Cất Anh Vào Nỗi Nhớ

''Cứ ngỡ đã nắm chặt vậy mà vẫn phải buông tay. Trái Đất tuy tròn sao mãi không

tìm được nhau. Là do em vô dụng nên đã lạc mất bàn tay anh.''

***

Hà Nội đã bước vào những ngày đông rét mướt. Hân tản bộ một mình trên con

đường hai bên là hai hàng cây trụi lá. Ở đây cô còn có thể cảm nhận được hương vị

ngọt ngào của cà phê sữa, vị cà phê trầm nhẹ hòa quyện với hương thơm kem sữa

của tách capuchino đang bốc khói nghi ngút. Trời bắt đầu mưa, cơn mưa góp thêm

phần giá lạnh cho mùa đông Hà Nội. Những hạt mưa li ti mang lại cho con người

ta cảm giác buồn, ảm đạm biết mấy.Hân vội ânr mình dưới chiếc ô màu trong suốt

rồi chân cứ bước mắt cứ hướng về một nơi nào đó, hình như nơi đó là một miền kí

ức đẹp.

Hôm nay là ngày đầu tiên Hân về nước sau bảy năm du học và làm việc bên Nhật.

Và cũng là ngày anh kết hôn với một cô gái khác không phải cô.

Cầm bức thư anh gửi cô trên tay, cô không khỏi hối hận và tiếc nuối. Giá như ngày

đó cô cho anh một cơ hội giải thích nhỉ. Giá như ngày đó cô sáng suốt hơn nhỉ. Giá

như ngày đó cô không ra đi nhỉ. Và giá như....Nếu như những điều giá như ấy xảy

ra thì trên đời này đã chăng có chia ly rồi.

''Gửi đến em người anh yêu nhất.

Hân à, cuối cùng em cũng nhận được bức thư này rồi. Bao lâu ta chưa gặp lại nhau

rồi em nhỉ? Bảy năm rồi đấy, bảy năm cho sự chờ đợi. Bảy năm qua em sống tốt

chứ? Có nhớ anh không?

Anh thì chẳng tốt chút nào, lúc nào cũng nhớ đến em thôi. Em à, có biết từ ngày

em ra đi anh đã tiều tụy đến mức nào không? Anh giật mình khi nghe bạn bè,

người thân của em nói em đi du học bên Nhật. Càng giật mình hơn nữa khi em ra

đi mà không một câu tạm biệt với anh. Lúc đó anh đã rất giận em đấy cô bé ngốc ạ.

Anh tự hỏi bản thân rằng mình đã làm gì sai để em phải đối xử tàn nhẫn như vậy.

Nhưng rốt cục anh cũng ngu ngốc mà chẳng tìm ra được.

Vào một ngày tháng năm nắng gắt anh đã tìm thấy lí do cho sự ra đi của em.

Thật ra chuyện không như em nghĩ đâu. Anh và cô ấy là anh em họ. Hôm ấy, con

bé gặp phải chuyện buồn cần người chia sẻ. Anh đã cho con bé tựa vào vai để

khóc. Nhưng không ngờ em lại nhìn thấy để rồi hiểu lầm. Ngốc ạ, sao lúc đó em

không ''ghen'' luôn đi. Nếu lúc đó em hỏi anh và cho anh cơ hội để giải thích thì có

lẽ giờ đây mình đã không như vậy. Thế mà em lại ích kỉ ra đi để lại anh một mình

nơi đây với bao hứa hẹn cùng những kỉ niệm.

Em còn nhớ lúc mình mới gặp nhau không? Anh làm rơi có quyển sách của em

thôi vậy mà đã làm toáng lên rồi. Lại còn hay bắt nạt anh nữa. Lúc đó sợ em nhất

đây con gái gì mà bướng bỉnh đanh đá.Vậy mà không ngờ có lúc anh lại siêu lòng

vì em như vậy.

Vào một ngày mưa mùa hè. Cơn mưa mang lại không khí mát mẻ sau những ngày

nắng gay gắt. Cả hai đứa không ai mang ô hay áo mưa nên đành phải trú nhờ dưới

cùng một hiên nhà.

- Này dịch lại đây kẻo ướt.

- Ừ, cám ơn.

Hai đứa cứ thế mà chìm dần vào yên lặng. Anh không muốn uổng phí cái khoảnh

khắc nghìn năm có một này nên đã dũng cảm nói ra cái tình yêu bé nhỏ anh đã ấp ủ

từ rất lâu rồi

-Này, làm bạn gái tớ không?

