
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 159: Thần Hàng Thuật – Thiên Sư
chi lệ (Giọt nước mắt của Thiên sứ)
Ngọc Như Yên nhìn thấy trong đôi mắt kia của Niệm Băng tràn ngập
nổi bi thương vô hạn, đau lòng khóc thành tiếng:
“ Không, không được. Trái tim của Thần Thần đã bị hủy rồi, trên cả
Ngưỡng Quang đại lục này cản bản không ai có thể cứu được nó nữa.”
Niệm Băng vội vàng la lên:
“ Chẵng lẽ không có địa phương nào khác hay sao? Con đến nơi nào
cũng sẽ mang nàng theo nơi ấy, con vẫn sẽ dùng tiên thiên chi khí của
mình bảo vệ nàng. Con tuyệt đối không thể để cho nàng chết như vậy,
cho dù phải đem trái tim của con đổi sang cho nàng con cũng sẽ
nguyện ý.”
Hắn chưa bao giờ cảm giác được trái tim mình lại đau nhói đến thế,
toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt ở trên người Băng Vân. Chính như
những lời mà bản thân hắn vừa nói, nếu hắn và Băng Vân chỉ có thể
một người được sống sót, hắn sẽ không chút do dự mà lựa chọn
Ngọc Như Yên rơi lệ nói:
“ Vô dụng thôi, tiên thiên chi khí của ngươi căn bản không thể duy trì
trong môt thời gian dài. Sinh cơ của Thần Thần đã tuyệt, cho dù có cấp
thần tồn tại trên đại lục đi chăng nữa, liệu có thể tìm ở đâu ra một vị
có thể sử dụng mười hai cấp quang minh ma pháp giúp nó phục hồi lại
trái tim đây!!
Mười hai cấp ma pháp có cái ý nghĩa gì? Niệm Băng hoàn toàn hiểu
được, đó là Thần Hàng Thuật, chính thức là một Thần Hàng Thuật. Chỉ
Quang minh hệ Thần Hàng Thuật mới có thể cứu lại tính mạng của
Băng Vân. Nghe được một chút này, Niệm Băng ngược lại, nở một nụ
cười, chỉ là nụ cười của hắn lại mang vẻ bối rối phức tạp. Đó là sự hy
vọng cùng với tuyệt vọng kết hợp lại. Quay đầu nhìn lướt về Phượng
Nữ, vẫn đang bị chế trụ như trước,Niệm Băng hít một hơi thật sâu nói:
“ Phượng Nữ, thực lòng xin lỗi nàng, ta biết!! Bất luận ta nói cái gì,

Băng Hỏa Ma Trù
cũng chỉ sợ rất khó mà có được sự tha thứ của nàng. Mang theo Băng
Vân đến nơi đây, ta đã biết được nơi cha mẹ đang hạ lạc, mặc dù bọn
họ bị giam cầm trong Băng Thần tháp, nhưng bọn họ thủy chung vẫn
có thể ở cùng một chỗ, ta nghĩ, bọn họ nhất định là rất thỏa mãn rồi.”
Vừa nói, Niệm Băng lập tay ấn vào miệng vết thương ở trên ngực
mình, một đạo quang mang màu trắng phát sáng lên. Dưới tác dụng
trị liệu của Quang hệ thuật cùng với sự cường đại của long thể bản
thân, máu tươi đã được cầm lại, miệng vết thương rất nhanh chóng
khép chặt.
Cúi đầu xuống, hắn thật sâu ngắm nhìn Băng Vân đang trong trạng
thái hôn mê bất tỉnh :
“ Ta đã làm ra tất cả mọi chuyện, nên ta phải dùng chính bản thân
mình mà đền bù lại. Mụ Mụ, người không cần thương tâm, ta biết,
người đã không muốn nhận lại ta làm con trai nữa, nhưng ta vẫn luôn
mong mỏi được người đối xử như là con ruột. Mười hai cấp Quang Minh
ma pháp sao? Có lẽ, ta có biện pháp đó.”
