
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 157: Phụ mẫu đích tình huống
(b)
Dùng cái muỗm (miền Bắc gọi là cái thìa đó mấy huynh!!!) nghiền nát thứ
quả quỷ dị kia, rồi cho vào trong nồi canh. Chết thì cùng chết, đã sao?!!!
Trong lòng mình hắn đã chiếm một vị trí nào đây!! Cuối cùng lại cùng hắn
đồng tử!!
Sinh ra rồi cũng phải chết đi, Băng Vân ngược lại trong lòng được cởi mở,
chậm rãi khuấy đều cái muỗm trong nồi, ánh mắt toát ra một tia thê lương.
Một lúc sau Niệm Băng đã quay trở về, bởi vì trong lòng hưng phấn, hắn
cũng không phát giác được Băng Vân có cái gì đó không ổn, tiếp lấy cái
muỗm, ma pháp quang mang lại lóe lên, tiếp tục quá trình phanh nhẫm(cắt
gọt chế biến).
Băng Vân đứng dựa ở một bên vách tường, ánh mắt động lòng người thủy
chung rơi vào Niệm Băng. Nhìn thấy động tác như nước chảy mây trôi của
hắn, trong tâm nàng toát ra tia trìu mến, nàng phát hiện tư thái chuyên chú
của Niệm Băng thật anh tuấn. Ánh mắt có chút mê ly, nàng không còn muốn
cừu hận gì nữa, cũng không nguyện ý suy nghĩ bất kì vấn đề khác.
Lúc này, giờ phút này, trong mắt nàng chỉ có Niệm Băng thân hình cao lớn,
phong tư trác tuyệt..
Thời gian bất tri bất giác qua rất nhanh, Niệm Băng hoàn thành động tác
cuối cùng, cười nói:
“ Tốt lắm rồi, công phu rút cục cáo thành, bốn món một nồi canh, cũng được
đó chứ!! Hahah Nào, Băng Vân, chúng ta có thể động thủ.”
Niệm Băng xoay người lại nhìn thì Băng Vân vẫn còn đứng ngẩn ngơ ở đó,
hắn kinh ngạc phát hiện, đóa băng tuyết cao ngạo như mai lan giữa đông
này dĩ nhiên đang mỉm cười nhìn mình, khuôn mặt mỹ miều với nụ cuời
giống như gió xuân xua đi đông giá, không còn chút dấu vết của băng lãnh,
thậm chí đôi mắt to động lòng người bên trong cũng không còn một chút vết
tích cừu hận nào.
“ Niệm Băng, hôm nay ta nghĩ chúng ta có thể vào bên trong ăn được
không? Bên ngoài này có chút hơi lạnh”
Niệm Băng ngây người ra, từ ngày đó khi Băng Vân ăn xong món hùng

Băng Hỏa Ma Trù
chưởng nọ, sau này mỗi lần ăn cơm bọn họ đều ăn ở bên ngoài động, cơm
nước xong xuôi Băng Vân mới trở lại nội động. Đây là lần đầu tiên nàng chủ
động yêu cầu tự mình vào trong động ăn.,cũng là lần đầu tiên gọi tên của
chính hắn, Băng Vân dáng điệu ôn nhu ngược lại khiến cho Niệm Băng có
chút không kịp thích ứng, hỏi dò:
“ Băng Vân, nàng không sao đó chứ?”
Băng Vân mỉm cười, nói :
“ Ngươi mới rồi không phải nói ta cười lên là lúc đẹp nhất ư? Đi thôi, chúng
ta hãy vào trong động ăn.”
Nói xong, chủ động cầm lấy hai cái dĩa lớn hướng vào bên trong động mà đi.
