương, 5 vết tay của ba nàng vẫn còn in đậm trên đó. Đỏ tím rõ nét. "Mình đã thực sự mất ba rồi, mất thực sự rồi". Đông Mai thầm nghĩ, nước mắt nàng lại chợt ứa ra. Người ta bảo: Trang 7/151 http://motsach.info
  8. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương "Mồ côi cha ăn cơm với cá. Mồ côi mẹ liếm lá gặm xương" Mười mấy năm nàng côi cút vì mất mẹ. Ba nàng có đối xử với nàng như thế bao giờ đâu. Chỉ vì người đàn bà trẻ đẹp ấy mà ba nàng đánh nàng không nương tay. Nàng hận bà ta hận cả ba, nàng có còn quan trọng gì đối với ba như ba đã từng nói với nàng... Tốt hơn hết là nàng nên rời khỏi đây. Không có ba, nàng vẫn có thể sống được cơ mà. Nằm vật ra giường với những toan tính trong đầu. Đông Mai ngủ thiếp đi lúc nào không biết trên mi vần còn đọng lại những giọt nước mắt tủi hờn... - o O o - Đà Lạt! Xứ sở của sương mù. Đông Mai thầm nghĩ nhưng lại đưa mắt nhìn lên bầu trời nắng khá gắt mà than thầm trong bụng. - Giời ạ! Chẳng biết sương mù ở đâu ra, chứ nắng như thế này thì thơ mộng cái nỗi gì! Đông Mai chợt bật cười duỗi thẳng đôi chân cho đỡ mỏi vì 1 ngày đường ngồi trên xe, nàng thầm nghĩ: "Giá mà được nằm dài ra chiếc giường êm ái thì hay biết mấy" Nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ nàng vẫn chưa muốn đến ngay nhà nhỏ Du Nhàn, nàng muốn đi lang thang 1 chút. Chắc nhỏ không ngờ nàng đến vào hôm nay. Thấy nàng, nhỏ sẽ sửng sốt trợn tròn mắt lên cho mà xem vì nhỏ vốn thế mà. Còn việc nàng nhờ nhỏ, nhỏ ôkê ngay, nhỏ còn bảo nàng: - Số mày lúc nào cũng gặp hên cả, 1 công việc nhẹ nhàng thích hợp với khả năng. Nhưng mày phải giải thích tại sao mày lại làm thế và có ý kiến gì của ba mày không? Nàng đã hứa với nhỏ, khi gặp nhau, nàng sẽ nói rõ lý do. Bây giờ đã ngồi đây rồi, nàng có nên nói thật cho nhỏ Du Nhàn biết hay không. Nếu nói dối, nhỏ sẽ đi xác minh thì kỳ lắm. Còn nếu nói thật liệu nhỏ có cảm thông chấp nhận điều kiện của nàng không? Đông Mai thừ người ra, môi nàng chợt mím lại đăm chiêu. Thở hắt ra, Đông Mai gật gù: - Có lẽ mình đành phải nói thật với nhỏ và van xin nhỏ giúp thôi. Trang 8/151 http://motsach.info
  9. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương Bật người đứng lên phủi sạch quần định bước đi nàng chạm phải ánh mắt nhìn nàng khá lộ liễu. Sửng sốt bực mình lẫn khó chịu, Đông Mai tỉnh lờ lặng lẽ bước đi. Tiếng chàng trai chợt vang vang: - Cô gái thành phố à, cô định đến đâu? Tôi đưa đi. Phác 1 cử chỉ không muốn trả lời, nàng đưa tay chỉ vào chợ rồi tiếp tục bước. Tiếng chàng trai đeo bám: - Tôi có thể hộ tống được chứ tôi đang rất rảnh. Vẫn không muốn trả lời, nàng khẽ lắc đầu và tiếp tục bước. Vẫn không từ bỏ ý định theo cô gái, chàng trai sóng đôi khẽ hỏi: - Tôi là Đặng Trọng, còn cô tên là gì? Tôi đoán không lầm thì đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây? Khẽ liếm môi, Đông Mai hướng mắt nhìn chàng