
Người về từ bên kia thế giới
- Ê Hải, mày đi mua nước uống mua giùm tao 2 lon nước ngọt. Toàn vừa nói và đưa tiền.
- Mua 2 lon nước ngọt thôi, làm gì đưa tiền tao nhiều tiền như vậy? Tôi cầm tiền và hỏi?
- Tiền dư mày đem về lại cho tao, Ok. Toàn trả lời.
Một mình lặng lẽ chen lấn trong đám đông đi về gian hàng bán nước ngọt. Loay hoay mãi, tôi
mới tìm được một quầy bán nước nhỏ nhắn nằm bên viả hè góc đường.
- Ông chủ, cho 2 ly nước ngọt nhẹ
- Có liền, đây nước của anh đây.
Vì thời tiết nóng nực và đang khát nước. Tôi cầm 2 lon nước ngọt uống ừng ực rất ngon lành.
Mùi vị nước ngọt thấm lạnh vào đầu môi chốt lưỡi, vào từng tế bào trong cơ thể, làm cho tôi
rùng mình và nổi da gà. Hôm nay là ngày cuối tuần, cho nên đường xá đông nghẹt người qua lại.
Ngồi một mình bên quán nhỏ vỉa hè uống nước và suy nghĩ. Tôi cảm thấy cuộc đời này thật tươi
đẹp và hạnh phúc lắm. Tôi cảm thấy đời mình rất may mắn. Cuộc đời của tôi không có chịu cảnh
nghèo đói, bệnh tật, hay bị tù tội như những người khác.
Đang nhìn người và cảnh vật xung quanh, tự nhiên tôi cảm thấy buồn ngủ, đầu nặng chĩu và hai
con mắt như muốn sụp xuống. Tôi thầm nghĩ, chắc hôm nay mình đi bộ nhiều quá. Cho nên tôi
thấy trong người mệt mỏi rã rời. Tôi cố gắng gượng tỉnh táo chừng nào, tôi lại thấy tay chân và
thân thể càng lạnh lẽo. Tôi tự nhủ, thôi mình tựa đầu vào bàn nhắm mắt nghỉ ngơi một vài phút
cho đỡ mệt.
Tiếng xì xào trong gió vang vọng làm tôi giựt mình tỉnh ngủ. Nhìn quanh, tôi thấy mọi người
đang bu quanh nhìn cái bàn tôi đang nằm ngủ gật. Họ xì xào to nhỏ, chỉ chỏ về phía tôi. Rảo mắt
nhìn quanh, tôi thấy, bên cạnh tôi ngồi có một chàng thanh niên đang cúi đầu ngủ im lìm. Tôi
thầm nghĩ và tự hỏi lòng, mình đã nằm đây ngủ bao lâu rồi? Tôi ngủ say đến mức độ, có một
người con trai đến ngồi bên cạnh và ngủ gật mà tôi cũng không hay biết. Ngoài ra tôi cũng không
biết lý do gì, tại sao thiên hạ lại đứng xung quanh, chỉ chỏ và xì xào bàn tán cái bàn tôi và anh
chàng trai xa lạ đang ngồi ngủ gật. Nhìn quanh tôi thấy bầu trời vẫn còn nắng ấm và sáng chói lạ
thường.
Đang ngồi suy nghĩ miên man. Tôi chợt thấy Toàn, người bạn của tôi cũng đang đứng trong đám
đông và nhìn về hướng tôi đang ngồi. Tôi vội gọi Toàn:
- Ê Toàn, đây là nước ngọt và tiền thối lại của mày nè.

Tôi vừa nói và thọc tay vào túi lấy tiền ra đưa cho Toàn. Nhưng không hiểu tại sao, Toàn vẫn
đứng yên lặng lẽ trong đám đông và nhìn về phía tôi với nét mặt đăm chiêu và lo lắng. Trong
tích tắc, Toàn vội vã quay lưng đi khuất dần trong đám đông. Một lần nữa tôi vội gọi và nói thật
lớn:
- Ê Toàn, đây là nước ngọt và tiền thối lại của mày nè.
