intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Băng Hỏa Ma Trù-Chương 158b

Chia sẻ: Le Thuy Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

72
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Rất nhanh!!! Trong sự kinh nghi bất đinh của Niệm Băng, rốt cuộc hình dáng của người đang tới đã được thấy rõ. Hắn giật mình phát hiện, hai người này hắn đều biết rõ, hơn nữa lại có quan hệ với hắn cực kỳ mật thiết !!! Người bên trái có mái tóc dài màu phấn hồng chính là Phượng Nữ, mà người bên phải thì chính là người được chính hắn gọi là mẹ nuôi, Ngọc Như Yên.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Băng Hỏa Ma Trù-Chương 158b

  1. Băng Hỏa Ma Trù Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu Chương 158: Dược vật khiến tâm linh cùng dục vọng hợp nhất (b) Rất nhanh!!! Trong sự kinh nghi bất đinh của Niệm Băng, rốt cuộc hình dáng của người đang tới đã được thấy rõ. Hắn giật mình phát hiện, hai người này hắn đều biết rõ, hơn nữa lại có quan hệ với hắn cực kỳ mật thiết !!! Người bên trái có mái tóc dài màu phấn hồng chính là Phượng Nữ, mà người bên phải thì chính là người được chính hắn gọi là mẹ nuôi, Ngọc Như Yên. Xem bộ dạng mang vẻ phong trần, có lẽ đã lên đường trong một khoảng thời gian rất lâu rồi, nét lo lắng trên mặt hiện ra phi thường rõ ràng. Nếu đổi lại là lúc bình thường, Niệm Băng khi được gặp lại Phượng Nữ nhất định sẽ hưng phấn đến độ nhảy dựng lên. Nhưng lúc hiện tại, đột nhiên gặp lại Phượng Nữ, hắn đã có cảm giác sợ hãi, sự áy náy cường liệt không ngừng giày xéo trái tim hắn, dù sao hắn vừa mới cùng Băng Vân…. Nhưng, dù có sợ hãi phải đối mặt đi chăng nữa cuối cùng rồi cũng phải đối mặt, Niệm Băng là một đấng nam tử hán, hắn tuyệt không lựa chọn việc trốn tránh, ngửa đầu phát ra một tiếng hét dài, dưới tác dụng của Phong Tường thuật, hướng lên không nghênh đón. Phượng Nữ và Ngọc Như Yên, đã phát hiện ra Niệm Băng, trong mắt hai người đồng thời toát ra một tia kinh ngạc, nhưng khi các nàng gặp được Niệm Băng, nhất thời không nén nổi vẻ vui mừng. Phượng Nữ gia tăng tốc lực, lao về phía trước người Niệm Băng, như muốn nhào vào lòng hắn nhưng lại ngại ngùng Ngọc Như Yên ở phía sau, chỉ đành nắm chặt bàn tay to của Băng Hỏa Ma Trù
  2. Niệm Băng, kích động nói: “ Niệm Băng, chàng như thế nào lại ở nơi đây? Hả!!! Tóc chàng, tóc của chàng sao lại như vậy? “Sở vị quan tâm tắc loạn”, nàng vừa nhìn thấy mái đầu phủ kín tóc bạc của Niệm Băng, nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi Niệm Băng nắm bàn tay nhỏ bé mà ấm áp của Phượng Nữ, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, miễn cưỡng tìm cách tươi cười đáp: “ Không có gì đâu, đó là do quá trình tu luyện ma pháp sinh ra biến hóa mà thôi. Các người như thế nào mà đến được đây, mẹ, người cùng phượng nữ đã phát hiện ra điều gì ư? Ngọc Như Yên dang rộng đôi cánh chim ở sau lưng, lơ lững ở bên cạnh Phượng Nữ, mỉm cười nói: “ Đương nhiên là nhận thức được chứ, Niệm Băng, thật