Anh đã đỏ mặt khi câu nói vừa dứt còn em đôi mắt sáng long lanh đang mở to nhìn

anh rồi gật đầu. Em biết không lúc đó anh vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Ngày hôm

ấy ngày mưa hạnh phúc nhất.

Tình yêu đôi mình bắt đầu từ đấy, vui em nhỉ. Mình cùng nhau đi chung con đường

đến trường cùng nhau ăn sáng dưới căng tin rồi cùng nhau ôn bài nữa. Những ngày

nghỉ lại rủ nhau đi nhà sách ăn kem bờ hồ. Kỉ niệm ấy anh sẽ chẳng bao giờ quên

đâu. À, em còn nhớ cái lần anh bảo em trẻ con làm em khóc quá trời không? Anh

phải dỗ suốt mấy ngày mới chịu tha cho anh. Đồ trẻ con!

Tuy rằng có giận hờn nhưng đôi mình vẫn bên nhau chứ không như bây giờ xa mãi

mãi.

Em có nhớ đã hứa sẽ mãi bên anh cùng anh ôn thi đại học cùng xây dựng ước mơ

không? Thế mà lại để anh một mình vất vả ôn thi trong ngày hè.Bao nhiêu là cái

muốn làm cùng nhau vậy mà đành chôn vùi vào kỉ niệm.

***

Hôm nay anh kết hôn em à.Anh không mời bạn bè mà chỉ có người thân thôi. Đám

cưới nhỏ. Vợ anh cô ấy là một người tốt. Cô ấy đã hi sinh cho anh rất nhiều, đã vì

anh mà làm mọi việc. Cô ấy bất chấp tất cả đợi anh quên được em. Khi cô ấy ngỏ

lời anh đã không đồng ý vì muốn đợi em trở về nhưng sự kiên trì của cô ấy đã làm

anh rung động mất rồi.

Xin lỗi vì đã không chờ được em. Thời gian không đợi ai, cũng không bao giờ

quay trở lại được. Nhưng hãy luôn nhớ rằng em luôn ở trong tâm trí anh, luôn có

một vị trí rât đặc biệt trong trái tim anh. Chúc em tìm được một người đàn ông tốt.

Yêu em, Miền Kí Ức đẹp của anh.

''Hà Nội, ngày..., tháng..., năm...''.

Khóe mi không khỏi ướt lệ. Dòng lệ tuôn rơi trên hai gò má xinh xắn rồi làm nhòe

đi chữ trong thư.

Sẽ chẳng bao giờ quên được đâu Kí Ức của em. Sẽ đặt anh vào một nơi quan trọng

trong trái tím. Cất anh vào nỗi nhớ, người em yêu chúc anh hạnh phúc.

Xin Lỗi, Anh Chỉ Yêu Vợ Anh

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Xin Lỗi, Anh Chỉ Yêu Vợ Anh ! | Truyện Ngắn |

Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/news/xin_loi_anh_chi_yeu_vo_anh/2014-03-

12-10510#ixzz2xE3paSpL

("Bà xã, đã là người thứ tư rồi. Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này,

nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao lại

khiến anh thành người tốt thế này , sao em nỡ....)

* * *

Bữa tối. Chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.

- Cô gái vê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: "Em yêu anh".

- Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói: "Anh có vợ rồi".

-"Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em không?"

Chàng trai ngẩng đầu, quan sát cô gái ngồi đối diện mình. 24 tuổi, trẻ trung, có ý

chí. Cơ thể tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng và biết nói, đó thực sự là một cô gái

tuyệt vời.

Thật đáng tiếc.

-"Nếu anh cũng yêu em, em sẽ là người tình của anh". Cô gái cuối cùng cũng

không đợi được, nói thêm một câu.

-"Nhưng anh yêu vợ anh". Chàng trai trả lời một cách cương quyết.

-"Anh yêu cô ấy ư? Anh yêu gì chứ? Cô ấy bây giờ chắc đã già đi nhiều, chẳng

thấy mặt bao giờ. Nếu không thì tại sao không thấy anh đưa cô ấy đến trong các

bữa tiệc của công ty ….?"

Cô gái vẫn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chàng trai

cô gái liền từ bỏ những ý nghĩ trong đầu mình.

-"Em yêu anh vì cái gì?". Chàng trai lên tiếng.

-"Trưởng thành, khẳng khái, nam tính, biết quan tâm đến người khác, và còn nhiều

nữa. Dù sao thì anh khác hẳn với những người đàn ông em đã từng gặp, anh rất đặc

biệt".

-"Em biết ba năm trước anh như thế nào không?". Chàng trai châm điếu thuốc nói.

