Trm cảm nặng vì con 'ghét' m
Tôi chưa một lần biết cảm giác cho con ti, chưa một lần được con dúi đầu vào
ngực nũng nịu.
Mỗi khi nhìn thấy bạn bè, mẹ con quấn quít, con đòi ti mẹ rồi bám riết lấy như
chim non là tôi lại chạnh lòng vô cùng.
9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau rồi cũng đến ngày sinh con. n 8 tiếng đồng
hồ tôi chịu đựng những cơn đau đến quặn thắt ruột gan để được gặp Tũn. Nim
hạnh phúc tưởng chừng kng gì sánh bng khi bế trong tay thiên thần bé xíu với
đôi mắt vẫn còn nhm nghiền nhưng đã cất tiếng khóc xem chừng khỏe mạnh lm.
Ông tri dường như càng ban thêm cho tôi may mắn lạ kì khi chưa đầy 1 tiếng sau
sinh, ngực tôi đã căng cứng, sữa về “rần rần”. Tôi mỉm cười hài lòng khi giờ đây
mình thoát khỏi nỗi lo không sữa. Tôi sẽ được cho con bú như những người mẹ
khác, được nuôi lớn con bằng dòng sữa mngọt ngào.
Ấy thế mà kì lạ thay! Ngay khi tôi hồ hởi đón tay Tũn để cho con ti. Bé bỗng nhiên
khóc ré lên rồi dứt khoát quẫy đạp, lắc đầu không chịu bú. Trước sự “cự tuyệt” của
con, tôi thấy rất “choáng” và sửng sốt. Tôi chưng hửng: “Sao lại có con không chịu
ti mẹ?. Một lần, hai ln... tôi thử đủ các tư thế nhưng cứ thấy ti mẹ là Tũn lại chê.
Trong suy nghĩ của tôi: mẹ mà có sữa là tốt lắm, mà con nào chẳng bú mẹ. Bao
nhiêu trường hợp con nghiện ti mẹ đến nỗi không thể cai sữa được. Vậy mà Tũn
con tôi lại từ chối dòng sữa mẹ. Người ta muốn giữ ngực không cho con ti đã đành,
tôi gimuốn con ti cũng chẳng được. Thế là làm sao?
Cứ mẹ bế là con khóc ầm lên, tôi vô cùng bối rối (Ảnh minh họa)
Chồng và bmẹ cũng an ủi tôi nhiều. Rằng “Tr con nhiều đứa thế lắm, mỗi đứa
một s thích, làm sao bắt được nó, thôi thì sau này càng nhàn.”… Nhưng, dù mọi
ngườian ủi, tôi vẫn thấy có gì đó nhói nhói trong tim mình khi thấy ti mẹ giờ là
"cực hình" vi bé. Tôi đành vắt sữa ra cho con ti bình. Nhìn con ti thun thút, say
mê khoái chí với cái núm ti nhựa xấu xí, tôi thực sự chạnh lòng biết bao. ước
bế con trong lòng cho con bú, ngm đôi mắt đen láy, lắng nghe tiếng thở bé bỏng
của con giờ chẳng cách nào thực hiện được. Thi thoảng có người đến thăm lại buột
ming: "Ô hai m con này l nhỉ, ti m không ti lại ti bình, thế này thì còn gì gắn
?" Tôi nghe mà tủi thân ứa nước mắt.