intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Anh Có Thương Em Thật Không

Chia sẻ: Bsbsb Bsbs | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:29

53
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hôm ấy tôi nhận được một món quà từ một kẻ mà có lẽ cả đời tôi chẳng bao giờ quan tâm đến hắn. Đó là tên sống chung xóm với tôi, cũng học cùng trường nhưng cái mà khiến tôi ghét hắn là vì hắn học hành không đến nơi đến chốn, trong xóm thì cũng chẳng ai ưa hắn nữa.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Anh Có Thương Em Thật Không

  1. Anh Có Thương Em Thật Không
  2. Tình yêu không nhiên đến, nhận được rồi chẳng thể làm ngơ. Dù cho hôm nay em không nói ra nhưng có thể hai ta đã cùng thấu hiểu!! Truyện ngắn: Anh Có Thương Em Không Sáng tác : Cao Thanh Tâm ( yukytamtut) Hôm ấy tôi nhận được một món quà từ một kẻ mà có lẽ cả đời tôi chẳng bao giờ quan tâm đến hắn. Đó là tên sống chung xóm với tôi, cũng học cùng trường nhưng cái mà khiến tôi ghét hắn là vì hắn học hành không đến nơi đến chốn, trong xóm thì cũng chẳng ai ưa hắn nữa. Với một đứa con gái ương ngạnh như tôi thì cái gì tôi đã không thích thì chuyển sang ghét luôn, và với hắn cũng thế, một tên chỉ biết đánh nhau y như bọn giang hồ. Tôi chẳng mảy may quan tâm đến hộp quà hắn tặng, cầm lấy nó như thể tôi chỉ tôn trọng những lời bố mẹ tôi dạy là không được cư xử mất lịch sự với người khác mà thôi. Thế rồi tôi đi vào lớp, hắn còn đứng ngoài, ngồi vào chỗ của mình, tôi bỏ hộp quà lên bàn rồi hất sang nhỏ bạn bên cạnh:  Cho bà này!  Gì thế? Người ta đang nhìn kìa, tặng bà mà!!  Tui không thích, bà không lấy thì giục vô thùng rác giúp tui.  Sao bà chảnh vậy? Tôi quay sang nhìn nó rồi nhấn mạnh:
  3.  Tui không thích cái kiểu người như thế. Sao phải phí thời gian quan tâm đến những thứ mình ghét, tui đâu có rảnh. Khi ấy tôi không biết những lời mình nói ra nó vô cảm đến thế nào đâu, tôi vốn bướng bỉnh thế mà. Sau đó tôi tiếp tục dán mắt vào đọc cuốn tiểu thuyết mới mua, cũng không cần biết hắn đã về hay chưa. Ngày nào tôi cũng đi học qua nhà hắn và thấy hắn ngồi trước cổng nhìn tôi, hắn học buổi chiều còn tôi học buổi sáng. Thế nhưng tôi thì bận đi học thêm còn hắn chắc là rảnh lắm vì học hành có ra gì đâu, rảnh đến nỗi lên trường tặng quà cho tôi, thật lãng xẹt. Tôi thường đi học thêm vào buổi tối tới tận 9 giờ, tôi lại ham mê cái quán truyện ở cạnh nhà cô giáo nên cứ học xong là tôi qua đó liền dù chỉ ngồi đó chưa đến một giờ là phải về không thì ba tôi đóng cổng và cho tôi ở ngoài luôn. Ba tôi nghiêm khắc thế đấy, nhiều khi tôi bướng bỉnh quá mọi người kêu tại tôi giống ba. Và dĩ nhiên ba tôi không bao giờ cho tôi giao du với mấy đứa kiểu như hắn. Mà cũng chẳng cần ba phải nhắc, tự tôi biết tôi ghét hắn đến thế nào. Tôi cứ tha thẩn bên giá truyện và nghĩ: “ Cùng lắm là về đường tắt, chạy 10 phút chứ mấy”. Mặc dù tôi biết đường tắt rất là vắng nhưng không hiểu sao tôi cứ coi thường mọi thứ, tôi chẳng hề lo nghĩ gì, chỉ chăm chăm vào mấy cuốn sách đó. 10 giờ tối rồi, tôi vội vàng đi về, tôi đi đường tắt thay vì đường chính phải mất 25 đến 30 phút. Tôi lẩm nhẩm:
  4.  “ Chỉ hơi vắng thôi chứ có cái gì đâu, đứa nào nhát chết mới phải sợ” Nếu có ma thì chắc nó cũng phải né đứa con gái ngang ngạnh như tôi, không biết có phải giống ba thật không, tôi vừa nghĩ vừa đắc chí. Một chiếc xe máy chạy qua nẹt bô thật ồn ào:  Đi một mình buồn thế cô em!!! Hóa ra là mấy thằng ăn không ngồi rồi, tôi chẳng thèm quan tâm, biết rằng xe chở ba thằng. tôi vẫn cứ đạp xe bình thường. Nó đi sát vào tôi:  Chảnh thế em? Đi chơi với tụi anh, anh kéo đi!! Tôi cười nhếch mép và nghĩ: “ tui là ai mà thèm đi chung với mấy người, tui không có rảnh” Thấy tôi vẫn không trả lời, nó dí sát vào tôi, kéo tay lái xe tôi làm tôi loạng choạng rồi té “ Rầm”. Tôi văng xuống đất và dĩ nhiên là đau, tôi đứng dậy, phủi quần áo, rất tức nên tôi nhìn chằm chằm vào bọn nó hậm hực. Ba tên đó dừng xe lại, tôi không sợ, bắt nạt tôi à, không sợ đâu.  Ồ!! Bọn anh lỡ tay, cô em té đau không? Anh xem nào!!! Nhìn bọn nó thật đáng ghét, tới gần tôi mà tôi vẫn giương mắt lên:  Con nhỏ này lì ha chúng mày.
  5. Thế rồi nó kéo tóc tôi:  Sao đây bọn mày ơi! Cũng được đấy. Tôi tức giận hất tay nó ra và nó cứ hất hất tóc tôi lên ba bốn lần, tôi bực mình lắm. Bỗng có một chiếc xe chạy tới:  Cút đi bọn kia. Không khó để nhận ra tên khó ưa ở chung xóm, tôi cũng vênh mặt lên nhìn hắn, thậm chí tôi còn nghĩ hắn là đồng bọn của mấy tên này, cũng phải thôi, hắn khác gì mấy tên giang hồ.  Mày muốn chết à? Một trong 3 tên kia nói:  Thích thì vô đây! Ngay sau câu thách thức của hắn là một cuộc ẩu đả. Tôi chưa bao giờ chứng kiến một cuộc đánh nhau nào gần như thế y như coi phim 3D. Tôi né ra và mặc kệ bọn chúng đánh nhau, trong lòng tôi chỉ thấy tức vì bị trêu trọc thôi. Tôi đứng nhìn mấy tên đó đánh lộn, 1 đánh với 3 liệu có hi vọng cho hắn không? Trên đường lúc này vắng thật, không có ai. Tôi không mấy bất ngờ khi thấy ba tên kia bỏ đi, chắc là hắn thắng rồi, đúng là
  6. giang hồ có khác. Tôi vẫn giữ nguyên cái suy nghĩ phiến diện của mình. Tôi không thèm quan tâm, dựng xe và giỏ lên tôi định đi về:  Sao em đi đường tắt làm gì, có thấy nguy hiểm chưa? Tôi vẫn vênh mắt lên:  Kệ tôi, rảnh!  Hơn 10 giờ rồi còn lang thang ngoài này, mọi khi có thế đâu, lỡ… Tôi định nhảy luôn lên xe đạp về thì xe tuột sên do bị ngã. Tôi đạp vào nó một cái đầy tức giận. Hắn đến gần đưa nón bảo hiểm cho tôi:  Lên xe anh chở về, để xe đó anh kéo về luôn cho. Tôi giựt cái nón thật mạnh rồi ném xuống đất:  Không thèm! Thế rồi tôi vùng vằng dẫn xe đi, cùng lắm thì tôi đi bộ chứ không thèm đi chung với tên đó. Hành động của tôi, tôi biết là vô lễ nhưng với tôi thì cần gì phải nhẹ nhàng với mấy tên như hắn, suy cho cũng thì hắn cũng giống mấy tên kia thôi. Hắn vẫn kiên trì nhặt nón lên, kéo tôi lại:  Lên xe anh chở về!