trai, phác 1 cử chỉ như không muốn bắt chuyện. Đông Mai nhún vai và tiếp tục bước. Chàng trai nhìn sững nàng phác 1 cử chỉ hỏi nhanh: - Cô bị câm sao? Tròn mắt nhìn chàng trai, câu hỏi của anh ta khiến nàng muốn bật cười nhưng cứ để cho anh ta nghĩ như thế cũng tốt, đỡ phiền hà. Nghĩ thế, Đông Mai gật nhanh không ngờ anh ta tưởng thật nhìn nàng bằng đôi mắt xót xa, nói thật chân thành: - Xinh đẹp như thế này mà bị câm thì thật uổng quá, ông trời thật bất công. Câu nói của chàng trai khiến Đông Mai cảm động nên đôi môi nàng thoáng mỉm cười. Anh ta nhìn sững lẩm bẩm: - Ôi! Có ai nói cho cô biết là cô có nụ cười rất dễ thương không? Câu nói tiếp theo của anh ta khiến nàng khó chịu nên quay đi tiếp tục bước nhanh. Không thấy tiếng nói vang lên, Đông Mai chắc mẩm anh ta đã buông đi khiến nàng nghe nhẹ cả người... Chỉ đưa mắt ngắm thôi chứ nàng chẳng muốn mua gì cả, vì quà mua cho nhỏ Du Nhàn, nàng đã mua rồi, nó nằm cả trên chiếc balô nàng đang đeo trên người, bây giờ sao nghe nặng trĩu. Cả chiếc va ly nhỏ trên tay cũng nặng làm sao. Bây giờ nàng mới cảm thấy mình điên khi mang mọi thứ nặng này trên người mà vào chợ ngắm. Trang 9/151 http://motsach.info
  10. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương Quay người định trở ra nàng sững người khi chàng trai đó vẫn lẽo đẽo đi theo nàng. Đông Mai chau mày khó chịu thầm nghĩ: "Làm sao thoát được anh ta đây, thật chẳng ra làm sao! Thứ người lỳ lợm thật!" Tiếng chàng trai chợt dịu dàng: - Tôi có thể giúp gì cho cô, hay là đưa valy đây tôi xách dùm cho được không? Ôm chặt chiếc valy, Đông Mai lắc đầu biểu lộ sự khó chịu không muốn ai làm phiền. Chàng trai lắc đầu phân trần: - Tôi có ý tốt thôi mà, chẳng lẽ khuôn mặt của Đặng Trọng tôi trông giống đạo chích lắm sao? Tin tôi đi, nhà tôi ở gần đây thôi mà. Vẫn lắc đầu, Đông Mai vội bước ra khỏi chợ, chàng trai nói lớn: - Chờ tôi lấy xe tôi sẽ đưa cô đi. Mặc cho anh ta nói với theo phân trần, Đông Mai vội lẩn vào đám đông và tìm được thoát thân, nàng vừa đi vừa chạy. Cuối cùng nàng cũng đến được nhà của nhỏ Du Nhàn. Đưa mắt ngó dáo dác, đưa tay chận ngực, nàng bấm nhanh vào chiếc chuông cổng. Tiếng nhỏ Du Nhàn vang vang: - Chờ chút ra liền. Lóng ngóng bên cánh cửa, nàng sợ gặp lại anh chàng đeo bám. Du Nhàn ra sân với đôi mắt trợn tròn: - Đông Mai! Là mày sao? Đông Mai hối thúc: - Tao đây, mày mở cửa mau lên, bộ lạ lắm sao mà nhìn tao kỹ vậy? Bước nhanh ra mở cổng, Du Nhàn liếc bạn nguýt dài: - Lâu không gặp thì phải nhìn kỹ xem có lộn không đã chứ! Mày đến thật bất ngờ quá. Sao không báo để tao ra đón? Đưa chiếc valy cho Du Nhàn, Đông Mai ôm lấy vai bạn: - Có cần phải thế không? Du Nhàn nheo mắt: - Cần lắm chứ! 1 tiểu thư danh giá con của 1 nhà doanh nghiệp có tiếng tăm cơ mà. Đông Mai nhéo vào hông bạn càu nhàu nguýt dài: Trang 10/151 http://motsach.info