cảm ơn con nhiều lắm! Ta rốt cục cũng đã tìm lại được con gái của mình rồi.” Nói đến đây, nàng nhìn thật sâu sang Phượng Nữ ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ hiền từ. Đối với Phượng Nữ và Niệm Băng bộ dạng vô cùng trìu mến. Nàng cũng tựa như nhìn thấy được, đồng dạng thắc mắc hỏi về bộ tóc của Niệm Băng: “ Tóc của con sao lại biến thành trắng bạch không chút huyết sắc thế kia? Với kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của ta, cũng không hề nghe nói qua có loại phương pháp tu luyện nào lại biến tóc thành màu trắng như vậy cả. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Sau khi Thiên Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư đem Phượng Nữ rời khỏi đỉnh Hàn Lĩnh, Phượng Nữ nhớ đến thân thế của bản thân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Áo Lan đế quốc. Một lần nữa nàng tiến vào phủ đệ của Lam Vũ công tước, không chút hao phí thời gian vừa lúc gặp được Ngọc Như Yên. Ngọc Như Yên thấy nàng đang cầm trong tay bình ngọc, đã hiểu được mọi chuyện, mừng rỡ đem ôm Phượng Nữ vào lòng. Đột nhiên có lại cha mẹ làm Phượng Nữ có chút khó mà tiếp nhận, nhưng rõ ràng tình cảm chân thiết của Ngọc Như Yên đã lây vào lòng nàng, trải qua mấy tháng thích ứng, nàng rốt cục từ nội tâm phát ra cảm giác thừa nhận lại cha mẹ mình, cùng cha mẹ đoàn tụ một chỗ. Niệm Băng lắc lắc đầu nói: Băng Hỏa Ma Trù
  3. “ Mẹ à, thực sự không có gì cả. Người cũng biết đó, con tu luyện chính là nhiều hệ ma pháp một lúc, có phần kỳ quái một chút, hơn nữa con lại vừa khai thông được tiên thiên lĩnh vực cùng với Thiên Nhãn huyệt, mới sinh ra mấy cái biến hóa này.” Hắn không hy vọng Ngọc Như Yên và Phượng Nữ phải lo lắng cho bản thân mình, quá khứ thì cũng đã là quá khứ rồi, hà tất phải nói ra làm gì “ Mẹ!! Các người như thế nào lại đột nhiên đến Băng Nguyệt đế quốc này, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Niệm Băng dò hỏi. Ngọc Như Yên thở dài một tiếng nói: “ Niệm Băng, con còn nhớ rõ lúc trước, khi lần lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ!! Con cùng với Thần Thần còn đấu đã miệng lưỡi với nhau một trận nhớ không? Thần Thần mặc dù không kế thừa huyết mạch Vương tộc của Phượng Tộc nhưng bởi vì Phượng tộc chúng ta có một ít tính chất đặc thù, giữa người với nhau có sự liên lạc bên trong rất mạnh mẽ. Không lâu trước đây, ta đột nhiên nhận được tín hiệu cầu cứu của Thần Thần, tính hiệu cầu cứu của nó phát ra vô cùng cấp bách, tựa hồ gặp phải nguy cơ rất lớn. Ngay sau việc đó, ta lập tức cùng với Phượng Nữ ngày đêm lên đường chạy tới, thông qua Phượng Tộc huyết mạch. Vừa rồi ta đặc biệt rõ ràng cảm giác được Thần Thần đang ở vùng phụ cận quanh đây. Chúng ta hãy ôn chuyện lại sau đi, Thần Thần đang rất nguy hiểm, chúng ta trước hết hãy đi cứu nó đã. Con cũng theo chúng ta tìm kiếm nào!!!” Nàng hiển nhiên lo lắng phi thường, phóng người lên, như tia chớp xông về phía trước. Phượng nữ kéo tay Niệm Băng rồi vội vàng đuổi theo sau