intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Biển Đêm - Cầu Vồng Sau Mưa

Chia sẻ: Bsbsb Bsbs | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

64
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Khu kí túc xá về đêm càng yên tĩnh chỉ còn văng vẳng tiếng gọi hàng rong buồn vọng về từ đâu đó xa xa.Trăng đã lên, treo trên đỉnh trời, hắt xuống từng sợi vàng lấp lánh. Tôi thả mình trong không gian yên tĩnh ấy lặng nhìn về xa xăm.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Biển Đêm - Cầu Vồng Sau Mưa

  1. Biển Đêm -Cấu Vồng Sau Mưa
  2. Khu kí túc xá về đêm càng yên tĩnh chỉ còn văng vẳng tiếng gọi hàng rong buồn vọng về từ đâu đó xa xa.Trăng đã lên, treo trên đỉnh trời, hắt xuống từng sợi vàng lấp lánh. Tôi thả mình trong không gian yên tĩnh ấy lặng nhìn về xa xăm.Chợt điện thoại reo...Khánh gọi. Có lẽ lâu lắm rồi tôi mới nghe lại cái giọng nói đặc sệt tiếng Quảng. Thấy ấm áp và tim khẽ nhói đau. Khánh điện thoại chỉ để hỏi thăm tôi như trước đây và tôi vẫn trả lời bằng giọng bình thản nhất. Những kỉ niệm về Khánh tôi dành một ngăn sâu thẳm trong lòng mình để cất giấu phút chốc ùa về. Chợt khoé mắt tôi cay cay. Khánh khá bình thường, không đẹp không cao, lúc ở bên cậu ấy tôi cảm thấy bình yên như khi đứng trước biển vậy. Nhà tôi ở khá gần nhà cậu ấy. Hai đứa thân nhau từ lúc nhỏ. Biển nuôi lớn chúng tôi và hình như biển nuôi dưỡng phần nào tâm hồn tôi khiến tôi trở thành một đứa con gái mạnh mẽ, chẳng mấy khi khóc vì nỗi buồn. Chúng tôi học chung với nhau những mười hai năm học. Quãng thời gian ấy dài, đẹp nhưng cũng làm tim tôi khẽ đau khi bồi hồi nhớ lại. Ngày nào cũng thế, tan học, cậu ấy lại cút kít chở tôi trên chiếc xe đạp cà tàng để về nhà. Tôi ngồi sau xe, luyên thuyên kể chuyện, cả những chuyện hết sức nhảm nhí: rằng tôi hì hụi vây bắt còng
  3. mãi đến tận khuya; rằng nồi cơm tôi nấu hôm nay bị nhão; rồi cả những chuyện tôi biết được do tám với bọn con gái trên trường... Khánh đều nhiệt tình lắng nghe và cười khì bảo tôi ngốc. Ừ thì tôi ngốc nhưng chỉ ngốc với Khành thôi-tôi thầm nhủ. Lúc ông trời thả tấm màn đen to lớn bao trùm mặt biển, Khánh lại rủ tôi "đi dạo biển cho hắn mát"-vẫn câu nói đặc sệt tiếng Quảng mà tôi nhớ mãi. Tôi thả dép để đôi chân trần tận hưởng cảm giác mát lạnh của cát biển.Tôi rón rén đi sau Khánh và cảm giác mình nhỏ bé trước cậu ấy để bóng dáng đó luôn che chắn cho mình. Rồi chúng tôi ngồi đó, trên bái cát kia, nhìn trăng lên. "Tui thích nhìn biển đêm lắm. Biển đêm đẹp bà hì!"-Khánh thường nói với tôi như thế. Còn nhớ những chiếc chuông gió bằng ốc biển Khánh tự tay làm tặng tôi làm quà sinh nhật. Chúng vụng về nhưng ngộ nghĩnh, xù xì nhưng tiếng kêu rất thanh và trong như tiếng gió biển. Giờ đây nhìn lại, tôi thấy chúng đã cũ và rối nhưng với tôi, chúng có ý nghĩa hơn cả đống đồ xa xỉ trong quầy hàng trang trí. Cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi. Tôi thích Khánh tự lúc nào không hay biết. Gặp nhau hoài mà sao cứ thấy nhớ nhớ, tôi bèn chạy sang nhà cậu ấy, chẳng để làm gì cả. Tôi ngốc nhỉ? Vì cứ mãi chôn sâu trong trong lòng, chẳng dám nói ra.