  11. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương - Hãy quên cái cô tiểu thư danh giá đó đi, bây giờ tao là kẻ thất nghiệp đang cần việc làm và đang là người nhờ vả mày đấy. Du Nhàn cười giòn: - Việc thì tốt thôi, tao sẵn sàng giúp đỡ mày trong khả năng. Nào chắc là đói và khát phải không? Ngồi xuống đây, tao đi làm nước, rồi tìm gì cho mày dằn bụng. Đông Mai khoát tay: - Ôi tao đang thèm nằm lắm, ăn uống tính sau đi, lúc nãy trên xe tao đã ăn rồi thật đấy. Du Nhàn tròn mắt: - Nói thật đấy chứ? Nếu thế thì vào phòng tao đi, có cần ngủ thì ngủ cũng được nào, đi nhanh lên. Bật dậy theo Du Nhàn, Đông Mai vội bước nhanh vào phòng của nhỏ. Tiếng Du Nhàn hồ hởi: - Tha hồ tự do đi nhé, đây là không gian riêng của chúng mình sẽ không ai vào đây đâu. Đưa mắt nhìn 1 lượt, Đông Mai giơ ngón tay cái gật nhẹ: - Tuyệt lắm, có mơ cũng không dám mơ hơn. Cả 2 nhìn nhau chợt cười phá ra, Đông Mai quẳng nhanh chiếc balô vào góc phòng và ngả nhanh xuống giường. Du Nhàn cũng đẩy nhanh chiếc valy trên tay vào 1 chỗ và ngả ra giường theo Đông Mai. Giọng Du Nhàn quan tâm: - Thích đấy chứ? Giọng ỡm ờ của Đông Mai trả lời: - Cũng không tồi, sao mày lạ lắm sao? Nhỏ Bích Ngọc hỏi thăm mày đấy. Du Nhàn nheo mắt: - Nhỏ vẫn thế chứ? Không có gì mới lạ phải không? Còn mày thì lúc nào cũng có sự cố cả. Đánh trống lảng, Đông Mai khẽ hỏi: - Sao nhà vắng hoe vậy? Ba mẹ mày đâu? Còn các chú nhóc biến đâu rồi? Du Nhàn tủm tỉm: - Đưa tụi nhóc vào thành phố gửi gắm vào đại học. Có lẽ mai ba mẹ tao mới về. Còn 1 nhân vật nữa ở trọ đây đã mấy tháng rồi. Đó là ông anh họ của tao, ổng ra đây theo công trình, dân kiến trúc có bản lãnh cũng khá lắm. Đông Mai bật dậy: Trang 11/151 http://motsach.info
  12. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương - Vậy thì tao chẳng ở đây lâu, e không tiện, tao rất ghét những tay lắm lời nhiều chuyện. Du Nhàn nheo mắt: - Thôi đi tiểu thư à, ông ấy đi suốt, sáng đi tối mò mới về chắc gì mày đã đụng mặt mà lần. Đông Mai chau mày: - Tao ở đây là muốn tránh mọi phiền phức và buồn phiền, đụng mặt dân thành phố lên đây làm sao tránh khỏi rắc rối chứ. Du Nhàn cười khúc khích: - Mày nhạy cảm quá đấy. Hãy cởi bỏ những gì cần, cởi bỏ cho tao biết đi. Tao cần phải biết rõ tại sao mày bỏ ra đây xin việc làm, trong khi ở thành phố, công ty của ba mày lại đang rất cần mày. Đông Mai vươn vai: - Tao mệt lắm rồi và cần phải ngủ đầy giấc. Xin cho tao được yên bình trong lúc này được chứ? Du Nhàn nguýt bạn: - Mày chỉ giỏi đánh trống lảng. Thôi được, mày cứ ngủ đi. Nhưng không sớm thì muộn mày cũng phải nói hết thôi. Tao sẽ không dễ bỏ qua đâu. Đông Mai le lưỡi: - Chao ơi! Nghe sợ quá nhỉ. Được ở bên mày, tao cảm thấy dễ chịu lắm, ít ra thì trong lúc này tao muốn gì cũng được. Du Nhàn tròn mắt: - Vẫn không bỏ được tất quen được nuông chiều. Nếu mày muốn chọn nghề cô giáo làng thì hày nhớ cho phải biết nhã nhặn nhẫn