Ngọc Như Yên ngơ ngác nhìn về Niệm Băng:
“ Ngươi? Không có khả năng!! Ngươi cho dù có thể sử dụng Quang
Minh ma pháp nhưng cũng không có khả năng đạt được thực lực Thần
Hàng Sư, ma pháp của ngươi vốn lấy Băng Hỏa đồng nguyên làm trụ
cột mà.”
Niệm Băng lắc lắc đầu nói:
“ Ta khẳng định là có biện pháp. Mẹ, xin người đỡ lấy Băng Vân, hết
thảy đã có ta lo.”
Nói xong, hắn cẩn thận đem Băng Vân ở trong lòng ngực giao lại cho
Ngọc Như Yên, chậm rãi đứng lên.
Ngưng thần nội liễm, hắn dùng linh hồn của bản thân dẫn động liên lạc
với Tạp Tạp ở bên trong:
“ Tạp Tạp, tỉnh lại nào!!!”
“ Lão Đại, tại thời điểm ngươi gây ra chuyện này, ta cũng đã tĩnh dậy
rồi, ngươi thế này là làm sao vậy? Ta cảm giác được khí tức của ngươi
thực không bình thường? Xem bộ dạng của ngươi, không lẽ lại đinh
dùng cái phương pháp đó ư?... Cái này tuyệt đối không được đâu,
ngươi tuyệt không thể dùng lại nó nữa, tính mạng lực của ta chỉ có thể
cứu ngươi một lần thôi, nếu ngươi lại dùng nó, cho dù linh hồn có thể
bảo lưu, nhưng tính mạng lực sẽ mất sạch toàn bộ.”

Băng Hỏa Ma Trù
“ Tạp Tạp, ngươi nên biết rằng, ngươi không thể ngăn cản ta được,
quyền khống chế thân thể này vẫn đang nằm trong tay ta, ngươi bây
giờ chỉ cần dựa theo những gì ta nói mà làm là đủ rồi. Chờ sau khi ta
cứu sống Băng Vân, chỉ sợ ta sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Nếu thực sự xảy ra như thế, ngươi hãy tiếp nhận lấy cơ thể của ta,
một lần nữa dùng linh hồn của ngươi khống chế lấy nó. Từ nay về sau,
nó chính là của ngươi đó. Mặc dù so ra còn kém long thể của ngươi,
nhưng chí ít cũng có thể cho ngươi một thực thể để trú thân. Ta nghĩ,
linh hồn ta mất đi đối với ngươi lại là một chuyện tốt. Nhớ kỹ lời ta nói,
ngàn vạn lần không được chờ đến khi thân thể ta lão hóa mới động thủ
đó…”
Nói xong những lời này, Niệm Băng cũng không đợi Tạp Tạp kịp kháng
nghị, đã tiện đường chặt đứt liên lạc bên trong với hắn
Hít sâu một ngụm khẩu khí, Niệm Băng trong mắt tràn ngập cảm giác
áy náy, liếc nhìn về Phượng Nữ, rồi xoay người hướng đến trước mặt
Băng Vân. Sau một chớp hào quang lóe sáng, quán xuyên thiên địa
đích Thự Quang Thánh Diệu đao đã xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn
đem thanh trường đao cắm phập trên mặt đất, hai tay hợp lại ở trước
ngực, hào quang chợt lóe sáng, thất thải thiên nhãn lĩnh vực tức thời
được phóng xuất ra, đem Băng Vân cùng với Ngọc Như Yên bao phủ ở
bên trong:
“ Mẹ, bất luận dù có phát sinh tình huống gì đi nữa, người cũng không
được đụng đến thân thể của ta, ta nhất định sẽ cứu sống Băng Vân,
bất luận có phải trải qua bao nhiêu khó khăn chăng nữa.”
