
Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 159: Thần Hàng Thuật – Thiên Sư
chi lệ (Giọt nước mắt của Thiên sứ)
(b)
Nàng đương nhiên không rõ đây là vì cái gì, nhưng, ở thời khắc này,
nàng hiểu được rằng Quang Minh hệ Thần Hàng Thuật này so với Băng
Hệ Thần Hàng Thuật của chính mình mạnh hơn không ít. Bởi vì, có
được vô số sự sùng bái cùng tín ngưỡng trợ giúp như thế này sẽ có thể
phát huy đến uy lực lớn nhất của Thần Hàng Thuật.
Đáng tiếc!!! Nàng đồng thời cũng biết Thần Hàng Thuật này không đủ
sức để uy hiếp đến bản thân mình. Bởi vì, chỉ có Thần Hàng Thuật
dùng để trị liệu mới có thể phát ra loại ánh sáng hy vọng thế này, làm
cho ánh sáng hy vọng chiếu rọi khắp mặt đất, làm mọi người đều thấy
được ánh rạng đông của sinh mạng.
Trông theo cảnh tượng kì vĩ đó, Băng Tuyết nữ thần tế tự bay lên trời.
Bằng vào sự cảm thụ đối với Quang nguyên tố, dưới sự sùng bái và tín
ngưỡng của quang nguyên tố dẫn đường, hướng thẳng đến ngọn
nguồn của Quang minh kia mà đi. Chỉ có điều quang nguyên tố thật sự
rất rộng lớn, mỗi một quang nguyên tố, bởi vì quỹ đạo bất đồng, nên
cảm nhận của nàng đối với khí tức của chúng cũng không giống nhau,
mặc dù có thể cảm thấy được một cách đại khái phương vị của chúng,
nhưng để chính thức tìm được ngọn nguồn của Quang minh còn cần
một khoảng thời gian nhất định
Cùng lúc đó, còn có một người cũng đã cảm nhận được sự bất thường
của Quang Minh
Ngưỡng Quang đại lục, ở bên trong một cái huyệt động, một nơi mà
hắc ám tăm tối nhất, ngang ngạnh sinh sôi, xua tan đi tất cả quang
nguyên tố tồn tại, đồng thời cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Mặc dù Tà Nguyệt một mình thừa nhận áp lực khổng lồ của thần thánh

Băng Hỏa Ma Trù
chi quang ở bên ngoài, nhưng loại thần thánh chi quang này dù sao
cũng không phải nhằm vào hắn. Bằng vào thực lực của một Hắc Ám
Thần Hàng Sư như hắn, mấy cái quang nguyên tố này căn bản không
đủ để cấu thành uy hiếp gì đối với bản thân.
Hắn chẵng những không cần phải chăm chút bảo vệ chính mình và
đám thủ hạ mà đồng thời còn đem toàn bộ khí tức che dấu đi, cũng
không sợ địch nhân mà hắn đang tưởng tượng kia có thể phát hiện
được.
Hắn đâu có biết rằng, Quang Minh thần thánh này căn bản không phải
nhằm vào hắn.
Phát hiện những biến hóa trên bầu trời, kinh ngạc nhất còn chính là
bảy vị Long Vương.
Dưới sự dẫn động khí cơ đó, bất luận là đang ở Băng Tuyết thành như
Gia Lạp Mạn Địch Tư, hay ở trên đỉnh Hàn Lĩnh như sáu vị Long Vương
khác, tất cả bọn họ đều đồng loạt rời bỏ nơi mình đang đứng mà bay
lên không trung.
Quang Minh Long Vương phát ra một tiếng hét kinh hãi, thất thanh
nói:
“ Không tốt rồi, lực lượng này hẵn là do Niệm Băng xuất ra, Tạp Tạp
vừa mới thông tri báo cho ta biết.
Niệm Băng có lẽ gặp phải phiền toái lớn rồi, chúng ta hãy đuổi theo
mau mau một chút.”
Để ngang ngữa với Quang Minh hệ Thần Hàng Thuật, nàng cũng có thể
đủ sức xuất ra một cái, nhưng dù có là lực lượng của Quang Minh Long
Vương như nàng thì cũng không có khả năng đem Quang Minh chiếu
khắp các thành đô như thế này, đây rõ ràng là đã phóng thích hết mà
không hề giữ lại chút gì!!!
Hắc Ám Long Vương Tạp Áo Tây Tư cố nén thân thể đang không khỏe
của mình, nói:
“ Niệm Băng có vẻ như là muốn cứu người, hắn vì cái gì mà không
đem người trở về để chúng ta cứu cơ chứ? Địch Mạn Đặc Đế, Tạp Tạp
nói như thế nào vậy?”