Tại giờ phút này, trong đại não của Niệm Băng ngoại trừ nỗi sợ hãi ra đã chẵng còn cảm giác nào khác nữa. Bởi vì hắn đang liên tưởng đến một khả năng xảy ra khiến hắn cảm giác được sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn thầm cầu nguyện, cầu nguyện tất cả đều không phải là sự thật. Nhưng!!! Sự thật cuối cùng lại vô cùng tàn khốc. Mục tiêu mà Ngọc Như Yên đang tiến đến lại chính là cái huyệt động mà mười ngày qua hắn cùng với Băng Vân đã ở. Mới vừa đến cửa động, Ngọc Như Yên nhất thời hiện ra nét mặt Băng Hỏa Ma Trù
  4. cường hãn. Chân phải quét ngang, đấu khí màu bạc kích động mà ra. Tiếng nổ ầm ầm phát ra, tảng đá lớn che cửa động nhất thời bị nàng đánh thành đá vụn. Đấu khí trong nháy mắt đại phóng, đem đám đá vụn kia quét sạch ra bên ngoài, lộ ra một cái cửa động đen ngòm sâu hoắm, Ngọc Như Yên không chút do dự nào, dưới sự bảo vệ của thánh đấu khí màu bạc che phủ toàn thân, dùng tốc độ nhanh nhất xông vào bên trong huyệt động. Phượng Nữ kéo Niệm Băng theo sát. Sau khi tiến vào cửa động kia, nàng nhìn thấy có vài món dụng cụ làm bếp chưa được thu hồi lai, không khỏi khẽ lặng người đi, mấy món trù cụ này rất quen thuộc với nàng, không khỏi nghi hoặc nhìn về Niệm Băng đang đứng ở bên cạnh. Lúc nàng chuẩn bị đặt câu hỏi thì nghe được tiếng kinh hô của Ngọc Như Yên, trong lòng trở nên căng thẳng, vội vàng kéo Niệm Băng xông thẳng vào trong nội động. Khi Phượng Nữ kéo Niệm Băng vào đến bên trong nội động, nhất thời bắt gặp một màn mỹ cảnh khoái lạc hiện ra trước mắt, Băng Vân tuyệt mỹ đang cúi gầm mặt xuống. Có lẽ đã không dám liếc nhìn Ngọc Như Yên, đôi cánh chim màu lam ở sau lưng kia đang bao bọc lấy thân thể trắng nõn của nàng. Tấm da thú dày cộm nằm trên mặt đất vẫn còn lưu lại vết tích của cuộc mây mưa khoái lạc, đặc biệt là mảnh dấu vết huyết sắc kia, thật quá sức rõ ràng. “ Thần Thần… Thần Thần con….” Ngọc Như Yên mạnh mẽ tiến tới vài bước, khuôn mặt Băng Vân hiện lên nét cười. Nét cười trên khuôn mặt động nhân kia của Băng Vân tràn đầy vẻ sợ hã, thân thể mềm mại có chút chút run rẩy, đôi môi khẽ mở : “ Mẹ..” “Ầm!!!” Trong phút chốc, Niệm Băng phảng phất như cảm giác được trong bộ não của mình chợt nổ tung ra, điều sợ hãi nhất mà hắn dự đoán rốt cục đã được chứng thực, Băng Vân quả nhiên là nữ nhi của mẹ nuôi Ngọc Như Yên. Chính là cô bé khả ái mà lúc trước kia ở trên quan đạo cùng chính mình tranh giành miếng ngọc bài. Bộ não như bị vùi trong khối trống rỗng, từ từ đưa hắn trở về khung cảnh của nhiểu năm trước “ Tiểu sắc quỷ!! Ai cho người nhìn mụ mụ ta như thế!!” Băng Hỏa Ma Trù