nhục. Đông Mai trợn mắt: - Nhã nhặn nhẫn nhục, 4 chữ "en nờ" của mày xếp thẳng hàng nghe ghê gớm quá. Nhưng tao cố gắng thử xem sao? Tao cũng đang muốn học theo cách ấy đấy. Du Nhàn nhìn bạn trân trối: - Mày không sao đấy chứ? Hình như mày đang thay đổi. Thôi được, tao chẳng hỏi gì nữa đâu, ngủ đi cho tôi nhờ. Đông Mai nguýt dài: - Có hỏi người ta cũng có nói đâu mà rộn. Mày nói để như vậy ngủ ư? Cho tao xin đi, tao có tật xấu, tắm rồi mới ngủ được. Du Nhàn tủm tỉm: - Vậy thì tắm đi, có vòi nước nóng đó. Bao giờ đói gọi tao... Trang 12/151 http://motsach.info
  13. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương Đông Mai khẽ lắc đầu: - Không cần đâu, cứ mặc tao, tao chỉ thèm ngủ thôi. Dứt lời, Đông Mai phóng thật nhanh vào phòng tắm. Du Nhàn nhìn theo bạn với cái nhìn thật trìu mến, cô khe khẽ lắc đầu. Đưa tay bấm chuông, Du Nhàn quay lại nháy mắt với Đông Mai: - Hỏi thật nhé, bây giờ suy nghĩ lại vẫn còn kịp đấy. Đông Mai đánh trống lảng: - Còn suy nghĩ gì nữa, chả lẽ mày sợ tao không dạy nổi hay sao? Du Nhàn hất mặt: - Dĩ nhiên là mày có dư khả năng làm việc ấy. Nhưng có 1 điều mày cần phải cân nhắc, khi đã nhận việc rồi mày không thể bỏ ngang đâu. Đông Mai chau mày: - Mày biết rõ tánh tao. Khi đã quyết định làm gì tao sẽ làm cho bằng được. Đó là bản tính cố hữu của tao, mày tin chưa? Du Nhàn gật gù: - Không tin mày thì tao còn tin ai bây giờ. Vậy thì được, mày sẽ được toại nguyện, gia đình này neo đơn, ông chủ là giám đốc của anh Tuấn Kiệt. Ông ấy nhờ anh Tuấn Kiệt kiếm dùm 1 cô giáo có trình độ kèm riêng cho con gái của ông ta. Nghe anh Kiệt nói, ông ấy là người rất nghiêm khắc nhưng lại rất yêu con gái của mình. Mày cứ thử vào xem có thể giúp được gì cho họ không? Đông Mai chau mày nhưng cười ngay: - Dĩ nhiên là được, cứ thử thì sẽ biết thôi mà. Tiếng cổng mở khiến cả 2 cùng quay lại. Nhìn thấy Du Nhàn, người đàn bà có nụ cười dễ mến hỏi nhanh: - Cô giáo, có phải cô là bạn gái của Tuấn Kiệt? Du Nhàn gật nhẹ mỉm cười thay cho câu trả lời, quay sang chỉ Đông Mai, Tuấn Kiệt giới thiệu: - Tôi đưa người mà bà cần đến. Cô ấy đến từ thành phố, bạn thân của tô, bà thấy sao? Đưa mắt nhìn Đông Mai thầm đánh giá, bà vội chìa tay: - Mời 2 cô giáo vào nhà, từ thành phố đến đây chắc là mệt lắm. Đông Mai mỉm cười nhìn mọi vật chung quanh, khẽ trả lời: Trang 13/151 http://motsach.info
  14. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương - Tôi đến đây từ hôm qua, cũng đã khá quen ngay với khí hậu ở đây. Bà là... Người đàn bà tủm tỉm: - Tôi chỉ là quản gia ở đây thôi, ông chủ đi vắng luôn, ít khi về nhà, nên mọi quyết định ở đây tôi được toàn quyền. Đẩy cánh cửa lớn, bà tiếp lời: - Mời 2 cô vào nhà. Chúng ta cần làm quen với nhau và cũng cần trao đổi 1 số vấn đề. Đông Mai đưa mắt nhìn Du Nhàn, cả 2 bước nhanh vào nhà. Tiếng người đàn bà vang vang: - Thục ơi! 2 ly nước cho khách, mau