  7. Tôi thấy khó chịu, giật cái nón và lần này tôi ném thẳng vào người hắn không thương tiếc:  Tôi không thèm! Đồ giang hồ! đồ du côn. Thế là tôi bỏ đi và để lại cho hắn một câu đầy xúc phạm, tôi bước đi mấy bước không thấy hắn đuổi theo, chắc là bị tôi chửi cho quê mặt. Tôi thật là một con nhỏ ương bướng và ích kỉ. Đã dắt bộ qua đoạn đường vắng mà tôi vẫn không thấy hắn vượt tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ nhanh nhanh về tới nhà viện cớ này nọ để ba không chửi tôi thôi, quan tâm chi nhiều. Ấy vậy mà hôm sau tôi vẫn chưa sợ, vẫn la cà lì lợm và làm liều về đường tắt. Tôi không chút lo lắng gì thay vào đó tôi còn rất xấc xược. Tôi bỏ một cái cây lên giỏ và ung dung đi về, trên đường đi tôi còn nghĩ nếu gặp lại ba tên này lần nữa tôi sẽ cầm cây đánh bọn nó, tôi sợ gì chứ? Con gái đâu có dễ bắt nạt, thật là một suy nghĩ điên rồ của một con nhỏ mới học lớp 10. Tôi không biết rằng cái suy nghĩ này có thể hại tôi bất cứ lúc nào. Cái gì đến cũng sẽ đến, một tiếng nẹt bô từ đằng sau, tôi chứa kịp quay lại thì một thằng đã đạp vào xe tôi làm tôi té xuống. Tôi tức không chịu được, lại đứng dậy, tôi định vơ cái cây lên thì bọn nó dừng lại cạnh tôi và giựt lấy thật mạnh, suýt chút nữa thì tôi cũng té về phía trước luôn.
  8.  Con ranh này! Tôi vênh mặt lên nhìn nó, hôm nay trông nó có vẻ tức tôi hơn hôm qua. Bọn nó vây quanh tôi, kéo tóc tôi:  Tao xử mày đấy con ranh! Coi bộ mày không biết thế nào là sợ, xem có ai đến cứu mày không? Tôi vùng vằng, tôi muốn thoát khỏi bọn khốn này, lấy chân đạp thật mạnh vào một thằng, tôi đẩy thằng thứ hai ra và tính chạy. Thật không may ngay lập tức tôi bị thằng kia kéo tóc lại và như một cái trời giáng nó tặng tôi một cái bạt tai làm tôi choáng váng, té xuống đất và nước mắt tự nhiên trào ra.  Cho mày biết sợ này con ranh. Và lúc đó tôi mới biết rằng thật sự tôi đã sợ, nhìn bọn nó thật hung dữ biết bao, tôi cố bò dậy để chạy trốn nhưng làm sao khi tôi vừa bò dậy thì thằng kia lại đạp tôi té xuống. Đau thật là đau, tôi chưa từng bị đánh nên giờ tôi thấy đau lắm, hóa ra không dễ chịu chút nào, tôi tủi thân, tôi khóc.  Có tin bọn tao lôi mày vào chỗ vắng không con nhỏ này? Tao mà thấy thằng chó kia một lần nữa thì hai bọn mày liệu hồn đấy.  Cần gì lần nào nữa, xử con nhỏ này cho nó biết, động vào bọn tao à?
