BÀI LÀM VĂN MẪU LỚP 9

Đề bài: Nghị luận xã hội về tình yêu quê

hương

Đã có thời trong xã hội chúng ta quan niệm một cách đơn giản về

lòng yêu quê hương chỉ gắn với tình cảm công dân, ý thức trách

nhiệm đối với Tổ quốc. Vì vậy những bài thơ lãng mạn trong phong

trào Thơ Mới được xem là tiếng nói tình cảm cá nhân ủy mị, tiêu

cực. Tuy nhiên, cùng với những thành quả đổi mới đất nước, những

tác giả tác phẩm lãng mạn được đưa vào trong chương trình phổ

thông. Tiếp xúc với các tác phẩm của Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu,

Huy Cận, Anh Thơ, chúng ta chợt nhận ra lòng yêu quê hương có

nội dung phong phú đa dạng hơn nhiều.

Những bài thơ gắn với tiếng nói cá nhân vẫn ẩn bên trong một tình

cảm yêu nước kín đáo, bộc lộ qua tình yêu với con người, cảnh vật,

quê hương. Hình ảnh quê hương đất nước hiện lên trong các bài thơ

đem lại những cảm nhận rất riêng nhưng lại rung cảm bao thế hệ

độc giả. Một địa danh thôn Vỹ đi vào nỗi nhớ, gắn kết ân tình với

xứ Huế trong Đây thôn Vỹ Dạ của Hàn Mặc Tử, làm ta yêu hơn cái

trong trẻo nắng hàng cau, cái huyền ảo của bến sông Trăng, cái

bâng khuâng sương khói mờ nhân ảnh của mảnh đất cố đô. Không

gian của buổi chiều thu cho đôi lứa tìm đến nhau trong Thơ Duyên

cũng khiến ta cảm nhận sắc thái thiên nhiên hoà hợp quấn quít trên

cây cỏ, chim muông, trên con đường nhỏ nhỏ, sắc nắng trở chiều,

màu mây biếc và bâng khuâng với “con cò trên ruộng cánh phân

vân”. Ta ngỡ ngàng khi phát hiện những vui buồn của con người

gửi cả vào trong sắc thái mùa thu ở Đây mùa thu tới, một rặng liễu,

một sắc “áo mơ phai dệt lá vàng”, “nàng trăng tự ngẩn ngơ”, những

hình ảnh mùa thu rất quen và rất lạ được nói lên qua hồn thơ say

đắm của Xuân Diệu. Quê hương còn hiện lên qua nỗi buồn mang

tầm vóc vũ trụ, của chàng thi sĩ Huy Cận đứng trên quê hương mà

vẫn cảm thấy “thiếu quê hương”, chuyển tải bao tâm sự nỗi niềm

của người dân mất nước, khi đối diện Tràng giang: nỗi “sầu trăm

ngả” lan toả trên sóng nước, con thuyền, cành củi, cánh bèo, “sông

dài trời rộng bến cô liêu” kết lại thành nỗi niềm “lòng quê dợn dợn

vời con nước – không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà” gợi dậy tình

yêu giang sơn Tổ quốc. Quê hương còn đẹp giản dị trong Chiều

xuân của Anh Thơ, làng quê Việt Nam đẹp một cách nao lòng trong

cỏ xanh, mưa xuân, đàn bò đủng đỉnh, cô yếm thắm…qua những

rung cảm trong trẻo của tâm hồn thiếu nữ. Tất cả những bài thơ ấy

viết về con người, cảnh vật, làng quê…đều gặp nhau ở một điểm:

tình cảm yêu nước kín đáo.

Từ những bài thơ ấy, ta chợt hiểu ra yêu quê hương trước hết phải

là yêu thương gắn bó với mảnh đất – con người quê hương, biết

rung động trước những vẻ đẹp của thiên nhiên đất nước, vui buồn

với vận mệnh dân tộc. Tình yêu quê hương bắt đầu từ những điều

nhỏ nhặt hàng ngày, những tình cảm đôi lứa, tình yêu sự gắn bó với

gia đình, làng quê, đó là tình cảm trong sáng nhất, cao cả và góp

phần làm thanh lọc tâm hồn con người. Đó cũng là tình cảm gắn kết

cá nhân với cộng đồng, tạo nên sự đồng cảm, sự lắng đọng sâu sắc

và thường trực trong trái tim con người. Chính sự gắn kết ấy làm

nên sức mạnh đoàn kết dân tộc, thành ý chí bất khuất, sức mạnh

chiến đấu, quyết tâm bảo vệ đất nước, đánh đuổi ngoại xâm, ý thức

xây dựng đất nước đàng hoàng hơn, to đẹp hơn.

Nếu chỉ hiểu đơn giản yêu quê hương là tình cảm công dân, với ý

thức trách nhiệm đặt lên hàng đầu mà không quan tâm giáo dục tình

yêu ấy bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt thì tâm hồn con người sẽ trở

nên chai sạn biết bao. Chưa kể rằng, có những kẻ hô hào khẩu hiệu,

nhưng thực tế lại sống giả tạo. Không thể yêu đất nước, yêu dân tộc

mà không xuất phát từ tình cảm yêu mến, gắn bó với nơi chôn nhau

cắt rốn, gia đình, làng xóm, yêu những con người gần gũi quanh ta.