lên nhé. Tiếng dạ nhanh đáp lại câu nói của bà. Quay lại cả 2, bà nhẹ nhàng giới thiệu: - Cứ gọi tôi là bà Hai. Còn 2 cô, tôi có thể biết tên chứ? Du Nhàn mau miệng: - Tôi là Du Nhàn, còn bạn tôi là Đông Mai, tôi nghe anh Kiệt... Bà Hai mỉm cười cắt ngang: - Ông chủ nhờ cậu Kiệt là 1 lòng tin tưởng cậu ấy. Và mong cậu ấy tìm cho cô chủ nhỏ 1 cô giáo tốt. Đông Mai mỉm cười: - Thật ra thì cô chủ nhỏ đã bao nhiêu tuổi rồi và đã tới trường học bao giờ chưa? Bà Hai khẽ lắc đầu: - Cô ấy thể lực yếu ớt, không thích đám đông, sợ tiếng ồn. Chính vì thế mà 8 tuổi rồi, cô ấy vẫn chưa biết trường học là gì. Đông Mai lẫn Du Nhàn sửng sốt nhìn bà Hai đầy thắc mắc: - Cô bé ấy bệnh gì? Bà Hai khẽ lắc đầu: - Tất cả mọi người chỉ nói cô ấy bị suy nhược, tâm lý bị tổn thương. Nhưng càng chữa càn không có hiệu quả mà ngày 1 tệ hơn. Đông Mai chau mày: - Thế còn ông bố, bỏ mặc cô bé sao? Bà Hai khẽ lắc đầu: - Cậu ấy rất yêu con gái, nhưng công việc bận rộn biết làm sao được. Rất nhiều cô giáo đến nhưng chẳng ai dạy nổi con bé 1 tuần cả. Trang 14/151 http://motsach.info
  15. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương Du Nhàn nén tiếng thở dài, khẽ hỏi: - Ai cũng phải bó tay ư? Có nghĩa cô bé không chịu tiếp xúc với ai? Bà Hai gật khẽ: - Có thể nói như thế và tôi nghĩ cô giáo cũng không phải trường hợp ngoại lệ đâu. Đông Mai chợt gắt: - Bà biết rõ vậy thì tại sao còn tìm người làm gì? Bà Hai nhìn Đông Mai cảm thông: - Đó là ý của cậu chủ, tôi biết như thế là không phải nhưng tôi muốn nói ro cho cô biết, tất cả để tùy cô quyết định. Cô có thể từ chối mà đâu ai có thể ép nếu cô không hề muốn. Du Nhàn nhìn Đông Mai, cả 2 cùng buột miệng: - Vậy mẹ của cô bé đâu? Bà Hai chợt lặng người đi đáp: - Cô ấy chết khi cô chủ nhỏ còn rất bé. Chứng ung thư đã hủy hoại cô ấy, cô ấy chết còn rất trẻ, có lẽ cũng chỉ trạc tuổi các cô. Đông Mai sững sờ: - Có nghĩa cô bé mồ côi mẹ? Bà Hai gật nhẹ: - Nếu cô chủ còn sống thì cô chủ nhỏ đâu đến nỗi phải như thế. Đông Mai chợt nghe mạch máu trong người như căng ra, nàng cảm thấy mối thương cảm dâng cao. 1 sợi dây vô hình nào đó đã thành hình giữa nàng và cô bé dù nàng chưa gặp nó. Liếm đôi môi chợt khô khốc của mình, Đông Mai nói gần như thì thầm: - Tôi đồng ý nhận lời làm gia sư cho cô chủ nhỏ. Bà Hai lẫn Du Nhàn ngẩn ra trước quyết định đột ngột của Đông Mai. Cả 2 cứ nghĩ khi biết rõ mọi chuyện, Đông Mai sẽ từ chối thẳng thừng, không ngờ Đông Mai lại vội vàng nhận lời ngay. Du Nhàn nhìn bạn ngập ngừng: - Đông Mai à! Có cần phải quyết định vội vàng như thế không? Mày nên cân nhắc đã rồi hãy nhận lời. Đông Mai khẽ lắc đầu nhìn bà Hai: - Chẳng lẽ cháu nhận lời làm gia sư, bà không hài lòng sao? Bà Hai như choàng tỉnh bởi câu hỏi của Đông Mai. Giọng bà chợt nghẹn lại: Trang 15/151 http://motsach.info