  5. “ Ngươi làm gì vậy!! Ngươi không được ôm mụ mụ của ta.!!” “ Thần Thần, con làm gì vậy?” “ Mụ mụ, hắn vì cái gì mà lại kêu người là mụ mụ ơi!! Người chỉ là mụ mụ của một mình con thôi!!” “ Tên kia có con chẵng thấy đáng yêu tí nào, hắn giống y chang một quả cầu, khó coi chết đi được.” “ Mẹ!! Người như thế nào có thể đem thiên hoa bài cho hắn vậy? Con xin người bao nhiêu lần như vậy người cũng chưa một lần cho con mà!!” Mọi thứ trong trí nhớ đều vô cùng chân thật, bộ quần áo màu trắng đang mặc cả mái tóc ngắn màu xanh biếc như vừa mới thoáng qua, vẻ mặt ngây thơ của tiểu nữ hài nhi đó phảng phất như đang ở trước mắt hắn. Băng Vân… Băng Vân đúng là Thần Thần rồi!!!! Ngọc Như Yên vuốt ve trên đôi cánh màu lam kia của Băng Vân, thì thào tự nhủ: “ Thần Thần, thế là Vương Tộc chi vũ của con đã thức tĩnh rồi, nguyên lại con thật sự chính là Băng Phượng thân thể mà trong Phượng tộc ngàn năm khó gặp. Trách không được, lúc trước sư phó của con nói con thiên tính thuộc Băng, không thích hợp cùng ta học tập đấu khí thuộc Hỏa.” Mạnh mẽ, nàng tách đôi cánh của Băng Vân ra, kéo cánh tay trái trắng noãn kia của nàng Nhìn lại trên cánh tay ngọc trắng noãn không chút tỳ vết kia, Ngọc Như Yên toàn thân đại chấn: “ Thần thần, thủ cung sa của con đâu rồi? Là ai đã phá hủy trinh tiết của con?” Phẫn nộ, tựa như một ngọn lửa bao quanh thân thể Ngọc Như Yên điên cuồng mà thiêu đốt, sát khí mãnh liệt tràn ngập bên trong cả toà sơn động. Nhớ đến sự cầu cứu của nữ nhi cùng với hết thảy ở trước mắt, không cần phải truy xét cái gì nữa, nàng đã nhận định nữ nhi của mình chắc chắn đã bị kẻ khác cường bạo. Băng Vân toàn thân run lên, nàng không hề ngẩng đầu nhìn về Niệm Băng, mà cúi đầu xuống, toàn thân khẽ run rẫy buông Băng Hỏa Ma Trù
  6. lỏng nói: “ Mẹ, người đừng hỏi nữa, mọi thứ cũng đã trôi thành quá khứ rồi!!” Phượng Nữ buông tay Niệm Băng ra, bàn tay đã có chút lạnh lẽo, một bước dài tiến tới trước mặt Băng Vân, thần hình mềm mại ngồi xuống: “ Là ai? Thần Thần, nói cho chúng ta biết là ai phá hủy trinh tiết của muội?” Băng Vân ngẩng đầu nhìn về hướng Phượng Nữ, Phượng Nữ kia không có chút nào kém dung nhan tuyệt mỹ của nàng, không khỏi làm trong lòng nàng cả kinh: “ Ngươi là….” Ngọc Như Yên nói: “ Nàng là tỷ tỷ của con đó, còn nhớ không, ta trước kia đã nói qua cho con về tỷ tỷ rồi mà? Nó không có chết!! Mụ mụ vừa mới tìm được nó đó!1 Chúng ta một nhà rốt cục có thể đoàn tụ rồi. Thần Thần, con hãy mau mau nói cho mụ mụ nghe, là ai đã bách hại con, mụ mụ không trách con đâu, mụ mụ nhất định sẽ đem tên hỗn đãn kia băm thây hắn thành vạn mảnh báo thù cho con.” “ Không, không…. “ Băng Vân dùng sức lắc lắc đầu, giọt nước mắt to tròn trong suốt như nước văng tung tóe, thân thể mềm mại của nàng run rẩy lại càng thêm kịch liệt. Trong lòng nàng sớm đã không còn căm hận nữa, tâm linh cùng dục vọng hợp lại làm một tạo thành một đỉnh cao mới, tất cả những oán hân đều đã biến mất. Nàng cũng không hề trách Niệm Băng, tất cả mọi chuyện như thế này đều bởi vì do nàng hạ độc mà gây ra , hơn nữa, nàng đến bây giờ cũng không có một chút cảm giác hối hận nào, hết thảy cũng tự nhiên sinh ra, thì cũng để tự nhiên kết thúc đi. “ Thần Thần, con, đây là tại sao? Có phải tên hỗn đãn kia đã làm cái gì đó đối với con phải không? Đừng sợ!! Có mụ mụ ở đây, lại còn có sư phó của con, không ai có thể khi dễ được con nữa đâu. Nào!! Nói cho mụ mụ biết, rốt cuộc là ai, là ai?” Nói xong lời cuối cùng, Ngọc Như Yên sát khí trên người đồng thời tỏa ra nồng đậm. Bởi vì lúc trước mất đi Phượng Nữ, làm cho nàng cùng với Lam Vũ công tước sau khi có được Lam Thần, Băng Hỏa Ma Trù