Mặc cho tôi kêu gào thật lớn, Toàn vẫn lặng lẽ quay lưng đi lẫn dần vào trong đám đông. Tôi
ngạc nhiên thái độ của Toàn. Một mình lặng lẽ gục đầu trên bàn nhắm mắt thiu thiu ngủ và suy
nghĩ, tôi không hiểu tại sao mọi người và Toàn có những thái độ lạ lùng như vậy. Tôi chợt thấy
tinh thần mình mệt mỏi. tôi tiếp tục nằm gục đầu ngủ thiu thiu trên bàn. Bất chợt tôi nghe có
tiếng động, tôi ngửng đầu nhìn lên. Khi tôi nhìn lên, tôi thấy bầu trời bây giờ đã về đêm. Trên
bàn tôi đang ngồi, có một cây đèn cầy đang cháy le lói hiu hắt trong bóng đêm. Xung quanh tôi
phủ kín một màu đen, cảnh vật bây giờ rất vắng lặng. Nhìn xung quanh, tôi thấy có một cô gái
đến ngồi bên cạnh từ khi nào tôi không hay biết. Ngồi nhìn cô gái xa lạ này, tôi chợt thấy và
không hiểu tại sao khuôn mặt của của cô ta nhìn rất sáng hồng hào trong bóng đêm. Cô gái ta chỉ
ngồi im lặng trầm tư không nói năng gì. Cô ta nhìn rất dễ thương, hiền hậu nhưng có vẻ u sầu
điều gì.
Không biết cô gái này có tâm sự gì mà ngồi lặng lẽ trong bóng đêm không nói năng gì cả. Tôi
lấy làm lạ, tò mò muốn đến làm quen trò chuyện cho vuị Ngồi suy nghĩ hoài, tôi không biết làm
thế nào để làm quen và trò chuyện. Cuối cùng tôi nghĩ ra được một cái kế để làm quen. Tôi vội
giả đò làm rớt chiếc chìa khóa xe bên cạnh cô ta, rồi tôi cố ý ngã người va chạm và vuốt đôi chân
cô ta để gây sự chú ý.
Nhưng tôi không ngờ kết qủa xảy ra ngoài ý muốn. Tôi chỉ thấy cô ta phản ứng nhẹ nhàng, như
chỉ đưa bàn tay phất nhẹ như phủ bụi trên đôi chân mình và ngạc nhiên nhìn dáo dác xung quanh
tìm tòi cái gì. Phản ứng của cô bé làm tôi cụt hứng. Thấy thái độ cô ta có vẻ lạnh lùng không
thân thiện, làm như không thấy, không cần biết có sự hiện diện và hành động lố lăng của tôi.
Cảm thấy cô gái này có vẻ lạ lùng và kiêu ngạo. Tôi đứng dậy quay lưng đi về nhà.
Trên đường về nhà, tôi thấy cảnh vật xung quanh thật vắng vẻ và tối tăm. Hai bên đường không
có đèn đuốc gì cả, nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn thấy đường đi rất rõ ràng. Càng để ý, tôi
không hiểu tại sao tôi không nghe tiếng động xung quanh như tiếng côn trùng, tiếng chó sủa và
tiếng xe hơi.
Đang suy nghĩ miên man, bất chợt tôi thấy có 3 người đàn ông con trai đang đi về phía hướng
của tôi. Hình dáng của 3 người này rất dữ dằn và hung ác. Cả 3 người nhìn đen xì như người mỹ
đen. Đặc biệt người đi đầu rất hung dữ và mạnh khoẻ. Với kinh nghiệm bao nhiêu năm lăn lộn
giang hồ và giác quan thứ sáu báo cho tôi biết, 3 người này sẽ đến gây chuyện. Tôi ỷ mình có
một thân thể cường tráng và có kinh nghiệm giang hồ. Cho nên tôi không thấy sợ sệt chút nào.
Tôi đã thủ thế và sẵn sàng chiến đấu nếu đụng chuyện. Qủa đúng như linh tính dự báo, người đi
đầu trong nhóm 3 người đó. Hắn không nói năng gì cả, vừa thấy tôi, hắn nhào vào tấn công đánh
đấm tới tấp. Tôi cũng chẳng hiền hòa hay nhường nhịn chút nào. Tôi cũng nhảy vào ôm chặt và
vật hắn xuống đất.

Tôi và hắn đã đánh nhau tơi bời hoa lá. Hắn không nhường nhịn và tôi cũng chẳng coi hắn ra
gì… Cả 2 ôm nhau vật lộn trên mặt đất. Đánh nhau khoảng 10 phút, tôi và hắn buông tay ra và
lườm lườm nhìn nhau. Sau 10 phút ôm nhau vật lộn, cả 2 đều nhận thấy rằng. Nếu còn đánh nhau
nữa cũng không tới đâu cả. Hắn vội bỏ đi và tôi tiếp tục đi về nhà mình.