Đúng như Tố Hữu nói: “Ôi Tổ quốc ta yêu như máu thịt – Như mẹ

cha ta, như vợ như chồng”, mở rộng ra tình cảm ấy còn là tình yêu

đôi lứa, là cơ sở để “người yêu người, sống để yêu nhau”. Tình yêu

ấy không hẳn chỉ thể hiện qua hành động đứng lên đánh lại kẻ thù,

mà trước tiên phải xuất phát từ nỗi đau buồn khi nước mất nhà tan,

nỗi uất nghẹn khi quê hương bị kẻ thù giày xéo. Không thể có tình

yêu dân tộc chung chung nếu không xuất phát từ tình yêu con người

cụ thể. Từ nhận thức đến tình cảm, từ suy nghĩ đến hành động luôn

thường trực tình cảm yêu quê hương đất nước.

Bản thân mỗi học sinh chúng ta cũng phải luôn xác định quan niệm

đúng đắn về lòng yêu quê hương, bằng cách luôn trau dồi tu dưỡng

những tình cảm nhân văn, phải sống đẹp với mọi người, biết rung

động trước cái đẹp cuộc sống quanh ta. Khi còn là học sinh, biết

yêu mến con người và mảnh đất mà ta đang sống, đang tiếp xúc

hàng ngày, biến tình cảm thành hành vi ứng xử hàng ngày, có mục

đích, có hoài bão vun trồng tài năng để sau này cống hiến cho đất

nước, thiết tưởng cũng là ươm mầm cho lòng yêu quê hương đất

nước ngày càng phát triển bền vững hơn.

Bài làm tham khảo 2

Tại sao anh yêu xứ sở của anh? Câu hỏi ấy chẳng làm nẩy nở trong

tâm trí mọi người biết bao nhiêu câu trả lời? Tôi yêu xứ sở của tôi

vì mẹ tôi sinh trưởng ở đấy, vì nguồn máu trong huyết quản của tôi

đều là của người, vì tất cả những người quá cố mà mẹ tôi thương,

mà cha tôi trọng, vì cái đất mà tôi sinh, thứ tiếng tôi nói, quyển

sách tôi học, các em tôi, chúng bạn tôi và một dân tộc lớn chung

sống với tôi, cảnh đẹp của tạo hóa bao bọc chung quanh tôi… Tóm

lại tất cả những sự vật mà tôi đã trông thấy, tất cả những cái gì mà

tôi yêu, tất cả những cái gì mà tôi quý nhất đều thuộc về xứ sở của

tôi cả.

Khi du lịch ở xa về, một buổi sáng, đứng tựa thành tàu tự nhiên bạn

thấy ở chân trời một dãy núi xanh của xứ bạn hiện ra, bấy giờ bạn

sẽ thấy tràn lệ cảm ở trong lòng và miệng buột ra những tiếng kêu

mừng rỡ. Bạn sẽ cảm thấy tình yêu nước khi bạn ở nước ngoài chợt

nghe thấy một người trong đám thợ thuyền nói tiếng nước bạn, tự

nhiên bạn đến hỏi chuyện người thợ không quen ấy. Bạn sẽ cảm

thấy tình yêu nước, khi bạn nghe thấy người ngoại quốc lăng mạ xứ

sở bạn, lòng tức giận sẽ làm cho bạn nóng mặt. Bạn sẽ cảm thấy

tình yêu nước mạnh mẽ và vĩ đại hơn nữa, nếu một ngày kia, nước

địch vô cớ giày xéo vào đất ta, lúc ấy bạn sẽ thấy nào cha hôn con

khuyên câu "dũng cảm", nào mẹ tiễn con hẹn lúc "khải hoàn". Bạn

sẽ cảm thấy tình yêu nước khi bạn trông thấy những đội quân vất vả

trở về với những khúc ca chiến thắng. Bạn sẽ cảm thấy tình yêu

nước khi bạn trông thấy lá đỏ sao vàng bị bắn tả tơi đi đầu một toán

người nghĩa dũng, ai nấy đều phô cao cái trán buộc băng hay cái tay

bị bó, trong đám đông dân chúng hoan hỉ, người ta ném hoa mừng

và hô những lời chúc tụng. Bây giờ bạn đã hiểu thế nào là lòng yêu

Tổ quốc. Đó là một điều rất to tát, rất thiêng liêng. Ví một ngày kia,

cha trông thấy bạn về trận được an toàn, nhưng được tin bạn lẩn

trốn để tránh cái chết, thì người cha vẫn đón bạn lúc đi học về bằng

tiếng cuời vui vẻ, bấy giờ sẽ đón bạn bằng những tiếng khóc xót xa.

Trong cuộc sống bộn bề, nhiều người cảm thấy quê hương là cái gì

đó rất xa vời, coi như chuyện bảo vệ biên cương đất nước là chuyện

của ai đó chứ không phải là mình, vì mình còn phải lo đủ chuyện

cho công việc, cho gia đình, cho con cái, cho ngày mai… Nhưng

quê hương cũng là một cái gì đó rất gần gũi thân thương, khi xem

trên truyền hình thấy những cảnh lụt lội, thấy những cảnh bà mẹ

già, lần từng bước một đến chiếc tủ thờ, thắp mấy nén nhang cho

những đứa con trai mình đã hy sinh. Hình ảnh đó làm rung động

trái tim ta, ta biết yêu thương đồng bào ta cũng chính là yêu quê

hương đất nước.

"Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho ta mà tự hỏi ta đã làm gì cho Tổ

quốc hôm nay". Cho dù là trải qua hết chế độ này đến chế độ khác,

mỗi chế độ có cái hay cái dở, nhưng suy cho cùng thì chúng ta vẫn

hãnh diện vì mình là người Việt Nam, có tiếng nói riêng, có chữ

viết riêng, có nền văn hóa riêng đậm đà bản sắc dân tộc.