Niệm Băng mặc dù có chút mạc danh kì diệu, nhưng Băng Vân có chuyển
biến như thế này cũng là tốt chứ sao, trong lòng mừng thầm, nói không
chừng, hôm nay có thể từ trong miệng nàng biết được chút tin tức? Cầm nốt
chỗ thực vật còn thừa lại mang vào theo:
“ Ăn ngon chứ “
Ngồi trên tấm da thú, Niệm Băng vừa ăn vừa hỏi Băng Vân.
Hắn phát hiện, hôm nay Băng Vân tự hồ rất vui vẻ, dung nhan tuyệt mỹ vẫn
thủy chung lộ vẽ thản nhiên mỉm cười. Bên người có một mỹ nữ như hoa như
ngọc cùng ăn cơm, mà mỹ nữ lại còn vui cười với mình, loại cảm giác này
thật phi thường tuyệt vời.
Băng Vân gật đầu, nói :
“ Niệm Băng, ngươi biết không? Lần đầu tiên được ăn món thịt nướng do
ngươi nấu, ta mới biết nguyên lai thực vật còn có thể có mỹ vị không ngờ tới
như vậy. Ta vốn ăn rất ít, nhưng từ ngày được ngươi nấu cho ăn xong, sức ăn
của ta nhưng lại gia tăng rất nhiều. Thực vật do ngươi chế biến so với những
thứ trước kia ta nếm qua thực sự ngon hơn rất nhiều. Tự chính mình được ăn
loại thức ăn như thế chẵng khác gì hưởng thụ lạc thú.”
Niệm Băng mỉm cười nói:
“ Có thể được Băng Vân tiểu thư tán thưởng quả là vinh hạnh cho ta, đây là
lần đầu tiên ngươi khen ngợi đồ ăn của ta rất ngon, mặc dù tự bản thân ta
cũng cho rằng điều đó là đương nhiên.”
Băng Vân mỉm cười nói:
“ Vừa mới khen ngươi được một câu thì ngươi đã bắt đầu tự đại, chẵng lẻ con
người ngươi không có chút xíu khiêm tốn nào sao? Ngươi hãy ăn món này đi,
ta cảm giác nó là ngon nhất đó.” Vừa nói dĩ nhiên đã chủ động tự mình gắp
lấy thức ăn cho vào chén của Niệm Băng.
Niệm Băng ngây người ra một chốc, buông chiếc đũa trong tay xuống, lấy
tay sờ lên trán Băng Vân. Thân thể Băng Vân run lên, vội vàng ngã người về
phía sau tránh né:
“ Ngươi định làm gì?”
Niệm Băng nghi hoặc nói:
“ Băng Vân, nàng hôm nay rất quái lạ a! Ta đang thử một chút xem có phải
nàng bị sốt rồi không”

Băng Hỏa Ma Trù
Băng Vân mặt cười đỏ lên:
“ Ngươi mới phát sốt thì có, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta giống như trước đây
đối xử với ngươi sao?”
“ Không, không…!!! Đương nhiên không phải...”
Niệm Băng cuống quít khoát tay, nói :
“ Nàng như bây giờ mới chính thức giống một người đàn bà, Băng Vân, nàng
thật sự rất đẹp. Ta biết nàng đối với ta vẫn còn hoài nghi, kì thật, ta cũng
không giống như thứ người không thể chịu nổi như nàng nghĩ đâu. Có muốn
nghe chút chuyện xưa cũ của ta không?”
Băng Vân gật gật đầu, đồng thời múc ra hai chén canh nóng, một chén đưa
tới trước mắt Niệm Băng, một chén còn lại thì tự mình cầm trong tay:
“ Ngươi kể đi.”
Cảm thụ được sự ôn nhu của Băng Vân, lại liên tưởng đến việc cha mẹ chưa
chết, Niệm Băng trong lòng dấy lên một mãnh ấm áp, lập tức, hắn đem hết
ký sự cùng kinh nghiệm mà bản thân đã từng phải ngậm ngùi nếm trải nhất
loạt hướng đến Băng Vân chậm rãi kể ra.