Ngọc Như Yên đột nhiên cảm giác được trong lòng có một loại cảm
giác không ổn, nhìn thấy Niệm Băng kia trong ánh mắt tràn đầy sự
bình tĩnh, thâm tâm có chút chấn động, nàng mặc dù không biết Niệm
Băng muốn làm cái gì, nhưng mờ mờ cảm thấy rằng chuyện này sẽ
không hề đơn giản như thế:
“ Niệm Băng, ngươi….”
Niệm Băng giơ tay lên, ngăn không cho Ngọc Như Yên nói tiếp, mỉm
cười nói:
“ Ta phá hủy sự trong sạch của Băng Vân. Không nghĩ, nàng từ nay về
sau đã không còn thích hợp ở lại Băng Thần tháp nữa, sau khi nàng
sống lại, người tiện thể mang nàng theo về Áo Lan đế quốc đi.”
Thiên Nhãn lĩnh vực phát ra thất thải quang mang đạt tới độ sáng mà
trước đó chưa từng có, dần dần, sáu màu quang mang kia trở nên mờ
nhạt đi, chỉ còn lại Bạch quang nhu hòa. Niệm Băng đưa tay đặt lên
Thánh Diệu Thạch ở trên chuôi đao Thánh Diệu, trong mắt hào quang

Băng Hỏa Ma Trù
không ngừng lóe sáng hấp nạp vào bên trong, nhìn thấy tính mạng
của Băng Vân đang ngày càng bị đe dọa, hắn không còn do dự gì nữa
bắt đầu niệm chú ngữ của bản thân.
“ Lấy tính mạng của ta vì đại giới, nguyền rủa hết thảy mọi sinh linh.
Lấy linh hồn của ta vì đại giới, nguyền rủa hết thảy mọi nguyên tố.
Lấy máu tươi của ta mà dẫn đạo. Lấy linh hồn ta làm nhịp điệu, ta tự
nguyện cống hiến bản nguyên tính mạng , đổi lấy lực lượng hủy diệt
vô cùng trong thiên địa, là hy vọng của ta, ta nguyện ý nguyền rủa lên
thân mình, đổi lấy hy vọng hủy diệt, trớ chú thần bí nhất thế gian ơi!!!
Ta nguyện vì người mà dâng hiến, lấy nguồn suối lực lượng của
nguyền rủa. Phóng thích đi!! Tính mạng của ta. Lời than vãn của
nguyền rủa cấm tuyệt sinh mệnh.”
Một vòng vầng quang màu trắng không ngừng theo thân thể của Niệm
Băng mà phát tán ra. Đó không phải là khí tức của thần thánh cũng
không phải đại biểu cho Quang minh, đó là tính mạng lực của Niệm
Băng, hắn lại một lần nữa chính thức dùng ma pháp tối kị này, vì chỉ
có như vậy với cứu lại tính mạng của Băng Vân.
Nguyền rủa tính mạng của chính mình, đổi lấy lực lượng vô tận. Lúc
này, giờ phút này, thân thể hắn phảng phất như đã biến thành ma
pháp nguyên tố. Bạch quang lóe ra, cơ thể Niệm Băng có chút bành
trướng lên. Dưới trạng thái hoàn toàn thiêu đốt tính mạng, chỉ nháy
mắt đã khiến cho ma pháp lực trong cơ thể đạt đến trạng thái điên
phong, hắn không ngừng thúc dục Băng Hỏa đồng nguyên ma pháp lực
trong cơ thể.
Dưới tác dụng tinh thần lực khổng lồ của Thiên Nhãn lĩnh vực, rất
nhanh đem các loại nguyên tố ma pháp chuyển hóa thành quang
nguyên tố, đặc biệt hơn là hào quang từ Bạch Quang phát ra nhu hòa
không hề có cảm giác chói mắt, bị bám từng đạo tia chớp màu vàng.
Quang minh ma pháp thiêu đốt đến cực hạn, cho đến khi toàn bộ khắp
chốn núi non cho đến đồng bằng đều mang khí tức khổng lồ của tính
mạng
“ Niệm Băng, ngươi đang làm cái gì vậy? Mau dừng lại đi.”