-"Em không biết. Em không quan tâm cho dù anh có từng ngồi tù đi chăng nữa".

-"Ba năm trước, anh chỉ là người con trai tầm thường trong mắt em bây giờ".

Chàng trai không để ý đến cô gái, tiếp tục nói.

"Một người tốt nghiệp đại học bình thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày

uống rượu, cáu bẳn. Không quan tâm đến chuyện yêu đương, hàng tối còn hay đi

tìm gái bán hoa, bị công an bắt."

-"Vậy tại sao…." Cô gái trở nên hứng thú với câu chuyện, muốn biết điều gì đã

làm chàng trai thay đổi.

-"Vì cô ấy à?"

-"Ừ".

-"Cô ấy hình như thấu hiểu được nội tâm của anh. Đã dạy anh rất nhiều điều, khiến

anh không còn quan tâm đến những cái đã mất, không quan tâm đến những chuyện

ngay trước mắt, mà cố gắng hoàn thiện mình.

Trước mặt cô ấy, anh như đứa trẻ chẳng hiểu sự đời. Lúc đó thật kỳ lạ, tính khí

bướng bỉnh của anh biến đâu mất hết, anh bị cô ấy thuyết phục. Nghe theo lời cô

ấy, chấp nhận thực tại, anh biết mình vô dụng nên làm việc chăm chỉ. Cuối năm ấy,

công việc khởi sắc, anh và cô ấy liền kết hôn".

Chàng trai gẩy tàn thuốc, tiếp tục nói.

-" Lúc đó thực sự là những tháng ngày vất vả. Hai người, một chiếc giường, đồ đạc

trong nhà chẳng có gì. Em có biết không, lấy nhau được một năm rồi mà anh mới

mua được cho cô ấy cái nhẫn từ khoản tiền cả nửa năm tiết kiệm được đấy. Tất

nhiên số tiền này do cô ấy tiết kiệm mà có, nếu cô ấy biết được thì chắc chẳng dám

để anh mua đâu."

"Khoảng thời gian đó, do anh hút thuốc, uống rượu nên sức khoẻ không tốt. Mùa

đông đến, tối nào cô ấy cũng nấu cho anh một bát canh nóng trước khi đi ngủ. Mùi

vị đó chỉ có cô ấy mới làm được."

Chàng trai trầm ngâm nghĩ về ký ức mà quên mất thời gian, vẫn tiếp tục kể về

những chuyện đã qua. Và cô gái cũng không có ý cắt ngang câu chuyện, vẫn lắng

nghe. Lúc chàng trai chú ý đến thời gian, đã là 10h đêm.

-"À, xin lỗi em nhé, anh chẳng chú ý đến thời gian gì cả, đã muộn thế này rồi cơ

à?" Chàng trai cười và xin lỗi cô gái.

-"Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh không thể nào và cũng sẽ không làm những

chuyện có lỗi với cô ấy".

‘Vâng em hiểu rồi. Vậy là em đã thất bại rồi. Em tâm phục khẩu phục rồi." Cô gái

thất vọng và lắc đầu nói. "Chỉ có điều, đến độ tuối của cô ấy, em sẽ còn tốt hơn cả

cô ấy."

-"Ừ. Nếu thế thì em còn có thể tìm được chàng trai tốt hơn mà, đúng không?".

-"Muộn rồi, cơm canh ở nhà chắc cũng đã nguội cả, anh đưa em về nhé." Chàng

trai đứng dậy tỏ ý muốn đưa cô gái về.

-"Không cần đâu, em tự về được mà". Cô gái xua tay nói. "Anh về đi, đừng để cô

ấy lo lắng". Chàng trai cười rồi quay lưng ra về.

"Cô ấy đẹp không?"

"Đúng thế. Cô ấy rất đẹp".

Bóng chàng trai mờ dần trong màn đêm, để lại cô gái với ánh nến chói loà trong

đêm tối.

Chàng trai về đến nhà, mở cửa và bước vào phòng ngủ, bật đèn lên.

Chàng đi đến mép giường và ngồi xuống.

"Bà xã, đã là người thứ tư rồi. Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này,

nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao lại

khiến anh thành người tốt thế này , sao em nỡ ra đi trước chứ? Anh, anh một mình

cô đơn quá à…"

Chàng trai lặng người đi và nói không thành tiếng.

Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má chàng trai, rơi xuống khung ảnh

trong lòng bàn tay chàng trai. Dưới ánh đèn mờ, trong bức ảnh cũ hiện ra nét mặt

dịu dàng của một cô gái đã quá cố.

"Never mind

I'll find someone like you!"