Băng Hỏa Ma Trù
Băng Hỏa Ma Trù
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Chương 158: Dược vật khiến tâm linh cùng
dục vọng hợp nhất ( b)
Rất nhanh!!! Trong sự kinh nghi bất đinh của Niệm Băng, rốt
cuộc hình dáng của người đang tới đã được thấy rõ.
Hắn giật mình phát hiện, hai người này hắn đều biết rõ, hơn
nữa lại có quan hệ với hắn cực kỳ mật thiết !!! Người bên t rái có
m ái tóc dài m àu phấn hồng chính là Phượng Nữ, mà người bên
phải thì chính là người được chính hắn gọi là m ẹ nuôi, Ngọc Như
Yên.
Xem bộ dạng mang vẻ phong trần, có lẽ đã lên đường trong một
k h oảng thời gian rất lâu rồi, nét lo lắng trên m ặt hiện ra phi
thường rõ ràng.
Nếu đổi lại là lúc bình t hường, Niệm Băng khi được gặp lại
Phượng Nữ nhất định sẽ hưng phấn đến độ nhảy dựng lên.
Nhưng lúc hiện tại, đột nhiê n gặp lại Phượng Nữ, hắn đã có cảm
giác sợ hãi, sự áy náy cường liệt không ngừng già y xéo t rái t im
hắn, dù sao hắn vừa mới cùng Băng Vân….
Nhưng, dù có sợ hãi phải đối mặt đi chăng nữa cuối cùng r ồi
cũng phải đối mặt, Niệm Băng là m ột đấng nam tử hán, hắn
t u yệt không lựa chọn việc trốn tránh, ngửa đầu phát ra một
t iếng hét dài, dưới tác dụng của Phong Tường thuật, hướng lên
không nghênh đón.
Phượng Nữ và Ngọc Như Yên, đã ph át h iện ra Niệm Băng, trong
mắt hai người đồng thời toát ra một tia kinh ngạc, nhưng khi
các nàng gặp được Niệm Băng, nhất thời không nén nổi vẻ vui
mừng. Phượng Nữ gia tăng tốc lực, lao về phía trước người
Niệm Băng, như muốn nhà o vào lòng hắn nhưng lại ngại ngùng
Ngọc Như Yên ở phía sau, chỉ đành nắm chặt bàn t ay t o của
Băng Hỏa Ma Trù
Niệm Băng, kích động nói:
N iệm Băng, chàng như thế nà o lại ở nơi đây? Hả!!! Tóc chàng,
t óc của chàng sao lại như vậy? “Sở vị quan tâm tắc loạn”, nàng
vừa nhìn thấy mái đầu phủ kín tóc bạc của Niệm Băng, nhất thời
phát ra m ột tiếng thét kinh hãi
Niệm Băng nắm bàn t a y n h bé m à ấm áp của Phượng Nữ,
t r ong lòn g nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, miễn cưỡng
t ìm cá ch t ươi cười đáp:
Khôn g có gì đâu, đó là do quá trình t u luyện ma pháp sinh ra
biến hóa mà thôi. Các người như thế nào mà đến được đây, mẹ,
người cùng phượng nữ đã phát h iện ra điều gì ư?
Ngọc Như Yên dang rộng đôi cánh chim ở sau lưng, lơ lững ở
bên cạnh Phượng Nữ, mỉm cười nói:
“ Đương nhiên là nhận thức được chứ, Niệm Băng, thật cảm ơn
con nhiều lắm! Ta rốt cục cũng đã t ìm lại được con gái của mìn h
rồi.”
Nói đến đây, nàng n h ìn t h ật sâu sang Phượng Nữ ở bên cạnh,
t r ong m ắt tràn đầy vẻ hiền từ. Đối với Phượng Nữ và N iệm Băng
bộ dạng vô cùng t rìu m ến. Nàng cũng tựa như nhìn t hấy được,
đồng dạng thắc mắc hỏi về bộ tóc của Niệm Băng:
Tóc của con sao lại biến thành t rắng bạch không chút huyết
sắc thế kia? Với kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của ta, cũng
k h ông hề nghe nói qua có loại phương pháp tu luyện nào lại
biến tóc thàn h m àu t r ắng như vậy cả. Có phải đã x ảy ra chuyện
gì rồi không?”
Sau k hi Thiên H ỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư đem
Phượng Nữ rời khỏi đỉnh Hàn Lĩnh, Phượng Nữ nhớ đến thân thế
của bản thân, dùng t ốc độ nhanh nhất chạy tới Áo Lan đế quốc.
Một lần nữa nàng t iến vào phủ đệ của Lam Vũ công tước, không
chút hao phí t hời gian vừa lúc gặp được Ngọc Như Yên. Ngọc
Như Yên thấy nàng đang cầm trong tay bình n gọc, đã hiểu được
mọi chuyện, mừng rỡ đem ôm Phượng Nữ vào lòng.
