
Giọt máu loang trên tường
Trên hàng trăm hàng ngàn truyện ma mà chúng ta đã kể cho nhau nghe chưa chắc
đã có một truyện thật! những người thương dễ gặp ma là những người có giắc quan
thứ sáu, thưa quý vị ma và quỷ đã có từ ngàn xưa đên nay; một khi thế giời chúng
ta vừa có con người. Chính lúc ấy trong đời này có ma, hoặc có quỷ! năm xưa
người ta tin rằng chỉ có chúa trời mới là người dựng lên chúng ta, cho nên mình
phải tôn trọng ngài và kính mến người; nhưng chỉ có một điều là không nên tin vào
ma quái. Vì nếu mình tin vào chúng thì người thương chúng mình cho rằng bị cám
dỗ! riêng với đạo phật giáo thì người ta tin rằng có sự sống sau khi ta chết đi,
chẳng hạn như kiếp này chúng ta làm đẹp/sấu; thì kiếp sau mình phải trả cho hết
nợ.
Thưa bạn đọc câu truyện tôi sắp viết sau đây! là dựng lên từ câu truyện “Linh Hồn
Oán Thù” do chính tay tôi sáng tác ra trong mấy tuần vừa rồi, Theo tấm ảnh của
câu truyện ấy đã gây cho tôi một cách viết câu truyện khác; thưa bạn đọc tôi xin
các bạn để cho tôi một chút thì giờ để kể về câu truyện tôi sắp viết, câu truyện sẽ
kể về một người đàn ông khi còn nhỏ thì rất là hiền lành và ngoan ngoãn; nhưng
khi ông ta vào trong trung học thì ông cữ bỗng mơ tới một người con gái. trong
người con gái ấy chỉ là bóng sáng trắng tươi! nhưng nhìn thì không rõ mặt của cô
ta, một lúc sau cô gái quay đi thì bỗng ông thấy một vùng máu lớn loang trên đầu;
ông la lên thì không còn thấy cơn ác mộng ấy.
Từ hôm ông có một giấc mơ ấy! cho đến khi ông ra riêng lấy vợ và sinh ra hai đứa
con 1 trai, và một gái, lúc ấy ông mới hết cơn ác một ấy. Và giờ đây tôi xin phép
kể về câu truyện ấy và đặt tên là “Giọt Máu Loang Trên Tường” xin mời quý vị
cùng chúng tôi đón coi.
Năm xưa khi Vũ còn nhỏ! ông là người mang tiếng là hiền và ngoan ngoãn và ít
nói nhất nhà, ai muốn làm gì thì làm; nhưng riêng ổng chỉ ngồi trong một góc nhà
và vẽ một bức tranh của một người con gái vào tuổi 8-10. Mọi người đều nhìn và
nhận thấy ông còn nhỏ mà đã vẽ được những bức tranh thật giỏi! bà Thường (mẹ
của ông Vũ) thường hay hưởng cho con khi được khen ngợi của những người hàng
xóm xung quanh, ông Vũ và mẹ rất là vui vẻ và hạnh phúc chỉ hai mẹ con; từ nhỏ
đến lớn ông không hề biết cha ông là ai. Vào tuổi 15 ông vẫn chưa biết về một
người cha của ông, ông bật miệng và hỏi thăm mẹ về cha; thì lúc ấy ông nghe tin
báo rằng ông đã ly chần trước khi Vũ ra đời.
Một năm tiếp theo ông Vũ được lên lớp 10! ông đước thày cô khen ngợi rằng ông
là người giỏi nhất lớp trong ngành vẽ, hôm ấy khi cô giáo ra một bài vở rằng vẽ

một tấm tranh con gái; nhưng có điều là vẽ theo kiểu ý thích. Một lát sau khi một
bài! trong khi ấy cô bà cô giáo ấy tạm thời để trên chiếc bàn để tối về kiểm xoát,
chính đêm hôm ấy trong khi bà cô giáo kiển xoát bài vở; nhưng nhân trong lúc
kiểm xoát tấm tranh của ông vẽ rất đẹp. Nhưng xung quanh thì có một bóng trắng
sáng tươi! ông Vũ bắt đầu năm mờ về khuôn mặt của con gái ấy, trong khi ông
năm mơ về một người con gái ấy, thì ông bỗng thấy một bóng sáng xung quanh
người con gái. Ngày hôm sau khi học sinh vào lớp học! trong khi cô giáo trao bài
về tay học sinh, nhưng lúc tới ông thì ông bỗng thấy cái bóng dáng như trong tấm
hình trong đầu ông.