Lúc này hắn hoàn toàn đắm chìm trong trí nhớ của chính mình, khi hắn kể
cũng vừa đưa chén canh nóng nhấm nháp, cũng không hề phát giác ánh mắt
kỳ dị của Băng Vân. Thấy hắn ăn canh, Băng Vân tự mình cũng đưa chén
canh nóng uống cạn.
“ Cái gì? Ngươi đưa Yến Phong đăng ngôi hoàng đế cũng chỉ vì một người
con gái sao?”
Băng Vân kinh ngạc nhìn Niệm Băng.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
“ Điều này có gì mà không thể? Linh nhi hết lòng yêu thương ta, một mực
yên lặng chờ đợi ta, ta như thế nào lại có thể tái làm cho nàng bị thương tổn
đây? Bây giờ đã không còn việc gì nữa rồi, chờ nàng lúc nào nói cho ta biết
nơi cha mẹ ta hạ lạc, ta trước hết sẽ tìm Linh nhi, sau đó tìm biện pháp xâm
nhập vào Băng Thần tháp của các người cứu cha mẹ. Có thể cùng người mình
yêu thương ở một nơi hưởng thụ cuộc sống yên vui thanh bình là nguyện
vọng ta hằng mong mõi.
Ngoài ra ta cũng còn một nguyện vọng lớn khác là hoàn thành di nguyện của
sư phó, đoạt lấy chức quán quân Trù Thần Đại Tái. Ta nhất định phải hoàn
thành di nguyện này!! Bây giờ ngẫm nghĩ lại, nếu ba ba, mụ mụ cùng người
con gái ta yêu thương, mọi người, mỗi ngày đều được ăn thức ăn do chính
tay ta tự nấu, đó quả thực là một khung cảnh ấm áp a!!!”
Nhìn trong mắt hắn mơ màng, Băng Vân chóp mũi không khỏi sụt xịt vì đau
xót, nàng đột nhiên phát hiện tự mình hối hận, hối hận vì đã cho thứ quả
quái ác kia vào nồi canh, nàng cảm giác thấm thía được rằng Niệm Băng vốn
dĩ là một người chí tình chí nghĩa, hắn nổ lực cố gắng gồng chịu hết thảy mọi
khó khăn tủi nhục cũng chỉ để đáp lại tình thân mà thôi. Người như vậy, tự
mình còn có thể tìm cái lý do gì để tái hận hắn nữa đây? Nhưng, bây giờ nói
cái gì cũng đều đã muộn rồi, cúi đầu, Băng Vân buồn bả nói:
“ Xin lỗi ngươi, Niệm Băng, là ta đã nhìn lầm về ngươi, có phải ngươi rất

Băng Hỏa Ma Trù
muốn biết tình hình hiện tại của cha mẹ mình đúng không? Ta sẽ nói cho
ngươi đây.”
Niệm Băng mơ ước trong lòng rốt cuộc đã được toàn thành, bởi vì kích động
mà thân thể có chút run rẩy:
“ Nàng, nàng nói thật đấy chứ? Nàng thực nguyện ý nói cho ta biết sao?”
Băng Vân nhẹ nhàng gật đầu, nói:
“ Đúng vậy, ta nguyện ý nói cho ngươi”
Đối với một người chuẩn bị chết mà nói, bí mật đã không còn có ý nghĩa gì
nữa. Nàng sau khi ăn tử sắc quả kia, lúc này tiểu phúc đã bắt đầu sinh ra
cảm giác thống khổ, nàng rất rõ ràng thể chất của chính mình, các độc tố
bình thường căn bản không thể gây tác dụng, nhưng tử sắc quả nọ quả thật
là thứ kịch độc rất chi là bá đạo . Nếu trước khi chết đi có thể hoàn thành cái
tâm nguyện cuối cùng của Niệm Băng âu cũng là điều an ủi.