  4. -Tui thích con My, bà à!-Khánh nói với tôi trong một đêm trăng sáng. Cảm giác như có cái gì đó cứ bóp nghẹn lấy trái tim tôi, đau thắt. Nước mắt cứ chực trào ra nhưng tôi cố nén lại để có thể bình tĩnh nói chuyện: -Ừ, tui thấy nó được đấy. Ông nói nó chưa? -Tui chẳng biết nói ren nữa. Kì kì rứa bà à. Bà giúp tui nghen! -Ừ, đều là con gái nên tui biết mà, ông yên tâm đi. Khánh phải về phụ mẹ làm cá. Tôi không về, vẫn ngồi lặng yên trước biển. Đó là lần đầu tiên tôi khóc. Khóc và mong biển cuốn trôi đi nỗi buồn của tôi. Tôi lặng lẽ dùng một cành cây ghi tên mình và Khánh trên cát rồi lại lặng lẽ vẽ trái tim ở giữa. Nước biển tràn vào và cuốn chúng đi. Ra tận biển khơi. Biển đêm nay đẹp, lấp lánh ánh trăng. Xa xa ánh đèn heo hắt của những chiếc thuyền đánh cá như cô quạnh giữa biển cả mênh mông. Tôi thấy mình bé nhỏ, lạc lõng. Ngày sinh nhật My, Khánh cũng tự tay làm tặng My một chiếc chuông gió bằng vỏ ốc. Rồi hẹn hò. Và dần dần trở thành một cặp đôi hoàn hảo. Tôi luôn đứng sau, gỡ rối và giúp họ hàn gắn mỗi lúc giận nhau. Khánh luôn luyên thuyên kể về My cho tôi nghe. Tôi mỉm cười mà nghe lòng mình đau nhói. Tôi không quên được Khánh, nói đúng hơn tôi vẫn cứ thích Khánh
  5. mãi, nhất là nụ cười toả nắng của cậu ấy. Cảm giác đơn phương thích một người thật là đau khổ! Vào đại học, chúng tôi đã có hai ngã rẽ. Khánh và my ở lại quê cùng nhau học tập trong ngành sư phạm. Còn tôi, lẻ loi khăn gói lên Sài Gòn học. Thực ra tôi làm vậy cũng chỉ để quên Khánh mà thôi. Tôi bắt mình luôn bận rộn. Tôi làm gia sư cho một nhóc lớp 9, part-time ở một quán cà phê, viết báo... Lúc về kí túc xá, tôi mệt lử và lăn ra ngủ. Mãi đến hôm nay, cú điện thoại ấy, giọng nói thân thương ấy đã làm tôi sực tỉnh. Tôi đã lãng quên nhiều thứ. Những ngày hè này, bạn bè về quê hết. Ở kí túc xá chỉ càng thấy trống trải. Tôi vội vã gác mọi ngổn ngang qua một bên, khoác ba lô lên đường. Đi về với biển... Tôi ngửi thấy cái vị mặn của biển. Trước mắt tôi là biển đêm với ánh trăng vàng lấp lánh... Cấu Vồng Sau Mưa Vy nằm dài trên giường, tay vẫn ôm con gấu bông mà Khoa đã tặng. Nhạc vẫn hát hát lại nhiều lần bài hát cả Khoa và Vy đều thích: "My love"... Và nước mắt Vy rơi... rơi dài trên gò má... Vy cố quên