Nhân lúc ông thấy bóng sáng của người con gái ấy! ông Vũ bắt đầu cảm thấy trong
người mệt mỏi, tróng mặt, và nhức đầu; ông Vũ cố gắng để quên những cơn ác
mộng của ngày hôm qua và bắt đầu bước sang ngày mới. Buổi trưa hôm ấy khi lớp
học vừa tan! càng lúc trong người ông cảm thấy nôn nào, ông vội vàng chạy vào
trong buồng tắm trong trường và ói; Vũ rời khỏi phòng tắm và tiễn ra cửa. Trong
lúc nửa đường gần tới ngoài hong cửa sân trường! ông bật ra sàn và xỉu, may mắn
cho ông khi vừa xỉu thì có một người bạn trong lớp học vẽ mang tên là Phúc; cô đỡ
ông dậy và từ đặt câu hỏi trong mình “Cớ sao anh lại xỉu như vầy” Phúc đi gọi cô
giáo và đưa Vũ vào benh viện cấp cứu cho đến tối mới được thả từ trong bệnh
viên. Đêm hôm ấy cô bạn cùng lớp vào bệnh viện thăm anh và hỏi.
Cô bạn: Anh à, anh ơi anh có sao không
Vũ: Em, em à em, em à ơ ơ ơ ơ
Cô bạn: Anh đừng có lo, em đang ở đây nè
Vũ: Em à hãy cứu anh đi em
Cô bạn: Chuyện gì sảy ra vậy, khi trưa em thấy anh đi và bật xỉu
Vũ: anh còn nhớ trong khi cô giáo nộp bài, thì trong khi bài của anh tới tay; anh bị
nhức đầu và tróng mặt rồi anh xỉu, à nè tên em là gì ha.
Cô bạn: Tội nghiệp anh quá, nhưng tên em là Phúc
Vũ bắt đầu an tâm và kể về nhừng cơn ác mộng ông đã thấy trong đêm hôm trước,
Phúc nhỏ nhẹ với ông và vuốt ve với những lời nói ngọt ngào để Vũ được yên tâm;
một tiếng sau Phúc tạm biệt Vũ ra về. Nhưng vừa đi được một chút thì Vũ bỗng có
giấc mơ như đêm hom qua! nhưng lần này con gái ấy quay đầu bước đi, ông nhìn
cho rõ thì có một vết thương trên đầu thật khá lớn với một vùng máu đỏ chảy ròng

ròng xuống chiếc áo trắng; sau cơn ác mộng ấy Vũ cảm thấy đau bụng và khó thở.
Như có một ai đó đấm một phát mạnh vào bụng ông và đè chặt bàn tay xuống để
khiến ông khó thở! Vũ bật dậy và la lớn lên, (ahhhhhhhhhhhh) Lúc ấy có một cô ý
ta trẻ trung đang làm việc ở căn phòng kế bên; nghe tiếng của ông cô vội vàng
chạy sang hỏi thăm.
Cô y ta sang phòng bênh nhân và vuốt ve ông rồi đưa tay lên đầu và khẽ dìu ông
nằm ngủ lại! trong khi ông năm giường kế bên lại nghĩ trong bụng rằng Vũ là một
người điên dại, ông bệnh nhân năm giường bên cạnh khẽ kéo màn ra và nhìn ông
rồi tạp lưới rồi ngủ lại; ba ngày sau đó Vũ trở về bình phục và được thả về từ trong
bệnh viện. Đêm hôm đó trong cơn ngủ rất say xưa! thăm thẳm của nửa đêm về
sáng, Vũ lại mơ về bóng người con gái ấy nữa; từ đó rồi ông cảm thấy một cơn gió
lành lạnh thổi lướt qua mặt ông. Vũ tỉnh dậy và thấy một bóng mây đen đi qua đi
lại tron căn buòng của mình! ông dụi mắt nhìn lại thì người bóng mây đen hình
dáng con người ấy đã đi xuyên qua vách tường, ông la lên (ahhhhh) bà Thương
nghe tiếng con mình; ba qua tạp lưỡi hỏi rằng.