Hít sâu thêm chút khẩu khí, miễn cưỡng áp chế cơn đau trong cơ thể, thần
sắc không hề có chút biến đổi gì, Băng Vân thấp giọng nói:
“ Kỳ thật, sư phó ta vốn thị là một hiền giả chân chính, người mặc dù vì thực
lực bản thân quá cao cường mà có chút cao ngạo, nhưng thiên tính lại phi
thường thiện lương. Băng Linh sư tỷ, chính là mẫu thân của ngươi, cũng là
đệ tử sư phó yêu thương nhất, sư phó cả đời băng thanh ngọc khiết. Người
coi Băng Linh sư tỷ như là nữ nhi của mình, đem toàn bô tâm huyết bồi đắp
cho sư tỷ với mong muốn sư tỷ sẽ trở thành người kế vị xứng đáng cho
người.
Nhưng, sư phó vạn vạn lần không nghĩ tới, Băng Linh sư tỷ cư nhiên hội ngộ
với một nam nhân mà phản bội người, cùng với nam nhân một lòng bỏ trốn,
người nam nhân này chính là cha ngươi, Dung gia tộc nhân Dung Thiên.”
Niệm Băng nổi giận nói:
“ Cái gì mà phản bội. Băng Thần tháp các người không cho môn hạ đệ tử
cùng ngoại nhân kết hôn theo đạo lý đã là một cái qui củ vốn không hợp
thiên đạo, chẳng lẽ yêu cũng là có tội sao?”
Băng Vân thở dài một tiếng, nói:
“ Ngươi không rõ rồi, sư phó từng đã nói, muốn trở thành một cường giả
chân chính, thì phải có sự nổi lực và trả giá lớn. Mỗi một đệ tử trước khi gia
nhập Băng Thần tháp, sư phó đều hỏi bọn họ có nguyện ý tự mình tuân theo
luật lệ bổn tháp hay không, chỉ khi bọn họ thật tình đồng ý chấp hành quy củ
thì mới chánh thức trở thành Băng Thần tháp đệ tử, tuyệt không hề miễn
cưỡng. Nếu đã lựa chọn gia nhập Băng Thần tháp, như thế nào lại có thể
phản bội đây? Vi phạm qui môn của Băng Thần tháp ách phải chịu sự trừng
phạt. Sư phó ta không sai chẵng lẽ Băng Linh sư tỷ cũng không sai sao?”
Lúc này, tại giờ phút này, nàng đột nhiên có chút rõ ràng tại sao lúc đầu
Băng Linh lựa chọn việc rời bỏ Băng Thần tháp. Tiểu phúc ngày càng đau đớn
quằng quại, nhưng tâm Băng Vân lại càng thanh tĩnh, nàng đã khắc sâu tư vị
yêu đương.
Niệm Băng hỏi tới:
“ Hãy nói về trọng điểm đi, ta không muốn nghe nàng giải thích gì về sư phó
của mình nữa, ta chỉ muốn biết cha mẹ ta, tình hình hiện tại như thế nào
thôi.”

Băng Hỏa Ma Trù
Băng Vân gật đầu, nói:
“ Băng Linh sư tỷ bị sư phó giam cầm ở phía sau Băng Thần tháp, sư phó vốn
định phạt nặng tỷ ấy, nhưng nhiều năm tình cảm gắn bó như vậy lại có thể
dễ dàng phá bỏ được sao, sư phó chẵng những không có trách phạt nặng sư
tỷ, ngược lại còn đem những lĩnh ngộ ma pháp trong nhiều năm truyền lại,
hy vọng sư tỷ có thể tĩnh ngộ sai lầm của mình.
Chính vì sư tỷ bị hãm quá sâu trong luyến ái mà thậm chí bỏ quên việc tu
luyện của bản thân, mỗi ngày đều yên lặng nhớ kỹ hai cái tên, đó là tên của
ngươi và cha ngươi. Việc này ta đều là chính tai nghe Lãnh Băng a di nói lại,
bởi vì khi đó ta còn rất nhỏ. Sau này, cha ngươi dĩ nhiên mang ngươi tới
đúng lúc sư phó chuẩn bị truyền y bát cho sư tỷ rồi làm loạn cả lên.
