
PARMENIDE (540-470 tr.CN)
-Vấn đề trọng tâm: quan hệ giữa tồn tại và hư vô, tồn tại và
tư duy, vận động và đứng im.
- Khái niệm trung tâm: tồn tại
1. Thế giới như quả cầu đặc, trong đó mỗi vật chiếm một
vị trí, cho nên không có vận động và không gian rỗng.
2. Tư duy và tồn tại là đồng nhất. Không có cái không-
tồn- tại. Chỉ có cái tồn tại. Tồn tại có, hư vô không.
3. Do không có cái không-tồn tại, cho nên không có vận
động, sinh thành, chuyển hóa.
3 đặc tính
của tồn
tại
1. Toàn vẹn, đồng nhất
2. Không sinh, không diệt
3. Bất biến, bất phân
chống quan
điểm của
Heraclite

ZENON (490-430 tr.CN)
Bảo vệ quan điểm của Parmenide coi tồn tại là một thể đồng
nhất và bất biến bằng phương pháp phản chứng với các
“aporia”
aporia về
quan hệ
ĐƠN và ĐA
Aporia về
HỮU HẠN
và VÔ HẠN
Aporia về
SỰ PHÂN
ĐÔI
Về
tính
đồng
nhất,
duy
nhất
của
tồn
tại
Về
tính
bất
biến
của
tồn
tại
Aporia về
Achille và con
rùa
Aporia về
MŨI TÊN BAY
Qua các aporia của mình,
Zenon muốn chứng minh:
đứng im là chân thực, vận
động là không chân thực.
Nhưng sai lầm của ông là
ở chỗ: tuyệt đối hoá tính
đứt đoạn trong quá trình
vận động liên tục. Không
thấy sự tồn tại, sự vận
động là một thể thống nhất
giữa vận động và đứng im.
ARISTOTE:
Zenon có công
góp phần xây
dựng PBC.
HEGEL: PBC mà
Zenon góp phần
xây dựng chỉ là
theo nghĩa cũ,
tức nghệ thuật
tranh luận.

Quá trình hình thành, phát triển của THHL cổ đại:
2.2. giai đoạn cực thịnh:
1. Thời kỳ rực rỡ nhất của triết học Hy lạp cổ đại cũng là
thời kỳ rực rỡ của nền dân chủ Athene (dù là dân chủ
hạn chế –kết thúc vào 404tr.CN)
2. Đặc điểm: tính hệ thống và tính bao quát.
3. Đại biểu nổi tiếng: Démocrite, Platon, Aristote

Các trường phái và triết gia tiêu biểu:
Trường
phái đa
nguyên
Démocriete
và Nguyên
tử luận duy
vật
Trường
phái ngụy
biện
Trường phái
khuyển nho
Phái
Cyrenè
Platon và
Học thuyết
Ý niệm
Aristote
Leucippe Socrate

Trường phái đa nguyên
đại biểu: Empedocle, Anaxagore
Empedocle
(490-430tr.CN
bản nguyên thế giới là 4 nhân tố: đất-nước-lửa-không khí.
tồn tại luôn vận động
Nguồn gốc của vận động bắt nguồn từ sự tác động của
hai mặt đối lập: tình yêu và hận thù. Tình yêu và hận thù
là động lực của hợp nhất và tách biệt. Tình yêu là động
lực của hợp nhất còn hận thù là động lực của tách biệt.(
đây là sự thụt lùi so với Heraclite khi Heraclite coi nguồn
gốc vận động là do xung đột giữa những mặt đối lập nội
tại của sự vật)