  16. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương - Cô thật sự muốn làm gia sư cho cô chủ nhỏ thật không? Chẳng lẽ sau khi biết sự thật về cô bé, cô vẫn nhận lời? Giọng của Đông Mai nghèn nghẹn: - Cháu chưa bao giờ nói đùa, nhất là câu nói đùa làm tổn thương đến người khác, cháu nhận lời bằng tất cả tấm chân tình đấy. Bà Hai rân rấn nước mắt nắm tay Đông Mai: - Cám ơn sự chân thành của cô giáo, không biết bé Ân Ân có nhận cho cô dạy dỗ không. Nhưng tận đáy lòng của tôi, tôi rất cảm kích sự chân thành của cô. Đông Mai mỉm cười giản dị: - Hãy gọi cháu là Mai, cháu tin bé Ân Ân rất giống cháu, cháu cũng mất mẹ từ bé nên cháu rất hiểu Ân Ân. Đôi mắt bà Hai thoáng ngỡ ngàng: - Cô nói thật chứ? Mong rằng cô hãy đem sự sống đến cho ngôi nhà này. Đông Mai nhìn bà Hai thoáng ngập ngừng lẫn ngại ngùng, nàng hắng giọng hỏi: - Cháu có 1 đề nghị không biết nói ra có tiện không? Bà Hai mỉm cười gật đầu: - Cô nói đi không có gì phải ngại. Đông Mai mỉm cười: - Cháu muốn có 1 chỗ nhỏ trong nhà này, bà nghĩ có tiện không? Bà Hai mừng rỡ: - Ôi vậy thì còn gì bằng tôi nghĩ đó cũng là cách để cô giúp bé Ân Ân sống gần gũi với mọi người hơn. Cô không nên ngại gì cả. Ông chủ rất ít về, có về thì cũng chỉ qua loa rồi đi ngay, cô có thể ở đây. Du Nhàn chau mày nắm tay Đông Mai lắc nhẹ: - Kìa Mai, mày nên ở nhà tao. Đông Mai nhìn Du Nhàn: - Yên tâm đi, tao chỉ muốn giúp đỡ bé Ân Ân 1 thời gian thôi, chứ không có ý gì khác. Vả lại tao sẽ thường xuyên tới thăm mày mà. Du Nhàn càu nhàu: - Lẽ ra mày phải hỏi ý kiến tao trước khi quyết định sống ở đây. Bà Hai mỉm cười nhìn Du Nhàn: Trang 16/151 http://motsach.info
  17. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương - Cám ơn sự giúp đỡ của cô giáo. Cô yên tâm đi, tôi sẽ coi cô ấy như người nhà và sẽ săn sóc cô ấy. Đông Mai mỉm cười trấn an: - Bà Hai yên tâm đi, nhỏ càu nhàu thế thôi, chứ nhỏ luôn ủng hộ cháu hết mình mà. Du Nhàn nhún vai: - Mày hết thuốc chữa rồi, tao đâu còn gì để nói. Chỉ mong mày sống ở đây hãy hòa thuận với mọi người. Đông Mai nhìn bà Hai: - Bà thấy không, cô giáo Nhàn đã bằng lòng rồi, bà cứ yên tâm đi. Bà Hai gật nhẹ: - Tôi hiểu rồi, vậy thì bao giờ cô sẽ dọn đến đây? Có cần tôi cho người đến mang giúp mọi thứ sang đây? Đông Mai khẽ lắc đầu: - Ôi! Không cần đâu, cháu rất gọn nhẹ, ngày mai cháu sẽ đến đây nên phiền bà cho cháu xuất cơm trưa. Bà Hai reo lên mừng rỡ, còn Du Nhàn thì trợn trừng nhìn Đông Mai như không tin ở tai mình. Đông Mai quay sang Du Nhàn: - Mình về thôi Nhàn. Quay sang bà Hai, Đông Mai khẽ chào: - Thôi chúng cháu về đây, sáng mai cháu sẽ có mặt ở đây. Bà đồng ý chứ? Bà Hai gật nhanh: - Ôi, dĩ nhiên là tôi rất vui. Tôi sẽ báo để cho bé Ân Ân mừng. Đông Mai mỉm cười: - Hãy để cháu tự đến nói với cô bé. Bây giờ cháu về đây, xin khỏi tiễn chúng cháu. Du Nhàn gật nhẹ: - Cháu về đây, chào bà Hai. Cả 2 quay đi với bước chân nhẹ nhõm. Bà Hai nhìn theo khẽ gật đầu hài lòng. Bà bỗng cảm thấy rất mến Đông Mai, ở nơi cô giáo này tỏa sáng sự mạnh mẽ tự tin. Và bà tin Đông Mai sẽ thay đổi được Ân Ân, cô chủ nhỏ. Trang 17/151 http://motsach.info