  9. Tôi thật sự sợ rồi, sợ lắm rồi, không phải tôi khóc mà là cái “con gái” nhỏ bé yếu đuối trong tôi nó khóc, giờ thì tôi đã nhận ra mình yếu ớt và chẳng làm được gì, tôi không dám ngông nghênh nữa. Thế rồi tôi khóc, sao ở đây vắng quá, tôi sợ quá đi, ba mẹ ơi!! Con tiêu rồi!  Thích thì lôi nó đi, ở đây có ai đâu!! Một thằng kéo tôi đi thật tàn nhẫn nó không cần biết tôi đang ngồi hay đứng. Tôi quá sợ hãi, tôi khóc lên:  Bỏ ra, bỏ ra! Một cái bạt tai nữa đau điếng, tôi sụp xuống, nó lại kéo áo tôi đi, tay tôi bám chặt vào cái cây nhỏ bên đường. Roặc một cái, áo tôi bị nó kéo rách vai và tôi hoảng loạn khóc thé lên, một thằng kia quát:  Cho nó câm đi! Ngu vậy! Lúc này tôi như mất hết cả bình tĩnh, tôi hét lên, nhưng không gọi ba, gọi me, mà tôi hét:  “ Cứu em với, sợ quá đi”!
  10. Tôi chỉ mong chiếc xe hôm qua chạy tới mà thôi, tôi thật sự mong lắm, tôi sẽ ra sao, có còn sống đến ngày mai nữa không? Tôi tự hại mình rồi. Nó cứ lôi tôi đi, áo tôi bị rách rồi, vậy là tôi biết sắp có chuyện gì xảy ra rồi. Tôi tuyệt vọng hoàn toàn. Như bình minh xuất hiện trước mặt tôi, chiếc xe hôm qua đã tới, anh- người bị tôi chửi là du côn đang cầm một chiếc cây, rồi anh lao tới cầm cây đánh ba thằng kia y như bị điên dại, tôi đã thoát, tôi bò dậy và bỏ lại mọi thứ, tôi chạy, chạy và khóc. Như là quá sợ hãi tôi không còn biết gì nữa, cứ khóc và chạy thôi, không còn gì là kiêu hãnh nữa. Tôi như một con sóc nhỏ bé đang cố thoát thân khỏi đám thú dữ. Ai đó chạy theo tôi rồi ôm tôi lại, trong giây phút hoảng loạn, tôi như vỡ òa, sợ hãi hét lên:  Bỏ tôi ra, tha cho tôi đi, tôi biết rồi, biết sợ rồi!!!  Anh đây mà… Không gì ngăn nỗi sợ hãi trong tôi lúc này, tôi vẫn chưa xác định đó là ai, vẫn hét, vẫn khóc.  Tha cho tôi đi…. Đôi bàn tay anh gì chặt lấy tôi:  Đừng sợ, có anh đây rồi…sao không nghe lời anh vậy bé?