  6. mọi thứ, mọi thứ tồi tệ... Ngoài kia mưa vẫn rơi, rơi từng giọt buồn lặng lẽ... "Mình chia tay đi! Chấm dứt nhé! Vậy sẽ tốt hơn!" -Khoa nói nhẹ tênh, nhẹ như một cơn gió, nhưng là cơn gió độc bóp nghẹn cả trái tim Vy. Vy vẫn không quên được câu nói chiều hôm ấy của Khoa -người mà nó yêu quí nhất (xếp nhì sau bố mẹ) -người mà hôm nào Vy hí hửng khoe với tụi bạn là "gà bông của tớ í!, cậu bạn có cái mắt kiếng đen, nụ cười David í". Giờ thì sao? Khoa chia tay Vy vì nó thua kém Phương? hay vì tính trẻ con, nũng nịu, hay sự quan tâm dai dẳng, cái đầu óc lãng xẹt, gương mặt chẳng mấy khả ái của Vy? Đã hai hôm, Vy cứ vùi mình trong đống chăn. Vy khóc tưởng chừng có thể trút cạn nước mắt. ...Điện thoại réo ầm ĩ. Là điện thoại của Khanh. Vy cố hắng giọng để có thể trả lời phone nhỏ bạn thân bằng giọng vui vẻ. -Gì thế? -Cậu lại khóc sao? Không giấu nổi tớ đâu. -Tớ không sao thật mà. Có gì thế? -Tớ qua nhà cậu nhé! Cần tớ làm "bao cát" chứ! Hì. Đùa thôi! 15
  7. phút nữa ra mở cửa đấy nhé! -Nh...ư...ưng Khanh cúp máy cái rẹt. Khanh là thế! Đó là tật xấu chẳng bao giờ nó sửa được. ...Chuông cửa reng. Vội gạt nước mắt, Vy chạy xuống mở cửa. Khanh đang í ới gọi cửa, con nhỏ nấp mình dưới chiếc ô xanh, nước mưa đã làm nó ướt hết trông thật tội nghiệp! -Mưa to thật. Mát. Mà không... lạnh mới đúng chứ! Hì. -Lảm nhảm nữa, vào nhà đi, cảm lạnh bây giờ. Khanh cười toe, tay vẫn không thôi gạt nước mưa trên mặt. -Tớ lấy khăn cho cậu lau nhé! -Trời ơi mắt cậu sưng húp lên rồi kìa! Ngốc xít quá đi! Đi theo tớ! Khanh kéo Vy đi, mặc cho mưa cứ ào ào trút nước. Vy ngơ ngác nhưng rồi lại để mặc cho chiếc xe của nhỏ bạn thân đưa mình đến nơi nào đó. Nước mưa bắn vào mặt, rát và lạnh. -Cậu đưa tớ đi đâu thế? Điên thật! -Ừ,điên. Nhưng dĩ độc trị độc mà. Hì. -Nhưng đi đâu thế? -Không đi đâu cả! Ừ thì đạp lòng vòng, kiếm thần tình yêu, lôi hắn ra mắng cho hắn một trận. Hehe.
