
Nghìn lẻ một đêm
Chương 28
CHUYẾN ĐI THỨ BA CỦA SINDBAD

Chẳng bao lâu - Ông nói - Trong cuộc sỐng nhung lụa, tôi đã quên tất
cả những kỷ niệm của bao gian lao khổ ải đã trải qua trong hai cuộc đi trước.
Nhưng vì còn đang trong tuổi tráng niên, tôi tháy chán ngán trong cuộc sống
an nhàn và say mê với những gian nguy mới mà tôi muốn đương đầu, tôi rờI
Bagdad với nhiều thứ hàng có giá trị của địa phƯơng mà tôi cho chuyển tới
Balsora. Tại đây, tôi lại xuống tàu cùnG với nhiều nhà buôn khác. Chúng tôi
làm một chuyến đi biển dài, cập vào nhiều bến cảng và làm những cuộc mua
bán lớn.
Một hôm, đang lênh đếnh giữa blển thì bị một cơn bão lớn làm chúng
tôi lạc đường. Bão kéo dài nhiều ngày và đánh bạt chúng tôi đến trước bến
một hải đảo mà thuyền trưởng rất không muốn cập vào. Nhứng tình thế bắt
buộc chúng tôI phải ghé vào đậu ở đây lúc thuỷ thủ hạ buồm cuốn lại rồi,
thuyền trưởng bảo chúng tôi:
- ĐẢo này và một số đảo lân cận đều có những bộ tộc đã man sinh
sống. Mình họ đầy lông lá và thể nào họ cũng tấn công chúng ta. Dù họ là
những người lùn, nhưng nỗI khổ của chúng ta là không được có bất kỳ một
hàhh động chống lại nào vì họ đông lắm, đông chẳng khác gì châu chấu. Nếu
xảy ra việc ta trót làm chết một người nào đó trong bọn họ thì cả hàng trăm
hàng ngàn ngườị lao vào chúng ta ra tay tàn sát không bỏ sót một ai.

Ánh sáng ban ngày đã chiếu rọi vào hậu cung, ngăn Scheherazade lại.
Đêm sau nàng lại kể tiếp.
***
“Những lời nói của thuyền trưởng làm tất cả mọI người trên tàu hết
sức sững sờ và chẳng phải lâu la gì mà chúng tôi thấy rõ những gì ông nói
đó quả là sự thật. Chúng tôi thấy xuất hiện hằng hà sa số những con ngườI
man rợ xấu xí, toàn thân Lông lá màu hung, cao chỉ khoảng hai bộ. Chúng
nhảy xuống biển bơi và quây tròn lấy tàu chúng tôi chỉ trong chốc lát. Chúng
nói gì đó khi tiếp cận, nhqng chúng tôi không hiểu gì cả. Chúng bám lấy
mạn tàu và các dây rợ của tàu, leo lên từ mọi phía đến tận sàn tàu nhanh
thoăn thoắt hầu như chân chúng chẳng chạm vào đâu cả.
Chứng tôi kinh hoàng nhìn bọn chúng hành động mà chẳng dám mảy
may nghĩ tới việc chống cự hoặc nới gì để ngăn chúng lại vì sợ sẽ rất tai hại
cho mình. Quả nhiên, chúng rỡ tung buồm ra, chặt đứt dây buộc neo mà
chẳng thèm kéo nó lên, và sau khi đẩy con tàu cập bờ, chúng bắt tất cả
chúng tôi phải đổ bộ lên cạn. Sau đó, chúng lái con tàu đến một đảo khác,
nơi ở của chúng. Tất cả mọi người đi biển đều tránh hòn đảo mà chúng tôi

đã ghé vào lúc đó, rất nguy hiểm phải đừng lại ở đây vì sao thì tôi sẽ nói sau,
nhưng chúng tôi đành phải kiên nhẫn mà chịu đựng sự rủi ro này:
Bước lên bờ, chúng tôi đi vào đảo, dọc đựờng đi ngắt vài trái cây và
cỏ mọc ở đó đưa vào miệng ăn để kéo dài thêm giây phút cuối cùng của sự
sống được chừng nào hay chừng đó vì tất cả chúng tôi đều cầm chắc là mình
sẽ chết. Trong lúc bước đi, chúng tôi nhìn thấy, còn khá xa một toà dinh thự
lôn mà chúng tôi đang hướng đi tới. Đó là một toà lâu đài rất cao, kiến trúc
đẹp, có một cổng lớn, hai cánh cửa bằng gỗ mun chúng tôi phải đẩy mạnh để
mở ra. Vào đến trong sân, chúng tôi nhìn thấy ngay trước mặt là một căn nhà
rộng. Ngoài hành lang, một bên có một đống xương người, một bên có rất
nhiều những chiếc xiên dùng để nướng thịt. Chúng tôi sợ hết hồn người run
lên bần bật trước cảnh đó và vì đã rất mệt qua quãng đường xa lắc vừa rồi,
chân chúng tôi khuỵu xuống và lặng người đi rất lâu:
Mặt trời dần lặn, và trong khi đang ở trong tình trạng bi thảm như tôí
vừa tả vôi các vị thì cửa ngôi nhà rầm rầm mở toang và ngay lập tức một bộ
mặt khủng khiếp của một tên da đen cao bầng một cây cọ lớn nhô ra. Nó chỉ
có một con mắt đỏ rực như một hòn than ở chính giữa trán, rặng cửa dài và
nhọn hoắt nhô ra khỏI miệng rộng chẳng kém mỡm ngựa, môi dưới của nó
chảy dài chấm ngực. Hai tai nó giống như tai voi trùm lên hai vai. Móng

chân, móng tay nó đài, nhọn như móng của những con chim to lớn nhất.
Nhìn thấy tên .khổng lồ khủng khiếp như thế, chúng tôi ngất lịm nằm im như
chết.
Cuối cùng tỉnh lại chúng tôi thấy nó ngồi dưới mái tiền đình, con mắt
độc nhất nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Khi đã nhìn kỹ, nó tiến đến gần,
giơ một tay nắm lấy tôi xoay ra bốn phía nhu một người đồ tể xem đầu một
con cừu vậy Ngắm đi ngắm lại, chắc là thấy tôi quá gầy chỉ có xương và da
thôi nên nó lại thả xưống. Nó lần lượt tóm lấy từng người một, cũng ngắm
nghía như thế và cuối cùng vì thuyền trưởng là người tọ béo nhất trong cả
đám, nên nó nhấc bổng ông lên bằng một tay như ta nắm một con chim sẻ,
cầm lấy xiên và xiên qua ngườI ông. Nhóm lửa lò lên chây thật to, nó đưa
ông lên nướng qua rồi đem về nhà ăn bữa tối. Xong bữa, nó quay lại tiền
đình, nằm ngủ, ngáy vang như sấm mãi tới sáng hôm sau. Còn chúng tôi,
làm sao mà yên tâm hưởng giây phút êm đềm của sự nghỉ ngơi được chúng
tôi qua đêm trong sự lo âu sợ hãi đến tột độ. Trời sáng, tên khổng lồ thức
dậy, đứng lên, đi ra ngoài, để chúng tôi lại trong lâu đài.
Khi cho là nó đã đi xa, chúng tôi phá tan sự im lặng nặng nề đã phải
giữ suốt đêm và cùng nhau kêu rên than khóc vang cả lâu đài. Dù chúng tôi
là số đông và chỉ có mỗi một kẻ thù thôi nhưng lúc đầu không ai có ý nghĩ là