  11. Tôi đã biết người đằng sau sẽ không hại tôi, tôi kéo tay anh ra và quay lại, tôi ghét cái “ con gái” yếu ớt trong tôi, ghét giọt nước mắt tủi thân của tôi lúc ấy, tôi nhìn anh và hai chân như muốn té xuống.  Không sao rồi… nín đi. Tôi ngồi bệt xuống, òa lên khóc thật tội nghiệp, chưa bao giờ phải khóc ngon lành đến vậy.  Đừng như thế nữa mà bé! Anh đau lòng lắm… anh sẽ giết chết bọn kia nếu em muốn, đừng có khóc trước mặt anh. Tôi vẫn khóc thật ngang bướng vì tôi có biết nghe lời ai bao giờ. Anh kéo tay tôi đứng dậy, tôi cảm nhận anh cũng tức giận không kém:  Em lại đây, lại đây, anh sẽ giết chết bọn nó, lại đây mau. Anh kéo tôi đi và tôi không còn sức chống trả, trở lại chỗ hồi nãy và không thấy ai ngoài xe máy của anh và xe đạp của tôi. Đôi bàn tay anh nắm chặt và vô tình nó làm tôi đau, tay tôi như sắp bị nghiền vụn, tôi giằng ra và muốn bỏ chạy. Rồi cái bản chất bướng bỉnh trong tôi nó lại quay về, hai mắt tôi giàn giụa nước mắt, nhìn thẳng vào anh, tôi quát:  Tôi ghét mấy người, tất cả đều là kẻ xấu…
  12. Tôi chạy lại và dựng xe đạp lên, tôi cố chạy thật nhanh, thật nhanh vì tôi muốn nhanh chóng thoát khỏi cơn ác mộng này, ngạt thở và sợ đến chết mất. Có những điều tôi không dám tâm sự với ba mẹ, ngay cả bạn bè cũng không, từ hôm ấy tôi như trở thành một người khác, lúc nào tôi cũng đề phòng mọi thứ, nhất là… Cho đến hôm nay, cầm trên tay một lá thư viết tay, tôi lặng lẽ xuống cuối lớp đọc. “ Mấy ngày nay bé ổn chứ? Nhìn bé như thế anh thấy buồn lắm, anh xin lỗi vì chuyện đã qua, thật lòng anh lo cho bé! Bé khinh anh cũng được, mắng anh là giang hồ hay du côn cũng được, anh làm thế là có lí do riêng của anh, bé không hiểu nổi đâu… cứ như bé ngày thường anh thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Nghĩ đến khuôn mặt xanh xao của bé, anh buồn lắm, chuyện qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa… từ giờ bất cứ lúc nào bé cần chỉ gọi anh một tiếng anh sẽ đưa bé vẹn nguyện về tới tận nhà, anh sẽ không để ai bắt nạt bé nữa, thế nên đừng lo lắng và vui vẻ lên đi! Thật lòng anh thương bé nhiều lắm!!!” Gấp bức thư ấy vào tôi như muốn khóc, sao tự nhiên tôi thấy tim mình bé bỏng và nó ủy mị quá vậy… Đây là lời của người tôi từng coi khinh hay sao? Là người đã cứu tôi 2 lần ư? Tôi có nên bước lên lầu trên và nói rằng: “ Em xin lỗi” Sao giờ tôi thấy mình trống vắng quá, tự nhiên tôi lại cần được ai đó quan tâm, tôi
  13. muốn tựa vào vai ai đó và muốn có được cảm giác yên tâm dù tôi có bước đến mọi ngóc ngách nào… Phải chăng tôi đã cần anh… Có cần hỏi lại anh câu này: “ Anh có thương em thật không?” Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Anh Có Thương Em Thật Không Phần 2 | Truyện Ngắn | Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/anh_co_thuong_em_that_khong_phan_2/2014 -03-26-10996#ixzz2xDfJxWnw Đắn đo rồi lại suy nghĩ, cuối cũng tôi cũng mạnh dạn bước lên lầu trên. Thế nhưng khi tôi lên đến nơi thì không thấy ai trong lớp cả. Đang ngỡ ngàng thì tôi chợt nhớ ra anh chỉ đi học thể dục chứ không học buổi sáng. “ Chắc học xong anh về rồi”, tôi đoán vậy. Vẫn cái tâm trạng man mác buồn, tôi lững thững về lớp. Cả ngày tôi chẳng thể làm được việc gì ngoài nghĩ đến anh, những việc anh làm cho tôi và cả bức thư ấy nữa. Mặc dù có linh cảm nhưng tôi cứ muốn hỏi anh cho thật rõ. Hình bóng anh chiếm thật nhiều chỗ trong tâm trí tôi, tôi thật sự rất muốn gặp anh. Buổi tối, tôi thấy trong lòng rối bời rất khó chịu, có chút gì đó như là lo lắng, thật khó hiểu. Đêm đến đã khuya mà cũng không làm cho đôi mắt tôi khép lại, vẫn cứ
  14. là anh – một kẻ “ giang hồ” độc chiếm những suy nghĩ của tôi. Sáng hôm sau, tôi gượng dậy thật mệt mỏi nhưng nghĩ đến việc sẽ thấy anh ngồi đợi tôi đi ngang trước cổng nhà anh thì tôi vội vàng bò dậy và sửa soạn thật nhanh. Tôi quyết không để anh nghĩ tôi là đứa con gái lười biếng, ngủ nướng và đi học trễ. Không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy nữa… trước đây tôi đâu có như thế bao giờ, rốt cục thì anh là ai mà làm tôi phải thay đổi đến thế? Anh phải cho tôi câu trả lời, nhất định phải thế. Thật là lạ lùng và buồn tẻ khi tôi chẳng thấy anh như mọi khi. Khi lên lớp thì tôi nghe thấy mấy đứa lớp tôi đang túm lại bàn tán chuyện gì đó. Vì đang buồn nên tôi chẳng quan tâm, ngồi xuống chỗ của mình, tôi thở dài rồi gục xuống mặt bàn:  Bà Oanh! Nhỏ bạn ngồi cạnh gọi tôi:  Gì vậy?  Sao trông bà kì thế, mấy bữa nay rồi, có chuyện gì buồn kể cho tui nghe được không? Tôi ngẩng đầu dậy:
  15.  Không có gì, hơi mệt chút thôi!  Bà bệnh gì mấy bữa nay? Hay bệnh tương tư? Tôi im lăng đúng hơn là vì không quen nói dối mà cũng chẳng dám nói thật.  Bà này! Bà biết chuyện này chưa?  Chuyện gì? Tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện của nó nhưng cũng ráng nghe cho có tôn trọng:  Chuyện cái anh chàng hôm bữa tặng quà mà bị bà ném vô thừng rác đó. Nghe đến chút “ manh mối” về anh, tôi giật mình, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh:  Chuyện gì?  Nghe nói chiều qua có một đám giang hồ tìm tới tận trường mình mà chủ yếu là để gặp anh đó, hình như đánh nhau ý bà. Tim tôi tự nhiên đập mạnh, trong người cảm giác như nóng lên:  Giang hồ nào?  Tui đâu có biết, nghe người ta kể thôi à…
  16.  Vậy… vậy sau đó làm sao?  Hình như anh đó yếu thế hơn nên bị đánh… bọn kia kéo tới trường mình đống lắm, ghê thật, dây dưa với bọn giang hồ làm gì không biết. Tim tôi như ngừng đập vì lo lắng, tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã diễn ra và kết quả của nó như thế nào… tôi thấy sợ.  Có phải bà cũng lo lắng cho người đó phải không? Tôi giật mình, bạn tôi nói đúng, tôi đang lo đến phát điên lên.  Tui chỉ nghe đồn còn thực hư thì không biết, nếu bà thấy lo lắng thì…  Không ! không có gì đâu, chuyện giang hồ tui chẳng dại xen vào, mất công phiền phức. Nó tròn mắt nhìn tôi vẻ đầy kinh ngạc:  Bà nói thiệt à? Tui cũng đến bó tay bà luôn, người đâu lạnh lùng đến thế là cùng, người ta cũng tốt với bà mà.  Thôi.. kệ đi, chuyện cũng đã rồi, biết để mà làm gì?
