
Nghìn lẻ một đêm
Chương 31
CHUYẾN ĐI THỨ SÁU CỦA SINDBAD

“Chắc là các vị rất khó hiểu là tại sao qua năm lần bị đắm tàu, trải qua
biết bao nguy hiểm, mà tôi còn muốn thử vận mệnh của mình lại dấn thân
vào gian khổ tìm kiếm những vận hạn mới nữa. Chính tôi cũng tự mình lấy
làm ngạc nhiên khi nghĩ tới điều đó, cho hẳn là ngôi sao chiếu mệnh đã lôi
cuốn mình đây. Dù sao chăng nữa thì sau một năm nghỉ ngơi nhàn nhã, tôi
lại chuẩn bị cho chuyến đi thứ sáu, bỏ ngoài tai tất cả những lời van xin can
gián của người nhà và của bè bạn. Họ đã làm tất cả những gì có thể làm
mong giữ tôi lại.
Thay vì đi theo đường biển qua vịnh Persique, một lần nữa tôi lại đi
xuyên qua nhiều tỉnh thành của Ba Tư của Ấn Độ tới một hải cảng, ở đó tôi
lên một chiếc tàu tốt mà người thuyền trưởng quyết định đl một chuyến dài
ngày. Đúng là chuyến đi dài thật nhưng đồng thời cũng thật khốn đốn. Cả
thuyền trưởng cả thuỷ thủ đều lạc đường đến nỗi không còn biết được lúc
này tàu đang ở đâu. Cuối cùng họ cũng biết, nhưng đã quá muộn. Thuyền
trưởng rời bỏ vị trí của mình. Ông quẳng khăn đội đầu xuống biển, lấy tay
dứt râu dứt tóc, đấm vào đầu tát vào mặt, kêu lên như một người loạn trí vì
tuyệt vọng. Chúng tôi hỏi vì sao ông lại quá phiền não như vậy. Ông thở dài
não nuột! .

- Tôi báo cho các ông biết là chúng ta đang ở một nơi nguy hiểm nhất
giữa biển. Một đòng nước rất mạnh cuốn con tàu đi và tất cả chúng ta sẽ chết
trong một khắc đồng hồ nữa thôi.
Nói xong ông lệnh chò hạ tất cả các cánh buồm, nhưng trong thao tác,
các dây rợ đều đứt phựt và con tàu không sao điều khiển được, bị dòng nước
cuốn đi xô mạnh vào một trái núi chắn ngang làm vỡ tan ra nhiều mảnh. Tuy
vậy khi cứu người, chúng tôi còn có cả thời gian để cứu được một ít lương
thực và một số hàng hoá quí. Thuyền trưởng bảo chúng tôi:
- Thượng đế vừa làm cái việc theo ý muốn của Người. Chúng ta có
thể đào ở đây mỗi người một huyệt để tự chôn mình và chào nhau lần cuối,
vì chúng ta đang ở một nơi cực kỳ bi thảm, không có một ai bị nem vào đây
trước chúng ta mà trở về nhà được.
Những lời nói của thuyền trưởng làm cho tất cả chúng tôi buồn rầu
tuyệt vọng. Chúng tôi ôm hôn nhau mà than mà khóc cho số phận hẩm hiu.
Ai cũng ròng ròng nước mắt.
Trái núi mà dưới chân nó, chúng tôi đang trú ngụ là bờ của một hòn
đảo rất dài rộng. Đoạn bờ này rải rác rất nhiều những mảnh tàu bị đắm và
từng chỗ từng chỗ là những đống xương trắng trông thật khủng khiếp.

Chúng tôi thấy rõ là đã có rất nhiều người bị chết tại đây. Một điều không
thể tưởng tượng được nữa là cùng với những đống xương, còn rất nhiều
đống hàng hoá và của cải bầy ra trước mắt chúng tôi ở khắp mọi chỗ: Tất cả
những vật đó chỉ càng làm tăng thêm sự hoang mang sầu não trong hoàn
cảnh của chúng tôi mà thôi. Thường thường thì ở tất cả mọi nơi, những dòng
sông đều đổ ra biển cả, nhưng ở đây, trái lại, một con sông lôn nước ngọt lại
rời biển đổ vào bờ qua một hang động tối om mà cửa hang rất rộng và cao
vút. ĐiỀu đáng chú ý nhất ở đây là đá núi đều là thạch anh, hồng ngọc và là
nhiều thứ đá quí khác. Người ta còn thấy ở đây một con suối chảy ra biển
toàn một chất đầu gì đó mà cá ăn vào lại nhả ra toàn là hổ phách. Những thứ
này bị sóng đánh giạt vào bãi cát nằm ngổn ngang khắp chỗ. Ở đây còn mọc
nhiều cây mà phần lớn là gỗ trầm hương chẳng thua gì gỗ trầm ở đảo
Comari.
Để kết thúc phần miêu tả chốn này, người ta có thể gọi đây là một cái
vực không đáy vì chẳng có gì có thể trở lại được cả. Những con tàu không
tài nào tránh khỏi một khi đã tới gần ở một khoảng cách nào đó. Nếu chúng
được gió biển đẩy đi thì sức gió và dòng nước mạnh sẽ xô vào chỗ diệt vong.
Và nếu chúng được gió từ đất liền thổi ra thì có nhiều cơ may chúng
có thể. được đẩy ra xa, nhưng hòn núi cao trước mặt cản gió lại, tạo nên một

sự tĩnh lặng mặc cho luồng nước honnh hành xô chúng vào thành đá cho vỡ
tan ra từng mảnh cững y như con tàu của chúng tôi. Càng tệ hại và thất vọng
hơn nữa là chẳng có cách nào leo được lên đỉnh ngọn núi để tìm cách thoát
thân về phía bên kia được.
Chúng tôi ở trên bờ biển như những người mất trí và chờ đợi cái chết
đến từng ngày. Trước tiên, chúng tôi chia đều thức ăn cho từng người, như
vậy người nọ có thể sống lâu hơn hoặc chết trước người kia tuỳ theo tạng
người và cách sử dụng thức ăn của từng ngửời.
Scheherazade đến đây ngừng kể vì thấy trời đã hửng sáng. Đêm sau,
nàng kể tlếp những tình tiết trong câu chuyện về chuyến đi thứ sáu của
Sindbad:
***
“Những người chết trước tiên - Sindbad nói tiếp - được những người
khác chôn cất. Về phần tôi, tôi làm nghĩa vụ cuối cùng đối với tất cả các bạn
và cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên vì ngoài phần được chla đều với các
bạn, tôi còn một phần giữ riêng không cho các bạn biết. Tuy vậy lúc tôi chôn
cất cho người bạn cuối cùng xong thì số lương thực còn lại cũng thật quá ít