  18. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương Trong lúc bà nhìn theo 2 người với bao ý nghĩ lạ lùng. Thì bên cửa sổ bé Ân Ân cũng đang nhìn theo Đông Mai và Du Nhàn. Sự tò mò vô tình Ân Ân đã nghe được những lời nói chân thành của Đông Mai. Bé Ân Ân bỗng cảm thấy có cảm tình với cô giáo lạ, mặc dù bản thân cô bé không hề muốn tiếp xúc với người lạ. Bé Ân Ân chợt nghe lòng hồi hộp, cô bé nhẩm lại cái tên của cô giáo mới, rồi chợt mỉm cười, nụ cười thật hiếm hoi ở trên môi cô bé. Bước vào nhà với khuôn mặt giận dỗi, Du Nhàn vẫn chưa hết bực bội nhìn bạn bằng đôi mắt đầy tức tối, cô càu nhàu: - Mày luôn làm cho tao khó xử, sự độc đoán của mày luôn làm cho người khác đau khổ, mày hiểu không. Đông Mai ôm vai bạn dỗ dành: - Tao đã xin lỗi nhiều lần đến khô cả cổ rồi. Hãy thông cảm cho 1 quyết định bất ngờ của tao. Tao thật sự đồng cảm với cô bé ấy. Và tao muốn giúp đỡ cô bé, cũng như mày cũng đã từng giúp tao. Du Nhàn bực bội: - Nhưng đâu cần thiết phải xa tao, mày cứ ở đây cũng được mà. Tao sẽ nói sao khi ba mày hỏi tới. Đông Mai suỵt nhẹ: - Ba tao không biết tao đang ở đây và tao cũng không muốn ba tao biết chỗ ở của mình. Du Nhàn sửng sốt: - Vì sao? Thật ra mày và ba mày đã xảy ra chuyện gì? Đông Mai thở hắt ra: - Tao không thể nói dối mày vì mày là bạn thân của tao. Vậy thì mày hãy nghe câu chuyện của tao đây. Bằng 1 giọng trầm buồn, nàng kể cho bạn nghe sự xung đột giữa nàng và ba từ khi ba cưới Uyển Trân. Tại sao nàng lại đến đây, và bằng với giọng tủi thân, nàng cho Du Nhàn biết nàng không muốn trở thành gánh nặng cho ba của mình. Lặng đi vì câu chuyện của Đông Mai, Du Nhàn nghe thương bạn vô cùng. Thảo nào mà khi nghe cô bé bị mất mẹ, Đông Mai đã nhận lời giúp ngay. Nhưng công bằng mà nói thì Đông Mai cũng quá lắm, tình cảm vợ chồng rất khác với tình cảm cha con. Mà Đông Mai thì cho rằng: ba yêu vợ có nghĩa là hết yêu mình. Trang 18/151 http://motsach.info
  19. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương Du Nhàn rất hiểu tình cảm của bạn. Từ khi mẹ mất, Đông Mai chỉ chăm chú nuôi dưỡng tình cảm dành cho người cha duy nhất. Đông Mai không bao giờ nghĩ ba mình có thể chia sẻ tình cảm của ông cho bất cứ 1 ai ngoài đứa con gái nhỏ. Trong suy nghĩ độc đoán ấy. Bất ngờ ba của mình có người yêu rồi cưới vợ. Điều ấy đã làm tổn thương Đông Mai nhưng vẫn cứ cố gắng cho đến khi cảm thấy mình như bị bỏ rơi. Nếu nói thẳng với Đông Mai là bạn đã nghĩ sai rồi thì Đông Mai không bao giờ chấp nhận mà có khi Đông Mai còn giận hơn cả mình. Du Nhàn nén tiếng thở dài, Đông Mai nhìn bạn chợt thì thầm: - Mày đang nghĩ gì vậy? Du Nhàn ôm lấy vai Đông Mai: - Tao thương mày quá. Tao hiểu tình cảm của mày. Có