  7. thì vô cùng yêu thương, nhưng bởi một ít nguyên nhân đặc thù, Lam Thần phải đến Băng Thần tháp tu luyện, hàng năm cũng chỉ được về nhà một lần mà thôi. Ngọc Như Yên tuyệt đối không nghĩ tới, nữ nhi mà mình yêu thương nhất, hiễn nhiên bị kẻ khác cưỡng gian. Đối mặt với sự thật này, nàng đau lòng đến độ khộng thể hít thở nổi. Thân thể của nàng đang run run, sự phẫn nộ cực độ cùng sát khí mãnh liệt khiến cho đấu khí khổng lồ kia không ngừng lay động trong không gian. Một tiếng thở dài vang lên sau lưng Ngọc Như Yên và Phượng Nữ : “ Mẹ, người không cần phải hỏi nàng ấy nữa, người đó chính là ta.” Ngọc Như Yên cùng Phượng Nữ quay mạnh đầu lại, chỉ thấy Niệm Băng vẻ mặt bình tĩnh nhìn các nàng. Thân hình chợt lóe lên Ngọc Như Yên đã đi đến trước người Niệm Băng, đôi môi của nàng run run: “ Ngươi!!! Niệm Băng, ngươi vừa nói cái gì!!! Ngươi lập lại một lần nữa ta nghe??” Niệm Băng bình tĩnh nhìn thẳng vào Ngọc Như Yên cùng Phượng Nữ, nói: “ Cái tên hỗn đản mà người nói đó chính là con, là con đã phá hủy sự trong sạch của Băng Vân.” Mặc dù lúc tiến vào bên trong huyệt động Phượng Nữ bắt gặp những dụng cụ làm bếp kia, cũng đã đoán được một ít, nhưng trái tim nàng lại không muốn tin vào điều đó. Lúc này đây, chính miệng Niệm Băng đã thừa nhận, thì trên mặt nàng hiện ra nụ cười đau đớn như nhỏ máu, nhìn Niệm Băng một câu cũng không nói nên lời Quang ảnh chợt lóe, Ngọc Như Yên đã đến trước người Niệm Băng, túm ngực Niệm Băng, run rẩy nói: “ Ngươi, là ngươi? Như thế nào lại là ngươi?” Niệm Băng hít sâu một ngụm khẩu khí: “ Mẹ, đúng là con, là con đã bắt Băng Vân nhốt tại nơi này, cũng là con…” “ Không cần nói nữa, không cần kêu ta là mẹ, ta lại có đứa con như ngươi vậy sao.” Băng Hỏa Ma Trù
  8. Ngọc Như Yên đã ở trạng thái điên cuồng, một chưởng đem Niệm Băng quẵng bay ra ngoài, đập mạnh vào vách động, phát ra một tiếng bịch, Niệm Băng không hề phản kháng. Cú đánh này của Ngọc Như Yên dùng sức khá mạnh, cho dù với khí lực đã được Long hóa kia của hắn, cũng không nhịn được phải phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân phảng phất đau đớn như thường, dù sao Ngọc Như Yên cũng có tiềm lực cường đại tiếp cận rất gần với cấp bậc thần sư. Phượng Nữ, “Phạch!!!” một tiếng, quì rạp xuống đất, ôm chặc lấy chân Ngọc Như Yên, nước mắt che kín khuôn mặt kiều diễm đã tái nhợt đi của nàng, khóc lóc nói: “ Mẹ, không cần phải như vậy đâu!!!” Ngọc Như Yên lúc này đã khí nộ công tâm, căm phẫn nói: “ Phượng Nữ, hắn đã cưỡng gian muội muội của con, đó là muội muội ruột của con đó!! Loại cầm thú như hắn còn lưu lại trên thế gian này làm gì nữa!!!” Tay trái vung lên, chụp vào vai của Phượng Nữ, nhất thời đem đứa con gái lớn của mình chế