Bà Thường: Cái gì mà la lối um xùm giữa đêm khuya vậy con.
Vũ: Mẹ, mẹ à mẹ có thây gì lạ lùng không
Bà Thường: Có thấy gì đâu, mày nói sao kỳ cục vậy con
Vũ: Con, con thấy rõ ràng mà, có người đi xuyên qua tường
Bà Thường: Ma quỷ gì mà có trên đời này, hay là con mệt qua mới nằm mơ vậy
thôi à
Bà Thường thưa biết rằng linh hồn của chồng mình sẽ hiện về trong một ngày nào
đó! bà Thường giả vờ không tin vào chuyện ma quái, nhưng cứ nghe những lời kể
của Vũ, bà bật đen lên và định chứng minh cho Vũ rằng không có ma trong nhà;
nhưng rồi khi bà vừa bật đèn lên thì bỗng thấy một con rắn hỏ mang khá lớn nằm
ngay bên cạnh con mình. Ngày hôm sau khi các học sinh ngồi trong lớp học! Phúc
lại ngồi sát bên Vũ để coi tình trạng ông ra sao, thì không còn thấy ông la lên hoặc
than nhức đầu nữa; lúc ấy Phúc mới bắt đầu cảm nhận rằng một cách có thể cứu
được Vũ là trở thành bạn gái của ông. Vũ và Phúc chơi thân với nhau và từ từ dẫn
đến bạn đời! ra trường hôm ấy Vũ đã bớt hẳn đi cơn ác mộng ấy và trở lại với
những ngày vui.
Ra trường được 5 năm! trong khi đang trong đại học theo ngành vẽ tranh ảnh, Vũ
bắt đầu cảm thấy mình yêu thương Phúc và ước vọng được bên bên cạnh cô; thì thế

nào cũng sẽ lành được cơn ác mộng đã bám theo ông trong vòng mấy năm nay.
Một năm tiếp theo Vũ và Phúc làm đám cưới với nhau! buổi sáng ngày tân hôn thì
mọi người hàng xóm, và anh em họ hàng đều vui vẻ chung với nhau; nhưng rồi
đám cưới xong khoảng 5 năm tiếp theo thì Phúc sanh cho ông một cậu con trai và
đặt tên là Tân. Khi Tân vừa lớn lên khoảng 3 tuổi thì Phúc lại sanh cho Vũ một cô
con gái nừa mang tên là Diễm! nhưng khi lớn lên thì không may Diễm bị câm, vài
năm sau khi Tân vừa nói được chữ ba chữ má; gia đình đầu hạnh phúc.
Năm năm sau trong khi gia đình đang hạnh phúc! ông phát hiện ra được rằng con
Diễm nhà mình giống y chang khuôn mặt của người con gái trong tấm ảnh ngày
xưa, không một nét nào khác; ông Vũ bắt đầu coi Diễm như một đứa con nhặt
ngoài đường. Lúc khi vui thì ông gọi bằng con và ngọt ngào! lúc khi buồn ông
thường la mắng hoặc tát vào mặt Diễm vài cái cho đỡ tức giận, ba năm tiếp theo
ông cứ tiếp tục đối xử với Diễm cách tồi tệ của ông; những không ngờ sao Phúc lại
quay qua và không còn coi con bé Diễm như con mình nữa. Một hôm ấy Diễm tập
nói cho bằng được chữ nào! để cha mẹ khỏi cằn nhằn và đánh đập mình nữa, Trong
thời một thời gian đầu; Diễm chỉ nói được chữ ‘Ê” mà thôi nhưng sau đó là chứ
“A”, đứng gần mẹ Diễm nói câu Ê câu A bà tức quá và táng vào mặt con mình rồi
nói.
Phúc: Tránh ra chỗ khác, đừng có đứng cạnh tao sao mà mày không có chết quách
nó đi cho rồi; để tao khỏi phải nhục với thiên hạ là tao có một đứa con câm như
mày.
Diễm: Ê, Ê, Ê, Ê, Ê,Ê
Phúc: Mày Ê cái gì hả mày, bộ mày cãi lại tao hả cái đồ bất hiếu.