điều dù sao thì ông ấy vẫn là ba của mày. Không ai có thể chối cãi được, ông ấy rất yêu mày. Đông Mai cau mày: - Mày muốn tao làm gì? Du Nhàn xiết chặt tay Đông Mai: - Mày là bạn thân của tao, mày lại rất tin tưởng tao nên tao mới dám nói. Hãy suy nghĩ kỹ, cho chín chắn cho thông suốt xem điều gì nên làm, điều gì không? Mày hiểu ý tao chứ? Đông Mai nhăn tít vầng trán: - Mày muốn gì thì hày nói thẳng ra đi, còn vòng vo làm gì? Du Nhàn đấm mạnh vào vai bạn: - Mày biết tao muốn nói gì mà đừng làm tình làm tội ba mày nữa, việc mày rời khỏi gia đình cũng là điều tốt. Nhưng cũng phải báo cho ba mày 1 tiếng. Đông Mai hất mặt: - Nhưng để làm gì chứ? Du Nhàn khẽ thở dài: - Mày đừng như thế chứ! Nếu cho ba mày biết mày đang ở đâu thì có lẽ ông ấy sẽ yên tâm hơn. Nếu mày giấu ông ấy thì vừa lo lắng cho mày, vừa để tâm tìm kiếm, mày đang làm cho ba mày khó xử đấy, mày làm như thế thì mày ích kỷ quá. Ba mày đâu phải để cho mày cư xử như thế? Tại sao mày không nghĩ ở giữa mày và cô vợ trẻ. Ba mày là người đáng thương nhất. Đông Mai hậm hực: - Đó là tại ba tao lựa chọn, tự chuốc phiền phức cho mình chứ đâu phải lỗi tại tao. Trang 19/151 http://motsach.info
  20. Xanh Như Hy Vọng Thương Thương Du Nhàn cau có: - Mai ơi! Mày hãy hiểu cho ba mày, sự cảm thông chính là chìa khóa có thể mở ra cho ba mày và mày hiểu nhau hơn. Hãy để cho ba mày hạnh phúc với tuổi già của ông ấy. Ông ấy yêu Uyển Trân nhưng không có nghĩa là ông ấy không còn yêu đứa con gái cưng của mình. Đông Mai vội cắt ngang cáu kỉnh: - Đủ rồi đấy, tao biết tao phải làm gì mà, dù sao thì tao cũng cám ơn lời khuyên của mày. Du Nhàn chau mày nhìn Đông Mai khẽ lắc đầu. Khuôn mặt nghênh nghênh cau có của bạn khiến Du Nhàn nghĩ cô không nên nói thêm gì nữa. Không khí chợt căng ra giữa 2 người. Ai cũng đăm đăm khuôn mặt như giữ ý của riêng mình. Nên Đặng Trọng bước vào nhà, cả 2 không hề hay biết, giọng anh chợt vang lên sửng sốt khi nhận ra Đông Mai. - Ôi! Cô bé... cô có nhớ tôi không? Tiếng bật lớn của Đặng Trọng khiến cả 2 cùng giật mình bật dậy. Du Nhàn tròn mắt nhìn Đặng Trọng: - Anh quen Đông Mai à? Đặng Trọng lẩm bẩm: - Đông Mai! Đông Mai! Chẳng lẽ cô ấy là bạn của em? Du Nhàn chau mày: - Anh chưa trả lời câu hỏi của em? Đặng Trọng nhìn Đông Mai: - Đây là cô gái mà anh kể với em đó. Em không nhớ sao? Du Nhàn tròn mắt chúm chím: - Anh muốn nói cô gái câm ấy chứ? Đặng Trọng gật nhanh. Tiếng "cô gái câm" thoát ra khỏi miệng Du Nhàn khiến Đông Mai nhớ tới chàng trai lẽo đẽo theo mình suốt lúc mới tới đây. Đông Mai nhìn Du Nhàn, cả 2 chợt cười phá ra khi ánh mắt họ chạm nhau. Sự giận hờn hình như biến mất, Du Nhàn hỏi nhanh: - Phải không hả Đông Mai? Không trả lời, Đông Mai ư hử gật, khuôn mặt nàng vẫn đang đỏ lên vì cười. Du Nhàn nhìn ông anh họ vặn vẹo: Trang 20/151 http://motsach.info
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2