trụ, nàng thực lòng hiểu được tình cảm giữa Phượng Nữ và Niệm Băng. Không muốn bị Phượng Nữ ngăn cản, quang mang trên thanh ngân kiếm nằm trong tay phải do đấu khí ngưng kết mà thành chợt lóe lên, tạo ra một đạo quang như thiểm điệm, hướng Niệm Băng mà đâm tới. Bất quá, mặc dù đang lúc căm giận vô cùng, nàng vẫn còn lưu tình, thanh ngân kiếm dưới sự điều khiển, nhắm đến ngực phải của Niệm Băng chứ không phải trái tim của hắn. Dù sao, không có Niệm Băng thì nàng cũng không thể nhận lại được đứa con gái đầu của mình, hơn nữa, trong lòng nàng vẫn còn nuôi một tia hy vọng, hy vọng rằng tất cả chuyện này đều không phải là sự thật!!! Niệm Băng căn bản không hề né tránh, trong khoảng cách gần thế này, cho dù tiên thiên lĩnh vực của hắn có đạt đến trình độ lớn nhất cũng vô pháp ngăn cản được một kiếm toàn lực của Ngọc Như Yên, nhìn thấy ngân quang trong nháy mắt đại phóng. Thâm tâm hắn ngược lại có một tia cảm giác như được giải thoát. Tại thời điểm hắn biết Băng Vân chính là Thần Thần, căn bản không biết như thế nào có thể đối mặt với Ngọc Như Yên, càng không biết nên đối mặt thế nào với Phượng Nữ nữa, có lẽ, cũng Băng Hỏa Ma Trù
  9. chỉ kết liễu cái mạng của mình mới có thể là cách giải thích tốt nhất. Khi Niệm Băng chuẩn bị thản nhiên đón nhận cái chết, thì một đạo thân ảnh màu lam đột nhiên như tia chớp lóe lên lướt ngang qua, chỉ trong nháy mắt đã che ở trước người hắn. Cả Băng Vân cũng không rõ vì cái gì mà bản thân lại có tốc độ nhanh đến như thế, nhưng dưới sự sợ hãi đến tột độ, nàng thế mà lại thực sự làm được. Nhưng là, tốc độ có mau thế nào đi nữa của nàng cũng như trước không thể hoàn toàn che chắn được cho thân thể Niệm Băng. Ngân kiếm của Ngọc Như Yên vốn hướng đến ngực phải của Niệm Băng mà đâm tới, nhưng thanh kiếm đó đã xuyên thẳng vào ngực trái của Băng Vân mà qua, bị bám một mảng huyết sắc sáng chói, rồi mới cũng xuyên luôn qua ngực phải của Niệm Băng. Một lực thật lớn xuyên thấu qua đem thân thể cả hai người găm thẳng lên trên vách động. “ Băng.. Vân…” “ Thần…. Thần..” Tiếng kinh hô đồng thời vang lên, ai cũng không nghĩ tới Băng Vân thế nhưng lại lựa chọn làm như vậy. Tất cả đều xảy ra trong một tích tắc điện quang hỏa thạch chớp lên, đấu khí màu bạc trên thanh kiếm biến mất, máu tươi tuôn ra, thân thể Băng Vân cùng Niệm Băng dán chặt vào nhau mà ngã xuống đất. Vết thương trên người Niệm Băng tuy nặng nhưng chưa nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đấu khí màu bạc trên thanh kiếm kia bộ vị lại thẳng tới lòng ngực Băng Vân mà xuyên qua. Ngọc Như Yên phản ứng cực nhanh, chỉ như một tia chớp vọt tới trước hai người, quang mang trên tay phải hai lần chợt hiện, lập tức phong bế vết thương ở trên ngực Băng Vân, khiến cho máu tươi không thể chảy ra ngoài nữa, nhưng điều này đồng thời làm lòng nàng như chìm xuống đáy cốc, bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được, tính mạng của Băng Vân bởi vì trái tim đã bị xuyên thủng mà đang bay đi rất nhanh. Lỡ tay giết chính con gái của mình, khiến cho bộ não của Ngọc Như Yên như “Ong” lên một tiếng, suýt nữa té xỉu xuống đất: “ Thần Thần, con làm cái gì vậy hã!! Con… con…” Niệm Băng giãy dụa ngồi xuống, mặc kệ thương thế của mình, gắt gao ôm chặt Băng Vân vào lòng: Băng Hỏa Ma Trù