Diễm: Àhhhhhhhh háaaaaaaa, ư háaaaaaaaaaa
Phúc: Khóc gì hả mày, đi chỗ khác chơi đi; đi mau kẻo tao đập cho một chận bây
giờ
Diễm: Àhhhhhhhh Ê, Ê, Ê, Ê, Ê,
Diễm vừa khóc vừa đi ra cửa! vì tuổi còn khá nhỏ nên không biết mình đã làm lỗi
gì, nhưng rồi vừa ra cửa bước vào phòng khác thì Tân thấy em mình khóc; Tân bắt
đầu bắt nạt em mình bằng cách chửi bới. Nhưng rồi Diễm vuốt nước mắt đi và chỉ
nói được câu Ê câu A! buổi chiều tàn buông xuống Diễm cứ ngồi một mình trong
góc nhà co chân lên, và gục đầu xuống khóc thầm trong bụng; trong khi ấy Tân bắt
đầu phá quậy lên và làm đổ vỡ tách nước lạnh của mình (choảng choảng). Bà Phúc

nghe tiếng ly bể và vào phòng khách rồi hỏi tội! nhưng rồi Tân đổ thừa cho em
mình để nghe mẹ chửi nó, vì anh đã dư thừa nhận biết rằng con Diễm bị câm nên
không hề cãi lại được; nhưng chỉ có hai câu Ê A thôi thì dễ bị đổ hô.
Buổi chiều hôm ấy khi ông Vũ đi chợ về! Tân lanh trí và nhõng nhẽo để mách bố
vì Diễm đã làm đổ tách nước lạnh của mình, ông Vũ thương mến con trai và tát
vào mặt Diễm vài cái về cái tội làm bể tách nước lạnh của anh mình; ông Vũ bắt
đầu la mắng lên và đuổi con bé Diễm vào buồng của nó và đóng cửa lại. Trong căn
buồng nhỏ nhoi ông Vũ bắt con mình vô và không một bóng đèn nào! ông bắt
Diễm quỳ xuống và cho tới khi cả nhà ăn xong bữa cơm mới gọi Diễm xuống để
dùng bữa cơm thừa, ăn cơm xong Diễm đưa chén bát của mình ra ngoài bồn rửa
chén, Diễm vừa rừa chén vừa rưng rưng nước mắt chảy xuống bờ môi; ông Vũ đi
ngang qua và thấy chướng mắt ông chửi rằng.
Ông Vũ: Mày bị sao vậy mày, bộ mày điên hay sao vậy hả; hay là mày muốn chọc
cho tao tức lên vậy hả, mày nói cho tao nghe coi hả nói.
Diễm: Ê, Ê, Ê, Ê, Ê,
Ông Vũ: Mày lại ê ê cái gì hả mày, mày muốn ăn đòn phải không, muốn không ha
nói.
Diễm: Àhhhhhhhhhhhhh, hứ àhhhhhhhhhhh, ê ê ê ê ê, hư ư ư ư ư ư
Tân bắt đầu cảm thấy trong lòng rất bực bội! và cảm thấy tội lỗi vì mình đã đổ thừa
cho nó như vậy không hề tốt, nên liều mạng và bật miệng ra nói để cản trở bố mình
rằng.
Tân: Ngưng tay đi bố! con thấy nó không có làm gì sao mà cứ đánh nó vậy.
Ông Vũ: Tao phải đánh cho nó chết quách đi cho rôì, để tao khỏi nhục với thiên hạ
là nhà này không có phúc.
Nói xong câu ấy! khi bà Phúc trong buồng tắm thì nghe tiếng chửi bới của chồng
mình, trong khi tắm bà khóc nức nở vì bây giờ mới biết rằng mình có lỗi với con
bé Diễm; một năm sau khi tết vưa đến ông Vũ đưa vợ con về thăm nội. Trong lúc
đang chơi ngoài sân thì Diễm bỗng thấy bóng mây màu đen! và hình dáng của một
người đàn ông, Diễm nhìn mắt theo dõi bóng mây đen ấy được một lúc; thì bóng
đên ấy bỗng phai mờ dần cho đến khi tan biến. Buổi tối buông xuống trong khi mọi
người cùng nói chuyện chung vui! bà Thường kêu bé Diễm về nói chuyện, nhưng