Mà sư tỷ vừa nhìn thấy ngươi thì tựa như quên đi tất thảy, chủ động buông
bỏ việc kế thừa y bát sư phó, muốn cùng cha ngươi đồng thời thoát đi. Thẳng
đến khi đó, sư phó đối với sư tỷ mới hoàn toàn thất vọng, trong lúc phẫn nộ
đã xuất trọng thủ. Ngươi thật may mắn a!! Lợi dụng không gian ma pháp
quyển trục chạy thoát, về sau người phụ trách đuổi giết ngươi là Băng Lỗ sư
huynh quay trở về nói rằng ngươi đã nhảy xuống sông băng mà chết.
Từ đó trở đi, sư phó tâm tình trong một đoạn thời gian rất lâu trở nên phi
thường quái dị, cứ động động một chút là nổi trận lôi đình, chờ khi ta lớn lên
rồi mới hiểu được, sư phó là tại quá thương tâm a! Băn Linh sư tỷ phản bội
đối với người là một đã kích rất lớn, nhưng sư tỷ cùng cha ngươi quả thật
không chết, sư phó mặc dù cực kỳ căm hận bọn họ, nhưng cuối cùng không
thể tự mình hướng đến nữ đồ đệ thương yêu mà hạ độc thủ.
Vì vây, chỉ dùng cường đại băng hệ ma pháp đưa bọn họ phong ấn tại Băng
Thần tháp trong hàn băng ngục. Đó là một cái Băng lao, bị sư phó bỏ thêm
phong ấn cường đại, mỗi ngày sẽ có một người chuyên mang cho họ ít thức
ăn. Thoáng đó cũng đã mười năm trôi đi, ta từng len lén nhìn trộm bọn họ,
Băng Linh sư tỷ cùng cha ngươi tựa hồ cũng không vì bị giam cầm mà phát
sinh điều gì, bọn họ chỉ lẳng lặng tu luyện, chống đỡ lại hàn lưu trong Hàn
Băng địa lao.”
Nước măt bất tri bất giác tuôn ra theo khuôn mặt Niệm Băng chảy xuôi
xuống:
“ Đúng vậy! Bọn họ rốt cuộc cũng đã có thể ở cùng một chổ, mặc dù có bị
quản chế nhưng cuối cùng đồng dạng cũng đã ở cùng nhau a!! Băng Vân,
cảm ơn nàng đã nói cho ta biết chuyện này, vậy Hàn Băng địa lao là nằm ở
địa phương nào? Ấy, Băng Vân nàng làm sao thế, như thế nào lại toát nhiều
mồ hôi vậy?”
Niệm Băng cuối cùng đã phát hiện Băng Vân có chút không ổn, đồng thời,
hắn cũng đột nhiên cảm thấy từ tiểu phúc truyền đến một trận đau đớn từ từ
dâng lên, hắn bây giờ đã có được long thể, căn bản không phát sinh bệnh tật
gì, đột nhiên đau đớn nhất thời mà đến khiến sắc mặt đại biến, chỉ vào Băng
Vân nói:
“ Ngươi,.. ngươi hạ độc sao?”
Băng Vân buồn bả nói:
“ Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta vừa rồi đối với ngươi thật tốt. Cho dù ta
bây giờ có nói với ngươi là ta rất hối hân, sợ rằng ngươi cũng không tin nổi
đâu. Hết thảy đều đã muộn. Ngươi yên tâm đi, sư phó vĩnh viễn cũng sẽ
không giết cha mẹ ngươi, lần trước, lúc cùng ngươi nói ta đã lừa gạt ngươi,
lúc ngươi rời khỏi đây ta đã đem tử sắc quả này cho vào nồi canh, thứ quả