Đột nhiên có lại cha mẹ làm Phượng Nữ có chút khó mà t iếp
nhận, nhưng rõ ràng t ình cảm chân thiết của Ngọc Như Yên đã
lâ y vào lòn g n àng, t r ải qua mấy tháng thích ứng, nàng r ốt cục
từ nội tâm phát ra cảm giác thừa nhận lại cha mẹ mình, cù n g
cha m ẹ đoàn t một chỗ.
Niệm Băng lắc lắc đầu nói:
Băng Hỏa Ma Trù
Mà, t hực sự không có gì cả. Người cũng biết đó, con tu luyện
chính là nhiều hệ ma pháp một lúc, có phần kỳ quái một chút,
hơn nữa con lại vừa khai thông được tiê n t h iên lĩnh vực cùng với
Thiên N h ãn huyệt, mới sinh ra mấy cái biến hóa này.
Hắn không hy vọng Ngọc Như Yên và Phượng Nữ phải lo lắng
cho bản thân mình, quá k h ứ thì cũng đã là quá k hứ rồi, h à t ất
phải nói ra làm gì
Mẹ!! Các người như thế nào lại đột nhiên đến Băng Nguyệt đế
quốc này, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Niệm Băng dò h ỏi.
Ngọc Như Yên thở dài m ột tiếng nói:
N iệm Băng, con còn n h ớ rõ lú c t r ước, khi lần lần đầu tiên
chúng t a gặp nhau chứ!! Con cùng với Thần Thần còn đấu đã
m iệng lưỡi với nhau một trận nhớ không? Thần Thần mặc dù
k h ông k ế thừa huyết mạch Vương tộc của Phượng Tộc nhưng
bởi vì Phượng tộc chúng ta có một ít tính chất đặc thù , giữa
người với nhau có sự liên lạc bên t r ong rất mạnh mẽ.
Không lâu trước đây, ta đột nhiên nhận được tín hiệu cầu cứu
của Thần Thần, tính hiệu cầu cứu của nó phát ra vô cùng cấp
bách, t ựa hồ gặp phải nguy cơ rất lớn. Ngay sau việc đó, ta lập
tức cùng với Phượng Nữ ngày đêm lên đường chạy tới, t h ông
qua Phượng Tộc huyết mạch. Vừa rồi ta đặc biệt rõ r à n g cảm
giác được Thần Thần đang ở vùng ph cận quanh đây. Chúng ta
hãy ôn chu yện lại sau đi, Thần Thần đang rất nguy hiểm, chúng
ta trước hết hãy đi cứu nó đã. Con cũng theo chúng ta tìm k iếm
nào!!!
Nàn g h iển nhiê n lo lắng phi thường, phóng người lên, như tia
chớp xông về phía trước. Phượng nữ kéo tay Niệm Băng rồi vội
vàng đuổi theo sau
Tại giờ phút này, trong đại não ca Niệm Băng ngoại trừ nỗi sợ
hãi r a đã ch ẵng còn cảm giác nà o k hác nữa. Bởi vì hắn đang liê n
tưởng đến một khả năng xảy ra khiến hắn cảm giác được sẽ rơi
vào t ìn h cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn thầm cầu nguyện, cầu
nguyện tất cả đều không phải là sự thật. Nhưng!!! Sự thật cuối
cùng lại vô cùng t àn k hốc. Mục tiêu m à N gc Như Yên đang t iến
đến lại chính là cái huyệt động mà mười ngà y qua h ắn cùng với
Băng Vân đã ở.
Mới vừa đến cửa động, Ngọc Như Yên nhất thời hiện ra nét mặt
Băng Hỏa Ma Trù
cường hãn. Chân phải quét ngang, đấu khí màu bạc kích động
m à r a. Tiếng nổ ầm ầm phát ra, tảng đá lớn che cửa động nhất
t h ời bị nàng đánh thành đá vụn. Đấu khí trong nháy mắt đại
phóng, đem đám đá vụn kia quét sạch ra bên ngoài, lộ ra một
cái ca động đen ngòm sâu hoắm, Ngọc Như Yên không chút do
dự nào, dưới sự bảo vệ của thánh đấu khí màu bạc che phủ toàn
t h ân, dùng t ốc độ nhanh nhất xông vào bên t ron g huyệt động.
Phượng Nữ kéo Niệm Băng theo sát. Sau khi tiến vào cửa động
k ia, nàn g n hìn thấy có vài m ón dụng cụ làm bếp chưa được thu
hồi lai, không khỏi khẽ lặng người đi, mấy món trù c này rất
quen t huộc với nàng, k h ông khỏi nghi hoặc nhìn về Niệm Băng
đang đứng ở bên cạnh. Lúc nà n g chuẩn bị đặt câu hỏi thì n ghe
được tiếng kinh hô của Ngọc Như Yên, trong lòng t r ở nên căng
t h ng, vội vàng k éo N iệm Băng xông thẳng vào t r ong n ội động.