Địch Mạn Đặc Đế trầm giọng nói:
“ Tinh thần lực của Tạp Tạp đã không còn mạnh mẽ nữa, nó chỉ truyền
cho thiếp một đoạn ngắn mà thôi. Bất quá, dù thế nào đi nữa thì cũng
có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Niệm Băng mặc dù tiến bộ rất
nhanh, nhưng hắn muốn xuất ra lực lượng như vậy, ..tựa hồ như nhất
định là….”

Băng Hỏa Ma Trù
Năm vị Long Vương khác đồng thời kinh hô:
“ Hắn lại một lần nữa dùng sinh mệnh trớ chú sao!!”
Phong Long Vương Tạp La Địch Lý Tư nhíu mày nói:
“ Niệm Băng sao lại không biết nặng nhẹ như thế!! Hắn lại dùng sinh
mệnh trớ chú. Cả đám bọn ta cũng chẵng thể cứu hắn nữa rồi!! Mau
lên!!! Chúng ta nhanh ngăn cản hắn lại, có lẽ vẫn còn kịp.”
Không Gian Long Vương Tạp Áo Địch Lý Tư trong mắt lóe ra tia sáng kì
dị :
“ Có mà tới kịp cái con mẹ nó á!! Cho dù ta dùng tới không gian ma
pháp di chuyển khoảng cách lớn, cũng không có khả năng tìm ra
phương vị của hắn. Chờ đến khi chúng ta đuổi đến nơi thì ma pháp của
hắn khẳng định đã hoàn thành mất rồi!! Gia Lạp Mạn Địch Tư biến đi
rồi!! Như thể nào lại có thể để hắn phải dùng đến loại ma pháp này?”
Tạp Áo Địch Lý Tư đề tỉnh Tạp Tiệp Áo Tư Tây:
“ Đúng vậy!! Gia Lạp Mạn Địch Tư phải ở cạnh Niệm Băng mới đúng, ta
bây giờ phải liên lạc với hắn mới được.”
Kỳ thật, không cần Tạp Tiệp Áo Tây Tư phải liên lạc, Hỏa Long Vương ở
trong Băng Tuyết thành đã lên đường rồi.
Đột nhiên cảm giác được biến hóa của Quang nguyên tố, lúc Tạp Tạp
hướng về những vị Long Vương phát ra tiếng hô hoán, hắn lập tức ý
thức được Niệm Băng đã xảy ra chuyện.
Hắn mặc dù cũng nghĩ đến việc Niệm Băng có thể là vì cứu người,
nhưng hắn đồng thời cũng đã nghĩ mục tiêu của Niệm Băng có lẽ là
nhắm vào địch nhân- Băng Tuyết nữ thần tế tự. Trong lòng lại càng
khẩn trương, hắn thậm chí còn chưa kịp hướng đến đồ đệ của chính
mình là Tuyết Tĩnh chào hỏi, mà dùng tốc độ nhanh nhất có thể để
hướng về Băng Nguyệt thành lao đi.
Trong bảy vị Long Vương, nói đến thân thuộc nhất với Niệm Băng thì
chính là Gia Lạp Mạn Địch Tư, hắn không những thông qua cảm thụ về
Quang nguyên tố của mình đồng thời còn dựa vào khí tức quen thuộc
của Niệm Băng, dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra được phương vị chuẩn
xác của chàng rồi dùng tốc độ phi hành đến cực hạn, theo phương vị
của Niệm Băng mà đi.
Niệm Băng đột nhiên phát hiện, bản thân dường như không cảm giác
được tính mạng lực của mình đã cháy hết. Quang nguyên tố kia đang
không ngừng bổ sung khiến cho sự tiêu hao Quang Minh đã bị thiêu
đốt, không khổng lồ như trong tưởng tượng của hắn. Quang minh đang

Băng Hỏa Ma Trù
thiêu đốt dường như đã có chút ổn đinh, hắn biết, đến lúc phải bắt đầu
bước tiếp theo.
“ Quang Minh chi thần vĩ đại, sứ giả của người đã hạ xuống nhân gian,
hy vọng cùng thự quang (ánh rạng đông) đã giá lâm, đem đến cho ta
nguyện vọng lớn nhất.
Hy vọng cùng thự quang giá lâm, đem đến cho ta lực lượng của người.
Thiên Sứ Quang Minh à!!! Hãy hiện thân đi!!!”
Quang Minh chiếu rọi khắp mặt đất, tất cả kim quang tại giờ phút này,
trong nháy mắt đã co rút lại, thân thể Niệm Băng trôi theo mặt đất mà
đứng thẳng dậy. Dưới tác dụng mãnh liệt của thần thánh chi quang,
xuất hiên sáu chiếc cánh màu vàng hoàn toàn do năng lượng tạo
thành, phiêu nhiên xuất hiện đằng sau lưng hắn.
Lúc này, Thiên Nhãn huyệt của hắn đã hoàn toàn mở ra, trên người
được che kín bởi những phiến long lân màu xám. Lân phiến xuất hiện
trước ngực lại có màu vàng.
