Giữ lửa cho đam mê
Khi còn nhỏ bạn ước mơ rất nhiều: trở thành một nhà du dành vũ trụ, nhà khoa
học, khám phá những định lý mới..v.v...Nhưng rồi càng lớn, ước mơ của bạn càng
bị thu hẹp với những nỗi sợ hãi mơ hồ và những thực tế buộc bạn phải đối diện.
Bạn chỉ có thể vượt qua những điều đó khi giữ được trong mình một niềm đam mê
thật sự.
Có một cô gái luôn mong mình trở thành người nổi tiếng. Cô ta dấn thân vào lĩnh
vực nghệ thuật. Cô ta hát không hay, diễn xuất trung bình, là một người dẫn
chương trình không mấy thu hút. Tất nhiên, cô thất bại. Và cô ta truyền đạt những
điều đó với các lớp đàn em sau mình:"Đừng theo đuổi ước mơ rồi phải hối hận,
cuộc sống này quá khắt nghiệt với những ước mơ".Thật ra, cô gái chưa từng có
một ước mơ, cô chỉ giữ trong mình một mong muốn đời thường như bao lớp bạn
trẻ, muốn mình được mọi người công nhận, muốn trở nên đặc biệt, muốn khác đi...
Sống có lý tưởng là sống dám mơ ước, nhưng như thế thôi thì chưa đủ. Bạn cần
phải có nghị lực và đam mê để hoàn thành ước mơ đó.
Một người mẹ luôn kể cho cậu con trai nhỏ của mình nghe những điểm lợi khi
được trở thành một doanh nhân thành đạt. Bà hướng cậu bé đến những môn học
của ban A từ khi cậu còn bé để sau này cậu sẽ vào được đại học ngân hàng. Cậu bé
mỉm cười, nghe theo mẹ răm rắp.
Năm tháng qua đi..
- Mẹ, con không thích hợp với những con số. Con muốn theo báo chí!
- Chẳng phải trở thành một doanh nhân là ước mơ từ bé của con sao?
- Không mẹ ạ! Con đủ lớn để tự biết điều gì tốt cho mình, dù điều đó đi trái với
ước muốn mẹ dành cho con. Nhưng con rất tiếc..
- Con sẽ thất bại nếu làm trái ý mẹ!
Cậu biết rằng có thất bại vì làm trái ý mẹ chăng nữa, cậu vẫn làm. Vì cậu sợ thất
bại với chính đam mê của chính mình. Quả nhiên, cậu trai trẻ ngày nào trở thành
một phóng viên cho tờ tạp chí lớn trong nước. Mặc dù cậu không phủ nhận rằng,
mới ngày nào, cậu có ước mơ trở thành một doanh nhân thành đạt, nhưng ước mơ
đó quá nhỏ cho niềm đam mê báo chí lấp đầy.
Rất nhiều người đang lầm tưởng với ước mơ của chính mình. Họ lao vào những
thành công hào nhoáng để giống với người khác, để rồi ngã gục vì không thể theo
nổi đến cùng. Họ chọn những ngành nghề hot theo trào lưu mà bỏ qua tố chất của
chính mình.
Nếu ước mơ, bạn phải ước mơ trong vòng thực tế, không hão huyền, vượt xa khả
năng. Nếu có nghị lực, bạn phải cống hiến hết mình cho ước mơ đó. Và nếu có
đam mê, bạn sẽ chạm tay đến thành công.
Nhưng đến một hôm, không, những hôm, khi tôi đã bước vào đại học gần một
năm sau khi luyện thi lại một năm, tôi bắt đầu tự chụp hình mình bằng điện thoại.
Tôi chụp đủ kiểu, đủ góc độ và làm những tư thế cùng nét mặt xấu nhất để thấy
mình xấu đến mức nào. Trước đây tôi không hề dám làm thế. Tôi mới nhận ra,
chính cái miệng làm tôi xấu, cái mặt tròn hình làm tôi trông già hơn tuổi, đôi mắt
hai mí nhưng bị bụp làm tôi mỗi lúc nhìn ai cứ như đang hằn vết thù hận người ta
trên đôi mắt này. Tôi chụp nghiêng, miệng tôi hơi hô và bị méo một chút, trông cứ
như chưa tiến hoá hết. Từ đó tôi phát hiện ra ở góc độ nào tôi chụp hình đẹp nhất
để người ta không thấy những góc độ xấu nhất của tôi. Tôi đang che giấu chính
mình. Không chỉ thế tôi còn giấu nhiều lắm. Cái ngón chân cái với cái mòng méo
xẹo làm tôi không thích mang giày hở móng. Chân đềy sẹo và lông làm tôi không
thể mặc quần sọc hoặc váy dù tôi rất thích và ghen tị khi thấy người ta mặc quần
sọc để khoe chân dài, da chân đẹp, chân thon gọn…Tôi thậm chí hạn chế nói về ba
mẹ mình vì tên của họ quá xấu và vô duyên. Tôi còn nhiều khuyết điểm mà khi
che giấu chẳng ai biết được, ngoại trừ gia đình tôi.