Khi Phượng Nữ kéo Niệm Băng và o đến bên t ron g n ội động,
nhất thời bắt gặp một màn m cảnh khoái lạc hiện ra trước mắt,
Băng Vân tuyệt mỹ đang cúi gầm mặt xuống. Có lẽ đã k hôn g
dám liếc nhìn Ngọc Như Yên, đôi cánh chim màu lam ở sau lưng
kia đang bao bọc lấy thân thể trắng nõn ca nàng. Tấm da thú
dày cộm nằm trên m ặt đất vẫn còn lưu lại vết tích của cuộc mây
mưa khoái lạc, đặc biệt là m ảnh dấu vết huyết sắc kia, thật quá
sức rõ r àng.
Th ần Thần… Thần Thần con….”
Ngọc Như Yên mạnh mẽ tiến tới vài bước, khuôn mặt Băng Vân
hiện lên nét cười.
Nét cười trên k huôn m ặt động nhân kia của Băng Vân tràn đầy
vẻ sợ hã, t hân t hể mềm mại có chút chút run ry, đôi môi khẽ
mở :
Mẹ..
Ầm!!!” Trong phút chốc, Niệm Băng phảng phất như cảm giác
được trong bộ não của mìn h ch ợt nổ tung ra, điều sợ hãi nhất
m à h ắn dự đoán rốt cục đã được chứng thực, Băng Vân qu
nhiên là n ữ nhi của mẹ nuôi Ngọc Như Yên. Chính là cô bé khả
ái mà lúc trước kia ở trên quan đạo cùng ch ín h m ình t r anh
giành m iếng ngọc bài. Bộ nã o như bị vù i t ron g khối trống rỗng,
từ từ đưa hắn t r ở về khung cảnh của nhiểu năm trước
Tiểu sắc quỷ!! Ai cho người nhìn m ụ mụ ta như thế!!”
Băng Hỏa Ma Trù
“ Ngươi làm gì vậy!! Ngươi không được ôm mụ mụ của ta.!!
Th ần Thần, con làm gì v ậy?
M mụ, hắn vì cái gì mà lại kêu người là m ụ mụ ơi!! Người chỉ
là m mụ của một mình con t h ôi!!
Tê n k ia có con chẵng thấy đáng yê u t í nào, hắn giống y chang
một quả cầu, khó coi chết đi được.”
Mẹ!! Người như thế nào có t hể đem thiên hoa bài cho hắn
vậy? Con xin người bao nhiêu lần như vậy người cũng chưa một
lần cho con m à!!
Mọi thứ trong trí nhớ đều vô cùng chân t h ật, bộ quần áo màu
t r ắng đang mặc cả mái tóc ngắn màu xan h biếc như vừa mới
t h oáng qua, vẻ mặt ngây thơ của tiểu nữ hài nhi đó phảng phất
như đang ở trước mắt hắn. Băng Vân… Băng Vân đúng là Th ần
Thần rồi!!!!
Ngọc Như Yên vuốt ve trên đôi cánh màu lam kia của Băng Vân,
t h ì t h à o t ự nhủ:
Th ần Thần, thế là Vương Tộc chi vũ của con đã t hức tĩnh rồi,
nguyên lại con thật sự chính là Băng Phượng thân thể mà t ron g
Phượng tộc ngàn năm khó gặp. Trách không được, lúc trước sư
phó ca con nói con thiên t ính t h u ộc Băng, không thích hợp
cùng t a học tập đấu khí thuộc Hỏa.”
Mạnh mẽ, nàng tách đôi cánh của Băng Vân ra, kéo cánh tay
t r ái t r ắng noãn k ia của nàng
Nh ìn lại trên cánh t ay ngọc trắng noãn k h ông chú t t vết kia,
Ngọc Như Yên toàn thân đại chấn:
Th ần thần, thủ cung sa của con đâu rồi? Là ai đã phá hủy trinh
t iết của con?”
Phẫn nộ, tựa như một ngọn lửa bao quanh thân thể Ngọc Như
Yên điên cuồng mà thiêu đốt, sát khí mãnh liệt tràn ngập bên
t r ong cả toà sơn động. N hớ đến sự cầu cứu của nữ nhi cùng với
hết thảy ở trước mắt, không cần phải truy xét cái gì nữa, nàng
đã n hận định nữ nhi của mìn h chắc chắn đã bị kẻ khác cường
bạo.
Băng Vân toàn thân run lên, nàng không hề ngẩng đầu nhìn v
Niệm Băng, mà cúi đầu xuống, t oàn th â n k h ẽ run rẫy buông