Mặc dù không hiểu ma pháp, nhưng Ngọc Như Yên dựa theo chú ngữ
mà Niệm Băng đọc ra, cũng hiểu được chút ít ý nghĩa bên trong. Bản
thân cảm giác được có nguyên nhân không ổn.
Niệm Băng lạnh lùng nói:
“ Mẹ, không nên cản trở ta, tính mạng của ta đã bắt đầu thiêu đốt rồi,
nếu không cứu sống được Băng Vân, ta đây có hy sinh cũng thành

Băng Hỏa Ma Trù
uổng phí. Người hãy dùng đấu khí bảo vệ thân thể cho Băng Vân để
tiếp nhận Quang Minh chi lực của ta.”
Vừa nói, hai tay Niệm Băng vừa khua dẫn, lại một lần nữa tăng cường
vận chuyển ma pháp của bản thân. Cả huyệt động đều bị quang
nguyên tố khổng lồ tràn ngập. Quang nguyên tố như đang vui sương
reo to. Không khí bên trong huyệt bị Quang nguyên tố kia từ trên mặt
đất tạo lực hấp dẫn quyện đến chung quanh người Niệm Băng.
Tới thời khắc này, Niệm Băng sẽ không thể nào giữ lại được nữa. Đem
toàn bộ tiên thiên chi khí trong cơ thể mình hoàn toàn dung nhập vào
quang nguyên tố ở trên mặt đất. Trong phút chốc, Thiên Nhãn lĩnh vực
biến mất, chỉ còn lại một vùng quang mang màu trắng thật lớn. Sắc
vàng kim nhàn nhạt lóng lánh bao quanh vầng quang màu trắng kia.
Lúc trước, khi Niệm Băng còn ở cảnh giới của ma đạo sĩ, đã một lần sử
dụng qua sanh mạng trớ chú (nguyền rủa tính mạng), cho dù là một
vu yêu cường mạnh như Tà Nguyệt sau khi sanh mệnh trớ chú được
khởi động rồi xuất ra siêu cấp cấm chú, cũng suýt phải thất thủ.
Mà bây giờ Niệm Băng đã chính thức là một ma đạo sư, chẵng nhưng
Thiên Nhãn huyệt tiến hóa tới cảnh giới Trung Kỳ, nhân tiện cả Lệ
Trung huyệt cũng đã mở ra, thêm nữa lúc này hắn lại điên cuồng thiêu
đốt tánh mạng lực của mình, mặc dù Quang minh ma pháp cũng
không phải là lĩnh vực hắn am hiểu nhất, nhưng dưới tác dụng của
Thánh Diệu Thạch trợ giúp, đã mạnh mẽ đề thăng lên cấp nữa đạt đến
trình độ Thần Hàng Sư cảnh giới.
Lần thứ hai này, sanh mệnh trớ chú, vốn được Niệm Băng lưu lại để
dùng cho việc báo thù của bản thân. Nếu cha mẹ thật sự đã chết, lại
trong tình huống không có biện pháp nào khác nữa, hắn nhất định sẽ
lựa chọn thiêu đốt tính mạng để đổi lấy ma pháp lực cường đại vì cha
mẹ mà trả thù.
Nhưng bây giờ hắn lại lựa chọn sử dụng nó, hắn không muốn Băng
Vân chết. Hắn không biết nên làm thế nào để đối mặt với Ngọc Như
Yên và Phượng Nữ, cho nên hắn liền lựa chọn mà không hề có chút do
dự.
Quang nguyên tố khổng lồ, thực chất dưới tác dụng của tinh thần lực
cũng không hề thất thoát ra bên ngoài. Trong phạm vi một trượng
xung quanh thân thể long hóa của Niệm Băng, dưới tác dụng của
Quang nguyên tố, thương thế còn lưu lại trên cơ thể của hắn đã hoàn
toàn biến mất, vết thương trên ngực của Băng Vân đã rất nhanh khép
lại.