  8. -Sến! Điên nữa -Vy bĩu môi. Hai đứa đạp quanh thành phố, hết vào con phố này lại quẹo sang hẻm khác. Lúc này cả hai đã ướt như tắm. Chẳng hiểu sao Vy thấy lòng mình nhẹ đi đôi chút. Hình như cơn mưa chiều nay đã cuốn được phần nào nỗi buồn dù mưa làm Vy cảm thấy lạnh, lạnh buốt. Khanh chở Vy qua một con hẻm nhỏ sực nức mùi bánh chuối chiên. "Giữa lúc trời mưa như thế này thì chỉ có vậy là nhất!" -Khanh tíu tít. Vy hơi ngỡ ngàng trước bạn, tại sao Khanh biết Vy thích ăn bánh chuối chiên nhỉ? -Ăn đi. Nóng hổi ngon lắm! Cả hai ăn khá nhiều chuối. Rồi Khanh lại tiếp tục phóng xe chở Vy đi. Cả hai đến chỗ cây cầu -nơi mà tụi nó hay đến để hóng gió. Khanh kéo Vy đến bên thành cầu và nói: -Cậu khóc đi! Khóc cho thật đã vào! Thực sự vy muốn khóc lắm. Thật khó để quên được người đã làm tim mình đập sai nhịp, người mình dành trọn sự yêu thương! Thật khó để dứt bỏ tình yêu đầu đời -thứ tình cảm trong sáng, ngây ngô của tuổi học trò. Khó lắm! Hình như trong nước mưa có hoà lẫn với nước mắt của Vy. Vy nhớ đến Khoa. Nhớ ánh mắt, nụ cười, nhớ giọng hát khàn khàn cùng cây đàn ghi
  9. ta. Nhớ cả vẻ bối rối lúc Khoa tặng nó chậu xương rồng: "Xương rồng vẫn sống và nở hoa được dù trên sỏi đá khô cằn nhất! Mạnh mẽ như xương rồng nhé!" Vy không nói gì cứ lặng lẽ khóc trong mưa. Khanh nhìn bạn, một ánh mắt cảm thông khó hiểu. Khanh thấy thương cho nhỏ bạn thân của mình! Chiều hôm qua, Khanh đã gặp khoa và xả cho hắn một tràng tức tối. Chỉ tiếc là không thụp vào bụng hắn thôi! -Đỡ hơn rồi chứ? Cậu hát đi hay là thét cũng được. Tớ hát rồi cậu hát theo nhé! ...Có lẽ giờ điều Khanh giúp Vy chỉ được thế này thôi. Nhỏ bé nhưng với Vy có ý nghĩa vô cùng. Giống như ai đó cốc vào đầu bạn vậy, thấy đau nhưng rồi sẽ tỉnh ra và hiểu được nhiều điều. -Ấy, ấy cậu hát sai rồi! phải hát thế này chứ!... Và cứ thế. Lại cãi cọ. Vy thấy nhỏ bạn mình đáng yêu kin khủng. Khanh không an ủi, không dỗ dành nhưng nó biết hành động, biết lắng nghe, dù là một hơi thở. Mưa đã tạnh. Phía chân trời xa, cầu vồng rực rỡ xuất hiện. -Này cậu nhìn kìa! Cầu vồng kìa! Đẹp không? Tớ dự đoán không sai mà -Khanh cười toe. Vy lặng lẽ, lòng nhẹ như cơn gió. Vy đã hiểu được những gì Khanh muốn làm cho mình. Khanh làm tất cả vì cô bạn biết Vy thích đi dạo dưới
  10. trời mưa và thét lên như một nhỏ khìn, vì Vy thích ăn bánh chuối chiên lúc trời mưa. Và một điều nữa: Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng,cầu vồng sẽ xuất hiện mang thêm niềm tin mới. Có lẽ chia tay Khoa là một cú sốc tình cảm đau đớn với Vy cũng giống như nếu đi dưới trời mưa thế này, Vy chắc mình sẽ bị ốm, chỉ có trải nghiệm mới biết mình chín chắn và trưởng thành hơn. Mất một thứ chưa phải là mất tất cả. Vy sực nhớ ai đó đã từng nói rằng: "Khi một cánh cửa khép lại bạn thường chú ý vào nó mà không biết rằng một cánh cửa khác đang mở ra". -Cầu vồng đẹp Khanh nhỉ? Cảm ơn cậu. -Sao? -Tớ quên được Khoa rồi. Chỉ còn là kỉ niệm thôi! Khanh nắm lấy tay Vy, siết chặt. Chưa bao giờ Vy thấy ấm áp đến thế!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2