Tại mi tâm, hiện lên con mắt Thiên Nhãn màu bạc, mở ra đến trạng
thái lớn nhất. Bằng vào Thiên Nhãn huyệt đã tiến vào trung kỳ cảnh
giới, không chế quang nguyên tố khổng lồ đang không ngừng hướng
đến chính bản thân hắn mà ngưng tụ lại.
Niệm Băng nở một nụ cười. Vốn, hắn còn chưa xác định được ma pháp
này của bản thân liệu có phát huy tác dụng hay không, nhưng bây giờ,
sự thật lại nói cho hắn biết rằng, hắn thật sự đã thành công rồi.
Tại lúc này, giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có vui mừng. Không chỉ là
vì bản thân mình trước khi chết có thể đạt đến đẳng cấp Thần Hàng Sư
hơn nữa còn vì đã có thể cứu sống Băng Vân, khiến cho cả người tràn
ngập hưng phấn.
Có Thần Hàng Thuật này, đừng nói Băng Vân chỉ bị phá hư trái tim,
cho dù lục phủ ngũ tạng của nàng có hoàn toàn bị tổn hại đi chăng
nữa, Niệm Băng đã nắm chắc có thể khiến nội tạng trong cơ thể nàng
sống lại
“ Thiên Sư chi quang à!! Người, hãy ban lực lượng của quang cho ta.
Xin hãy cho phép ta, vận dụng ánh sáng trị liệu nguyên thủy nhất của
người, dẫn quang minh tinh khiết nhất thế gian, cứu lại tính mạng
đang ở trước mắt này đi. Thần Hàng Thuật- Thiên Sứ Chi Lệ”
Thân thể Niệm Băng từ từ bay lên, lơ lửng trôi phía trên thân thể Băng
Vân. Mái đầu tóc bạc kia của hắn, tại thời khắc này một lần nữa khôi
phục lại màu vàng vốn có, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này trong lòng hắn chỉ có Băng Vân, trong đầu hồi tưởng lại mọi

Băng Hỏa Ma Trù
chuyện cùng Băng Vân phát sinh.
Hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước linh, dục cùng thăng hoa đến đỉnh
điểm. Niệm Băng trên mặt toát ra một nụ cười nhàn nhạt.
Một giọt nước mắt màu vàng vô cùng trong suốt theo khóe mắt của
hắn từ từ chảy xuống
Tại lúc này, thời khắc này, thời gian dường như trở nên ngưng đọng
lại.
Ở trong mắt Ngọc Như Yên giọt nước mắt màu vàng kia sao lại rõ ràng
đến thế. Sự bất mãn trong lòng nàng đối với Niệm Băng hoàn toàn
biến mất.
Một nữ nhân mà ngay cả tính mạng của mình cũng sẵn sàng đồng ý hi
sinh vì nam nhân, nữ nhân đó chẵng lẽ còn không chịu dâng trinh tiết
trao cho hắn được nữa sao?
Mọi chuyện đều đã không còn trọng yếu nữa rồi, dù cho Băng Tuyết nữ
thần tế tự của Băng Thần Tháp có đến cũng không thể nào làm cho
Ngọc Như Yên thay đổi nhận thức của nàng về Niệm Băng được nữa.
Giọt nước mắt màu vàng kia lặng lẽ rơi vào không khí, không gian
xung quanh nó như mở rộng ra, tựa như bị bám từng đạo sóng nước,
phảng phất như không khí vì giọt nước mắt tinh khiết nhất thế gian-
Thiên sứ chi lệ- lay động mà khóc theo
Giọt nước mắt màu vàng, bình tĩnh rơi xuống, khi nó tiếp xúc với vết
thương trước ngực của Băng Vân là lúc miệng vết thương đó biến mất
như chẵng còn lại dấu tích nào nữa, cả một chút sẹo cũng không hề
lưu lại. Trên làn da của Băng Vân tản mác ra một tầng oánh nhuận
sáng bóng. Giọt nước mắt màu vàng kia đã hoàn toàn tan vào trong cơ
thể của nàng, tan vào trong lòng nàng.
Màu vàng bắt đầu lan nhanh, kéo dài tới mọi điểm trên thân thể Băng
Vân. Dưới tác dụng của khổng lồ quang nguyên tố, Thân thể của nàng
như thoát ly ra khỏi vòng tay của Ngọc Như Yên, phiên diêu trôi đi
giống như Niệm Băng. Niệm Băng mỉm cười nhìn thấy Băng Vân đang
ở trước mắt.
“ Có lẽ, ta đã sai rồi. Có lẽ, ta cũng đã đúng, nhưng bất luận như thế
nào đi nữa, tới tận bây giờ, ta không hề hối hận, tỉnh lại đi nào, người
yêu của ta à!!!”
Tại mi tâm, Thiên Nhãn chợt bắn ra một đạo quang mang màu bạc,
thẳng tắp theo mi tâm của Băng Vân mà tiến vào. Băng Vân toàn thân