  10. “ Băng Vân, nàng sao lại ngốc như vậy? Vì cái gfi??? Không đáng phải như thế mà!!!!” Băng Vân sắc mặt yêu kiều trắng bạch dị thương, đôi cánh màu lam sau lưng đã từ từ rút vào trong cơ thể, mặc dù trái tim đã bị xuyên thủng qua, nhưng dựa vào vốn tiên thiên chi khí cường đại chống đỡ, nên nàng nhất thời còn chưa chết, nhìn mẫu thân rồi lại nhìn về Niệm Băng, khóe miệng toát ra một tia buồn bả: “ Hoặc… cho phép.., đây có.. lẽ là …. kết cục .. tốt nhất rồi!!... con đã… mất đi… tấm thân… xử nữ.., … chỉ có.. như vậy… mới là tốt nhất … công đạo …. đối với .. sư phó.. Mụ mụ …. Người, không ..nên trách.. Niệm Băng… , con … cũng không …trách chàng… hắn…., hắn… không hề… bắt ép .. con… là con… nguyện ý…., là con.. tự mình … nguyện ý… cùng chàng. nhất thời… Mụ… mụ… mụ.. mụ….” Băng Vân hơi thở ngày càng yếu ớt, đôi tay lạnh lẽo vô lực đang rủ xuống. “ Không...” Niệm Băng bị thống thét lên môt tiếng. “ Ta mới là kẻ đáng chết, Băng Vân.. Nàng nhất định phải kiên trì lên.” Vừa nói, hắn điên cuồng đem tiên thiên chi khí trong cơ thể mình không hề giữ lại chút xíu nào truyền vào Băng Vân, mạnh mẽ bảo vệ trái tim đã bị phá hỏng của nàng, toan đem nàng từ bờ vực tử vong mà kéo trở về. Nhưng, sở vị dược y bất tử bệnh (cho dù có tiên dược cũng không chữa nổi tử bệnh ), cơ năng của trái tim đã bị đấu khí phá hư, Băng Vân như thế nào còn có thể sống được nữa đây? Tinh thần của Băng Vân dưới sự duy trì của tiên thiên chi khí đã có chút chuyển biến khá hơn một ít, nàng nâng bàn tay vuốt ve khuôn mặt Niệm Băng, mỉm cười nói: “ Có biết… sao không? Mặc dù thiếp… vẫn… đứng ở … thế đối lập… nhưng.. thiếp sớm… đã bất tri bất giác.. trong long…. thích… chàng rồi…. cho đến… khi trong lòng… tràn ngập… sợ hãi… cũng… là lúc…mới phát hiện…. hết thảy… Thật đáng tiếc…. đã.. quá muộn màng… mất rồi… Thiếp… bây giờ… mới hiểu ….được.. vì …sao… lúc trước… Băng Linh… sư tỷ… lại bởi… vì .. cha của … chàng.. mà phản.. bội… sư phó... Yêu… quả nhiên… là một… lực lượng… thần kỳ… hãy .. chiếu cố … cho bản thân… mình thật tốt…., tốt… tốt. nhất…nhé…. Hãy… đáp ứng.. Băng Hỏa Ma Trù
  11. với thiếp..” “ Không,.. Không… Băng Vân, …. Nàng sẽ không chết mà…” Niệm Băng nắm chặc lấy đôi tay bé nhỏ của Băng Vân mà an ủi, khuôn mặt đã trở nên băng lãnh. Trong lòng hắn tràn ngập sự sợ hãi. Mãnh liệt, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Như Yên: “ Mẹ, người là cao thủ đệ nhất Phượng tộc, Băng Vân là nữ nhi của người, nên có được thân thể Phượng tộc, ta biết người nhất định có bí pháp gì đó của Phượng tộc có thể cứu sống nàng, đúng hay không? Nhất định là có thể phải không? Băng Hỏa Ma Trù
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2