Một lần nữa, trên đường đi về nhà, tôi để ý khung cảnh xung quanh. Tôi thấy bầu trời lúc nào
cũng đen tối, hai bên đường không có đèn đuốc gì cả. Mặc dù xung quanh tối âm ụ Tôi vẫn thấy
mọi vật rất rõ ràng từng nét một. Càng để ý và càng lắng tai nghe, tôi càng không nghe tiếng
động của những sinh vật khác thí dụ như tiếng chó sủa, tiếng côn trùng, hay tiếng xe cộ.
Tôi tiếp tục đi về nhà.
Đi được một đoạn, tôi thấy và gặp một nhóm người khác đứng bên lề đường nói chuyện với
nhau. Nhìn kỹ, tôi thấy những người này diện mạo hiền lành hơn, nhưng họ nhìn cũng đen xì như
những người Mỹ đen. Khi đến gần, tôi thấy một người đang nói và yêu cầu khoảng 4 người bạn
của họ xếp hàng thành một hàng dài chắn hết cả lối đị Tôi để ý thấy họ ăn mặc theo kiểu nhà
binh lính nhảy dù. Họ vừa nói và vừa pha trò rất vui vẻ. Họ có vẻ tự nhiên không bối rối hay tò
mò khi có sự hiện diện của tôi.
Có một điều lạ lùng, họ không nhường chỗ cho tôi đị Bắt buộc tôi phải đi giữa chen kẽ và xen
lấn họ. Có một điều tôi rất ngạc nhiên ở chỗ, tôi không hiểu làm sao tôi có thể đi qua khỏi nhóm
người này. Trong khi họ đứng hàng dọc khoảng 4 người choáng hết lối đị Tôi thấy tôi bước đi
xuyên qua họ như một làn mây khói. Tôi thở dài nhẹ nhỏm khi vượt qua được hàng rào cản của
nhóm người xa lạ này. Tôi tiếp tục trên đường đi về nhà.
Đi một đoạn sắp tới nhà. Tôi thấy 2 bên đường có chút ánh sáng lờ mờ. Nhờ có một chút ánh
sáng, tôi thấy đường đi và mặt đất có vẻ đen sì, bóng láng và mặt đường có nét kẽ ngang dọc như
hình vuông. Bên cạnh đó tôi thấy đôi chân mình đi rất lẹ như lướt trên mặt nước. Suy nghĩ miên
man, tôi đã đến nhà mình lúc nào không hay. Nhìn căn nhà, tôi thấy mình đang đứng ngôi nhà cũ
ở VN trước khi tôi đi vượt biên. Tôi vội bước vào nhà. Khi tôi vào nhà rồi và nhìn lại sau lưng,
tôi thấy tôi vào nhà không bằng lối cửa chính mà tôi vào nhà bằng cách lướt vượt qua dàn chắn
song sắt. Tôi rất ngạc nhiên, tại sao tôi vào nhà mình bằng cách này. Vừa đi vừa suy nghĩ tại sao
sự việc lạ lùng như vậy.
Bước vào phòng khách, tôi càng ngạc nhiên hơn nữa, vì tôi thấy trong nhà tôi có rất nhiều người
xa lạ đang ở trong nhà. Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm những người thân quen như cha mẹ, mấy chị
em gái, Nhưng tôi tìm hoài cũng không thấy. Tôi đứng lặng lẽ trong phòng khách nhìn và quan
sát những người xa lạ này. Tôi thấy khuôn mặt của những người xa lạ nhìn rất hồng hào và sáng
rực. Sự hồng hào trên những khuôn mặt này kiến cho tôi nhớ lại khuôn mặt những người tôi gặp
hồi nãy, khuôn mặt của họ nhìn rất đen xì nếu so với những người xa lạ đang ngồi trong nhà.
Tôi lặng lẽ và đứng gần lắng nghe những mẫu chuyện họ đang trò chuyện. Có một điều lạ lùng,
họ có vẻ không ngại ngùng hoặc họ không biết có sự hiện diện của tôi đang đứng trong nhà.
Càng quan sát và càng suy nghĩ, linh tính và giác quan thứ sáu lại báo cho tôi biết, sự việc xung
quanh có vẻ không được bình thường. Thấy vậy tôi vội lên tiếng nói chuyện với những người xa
lạ trong nhà. Nhưng không hiểu tại sao những người này, họ có vẻ như không nghe và không