
chân, móng tay nó đài, nhọn như móng của những con chim to lớn nhất.
Nhìn thấy tên .khổng lồ khủng khiếp như thế, chúng tôi ngất lịm nằm im như
chết.
Cuối cùng tỉnh lại chúng tôi thấy nó ngồi dưới mái tiền đình, con mắt
độc nhất nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Khi đã nhìn kỹ, nó tiến đến gần,
giơ một tay nắm lấy tôi xoay ra bốn phía nhu một người đồ tể xem đầu một
con cừu vậy Ngắm đi ngắm lại, chắc là thấy tôi quá gầy chỉ có xương và da
thôi nên nó lại thả xưống. Nó lần lượt tóm lấy từng người một, cũng ngắm
nghía như thế và cuối cùng vì thuyền trưởng là người tọ béo nhất trong cả
đám, nên nó nhấc bổng ông lên bằng một tay như ta nắm một con chim sẻ,
cầm lấy xiên và xiên qua ngườI ông. Nhóm lửa lò lên chây thật to, nó đưa
ông lên nướng qua rồi đem về nhà ăn bữa tối. Xong bữa, nó quay lại tiền
đình, nằm ngủ, ngáy vang như sấm mãi tới sáng hôm sau. Còn chúng tôi,
làm sao mà yên tâm hưởng giây phút êm đềm của sự nghỉ ngơi được chúng
tôi qua đêm trong sự lo âu sợ hãi đến tột độ. Trời sáng, tên khổng lồ thức
dậy, đứng lên, đi ra ngoài, để chúng tôi lại trong lâu đài.
Khi cho là nó đã đi xa, chúng tôi phá tan sự im lặng nặng nề đã phải
giữ suốt đêm và cùng nhau kêu rên than khóc vang cả lâu đài. Dù chúng tôi
là số đông và chỉ có mỗi một kẻ thù thôi nhưng lúc đầu không ai có ý nghĩ là