  17. Đấy là tôi cố tình lảng tránh đôi mắt ngờ vực của nó, tôi không muốn để người khác biết tôi đang lo lắng cho một người mà tôi từng rất ghét. Nhưng dù có cố gắng thế nào tôi cũng không tự giấu được lòng mình. Cố gắng lắm mới hết giờ học, tôi chạy xe thật nhanh về qua nhà anh, tôi dừng xe ngay trước cổng và ngó nghiêng, ánh mắt tôi đang cố tìm anh.  Có chuyện gì vậy cháu? Tôi giật mình quay lại phía sau, tôi nhận ra ngay đó là mẹ của anh:  Dạ… không có gì ạ… cháu… cháu định mượn anh Dương cái vợt cầu lông để chiều cháu đi học thể dục ạ.  À… thằng Dương nó không có ở nhà, để bác vào lấy cho cháu mượn, là con ba Minh phải không? Càng lớn càng xinh làm bác cứ tưởng ai… Tôi ái ngại:  Vậy thôi bác ạ, anh không có nhà sợ anh không đồng ý.  Có gì đâu, nó thoáng tính lắm, nó đi từ chiều hôm qua, kêu qua nhà bạn mà chưa thấy mò về, con trai nhà này… chán lắm, giá có con gái thì nhàn phải biết.  Dạ…
  18. Vậy là bác vào lấy vợt cầu lông cho tôi mượn, tôi cầm mà cũng chẳng biết phải làm gì với cái đó nữa, tôi học đá cầu mà. Bác thật thoáng nhưng điều làm tôi lo lắng là anh… anh đi từ chiều hôm qua mà chưa về, tôi nóng lòng, không biết anh ra sao. Tôi gần như muốn nổ tung bởi những lo sợ trong đầu. Buổi chiều, tôi cứ lạng vạng qua lại trước nhà anh mấy lần, vẫn không thấy anh đâu, tôi lo lắng đến phát khóc mất thôi… cái tên du côn này sao để tôi phải bận tâm nhiều đến thế. Buổi tối, tôi lại lân la trước cổng nhà anh:  Bác ơi!! Tôi goi và mẹ anh bước ra:  Bác cho cháu gửi cái lại cái vợt cho anh Dương ạ!  Ừ… để bác cất cho… Tôi cố đưa mắt nhìn quanh xem có anh không, nhưng không thấy. Thật là thất vọng, tôi đang định chào bác về thì một chiếc xe máy thắng gấp ngay trước mặt làm tôi giật mình. Là xe của anh, và anh đã xuất hiện sau một chuỗi các suy đoán của tôi. Anh nhìn tôi ngỡ ngàng, tôi nhìn anh đầy lo lắng và tò mò. Anh vẫn đang bịt khẩu trang:
  19.  Đi đến nhà bạn nào mà giờ mới về vậy con? Tôi đứng chôn chân nhìn anh và anh cũng thế:  Dạ… con đến giúp nhà thằng bạn chút chuyện.  Đi biệt tăm bây giờ mới về… cứ như vậy hoài xóm làng họ dị nghị. Tôi thấy mình thừa thãi…. Và tôi nghĩ chắc anh cũng ổn, hình như tôi lo hơi quá.  Cháu chào bác cháu về ạ…  Ừ… Vậy là tôi lững thững ra về, nhìn thấy anh vẫn bình thường tôi thấy yên tâm nhưng sao vẫn có gì đó khó chịu. Thay vì đi vài bước để về nhà tôi lại lang thang tản bộ một mình, tôi cần chút thời gian để suy nghĩ vẩn vơ.  Bé! Có tiếng gọi ở phía sau, hình như là gọi tôi, tôi quay lại. Là anh thật:  Sao không về nhà lang mà thang ngoài đường? Tôi nhìn kĩ vào khuôn mặt anh, hình như có cái gì không ổn cho lắm.  Anh bị gì ở trên mặt vậy?
  20. Anh ấp úng…  À… giúp nhà thằng bạn chuyển đồ, bất cẩn nên bị… Tôi nhìn anh chằm chằm…  Em biết chuyện của anh rồi… đừng có nói dối… Anh cố lảng tránh tối:  Nghe mẹ anh bảo bé mượn vợt cầu lông, bé cần thì cứ lấy, anh không có học đến. Tôi bắt đầu thấy nao nao trong lòng:  Có phải tại em không? Không thể lảng tránh được nữa, anh trả lời:  Không phải, tại anh giang hồ mà, bị tìm đến hỏi thăm là chuyện bình thường, anh quen rồi. Anh chẳng hiểu nổi cảm giác của tôi lúc này, nó cứ ân hận và cảm thấy có lỗi.  Em xin lỗi… chuyện đó… chấm dứt rồi phải không? Sẽ không còn lần nào nữa chứ?
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2