Biết Đâu Em Sẽ Gặp Lại Anh
"Trong tình yêu đôi khi chỉ biết yêu thôi là không đủ mà hãy biết chia sẻ tình yêu
ấy với chính người mà bạn đang yêu. Đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội nói những lời yêu
thương trong lòng khi bạn vẫn có thể nói. Hãy giữ lấy tình yêu của mình ngay khi
bạn có thể làm để bạn không bao giờ phải hối tiếc".
Buổi sáng đầu đông lạnh giá, gió rít qua từng khe cửa sổ. Cái lạnh đến đột ngột quá
khiến nhiều người còn chưa kịp lấy quần áo ấm ra mặc. Mới hôm qua trời còn
nắng nóng đến toát mồ hôi mà chỉ qua một đêm gió về đã mang theo cái lạnh lẽo
của mùa đông. Co ro trong chiếc chăn mỏng, cô từ từ ló đầu ra khỏi chăn. Hôm
nay là ngày nghỉ lẽ ra cô phải ngủ đến tận trưa mới đúng nhưng trời lạnh quá đã
làm cô tỉnh giấc và suy nghĩ đầu tiên lóe ra trong đầu cô là phải lôi ngay chiếc chăn
ấm còn gói gọn trong tủ . Nhìn ra ngoài cửa sổ bầu không khí âm u, lác đác còn
một vài chiếc lá sót lại của mùa thu vội vã rơi xuống. "À, thì ra mùa đông đã về "
cô lẩm bẩm một mình, "Đã là mùa đông rồi sao?”.
Bỗng dưng cô thấy mình lạnh hơn khi nghĩ vể mùa đông, mùa đông năm ngoái với
cô thật ấm vậy còn năm nay thì sao? Cô vốn rất thích mùa đông, thích được thách
thức với cái lạnh buốt của gió đông nhưng lần này sao cô lại thấy sợ chính cái lạnh
ấy. Có lẽ mùa đông năm ngoái với cô là ấm áp nhất, mùa đông đầu tiên- mùa đông
cô có anh bên cạnh, nhưng đó cũng là mùa đông duy nhất cô được bên anh và có lẽ
vì thế cô thấy sợ mùa đông hơn.
Cô và anh chia tay sau một năm yêu nhau. Với cô, anh là mối tình đầu, anh là
người đầu tiên mang lại cho cô những ngọt ngào, những cảm giác thú vị trong tình
yêu. Và ngay cả khi đã chia tay rồi, cô vẫn luôn thầm cảm ơn anh về điều đó. ‘Cô
bướng bỉnh, trẻ con’ anh vẫn thường nói cô như vậy. Mỗi lần anh và cô có những
cuộc tranh luận thì phần thắng vẫn thuộc về cô. Cô ghét mỗi khi anh nhường cô vì
nó khiến cô có cảm giác tự ái, nhưng cô lại tức điên lên nếu như anh không nhường
mà cứ phân đua với mình và thường thì khi ấy hai người sẽ lại giận nhau. Anh biết
như vậy nên thường tránh để chuyện đó xảy ra và anh vẫn luôn là người hòa giải.
Nhưng như thế lại càng làm cô yêu anh hơn. Có lần anh nói với cô rằng:
- Anh sẽ không bao giờ nổi giận khi em tức giận.
Cô ngước mắt nhìn anh hỏi lại:
- Sao biết em rất bướng bỉnh, ngang ngạnh mà anh lại không nổi giận?
- Vì nếu làm như thế anh sẽ đánh mất tất cả.
Cô hiểu những gì anh nói, và lại tự trách mình sao cứ phải làm khổ anh như vậy, cô
yêu anh cơ mà. Cô là người khá sôi nổi nhưng lại cũng là một người sống nội tâm
khép kín. Cô hay cười, hay trêu đùa mọi người nhưng ít ai có thể thấy được những
tâm sự bên trong của cô. Từ bé cô đã sống như thế, không mấy khi thấy cô tâm sự
với ai về những suy nghĩ trong lòng mình. Ngay cả mẹ là người hợp cô nhất nhà
cũng không bao giờ được nghe những tâm sự của cô. Cô vẫn luôn giữ trong lòng
tất cả mọi chuyện. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác không an toàn khi nói ra cho
một ai đó biết những tâm sự của mình, cô thấy cứ để trong lòng là tốt nhất. Những
buồn vui, tất cả đều được giấu kín. Trước khi yêu anh cô vẫn nghĩ rằng chắc khi
nào có người yêu cô sẽ tâm sự tất cả với người ấy. Nhưng không như vậy, có rất
nhiều điều cô vẫn không thể nói với anh. Cũng nhiều lần anh nói với cô:
- Em không nói ra những suy nghĩ trong lòng mình cho anh biết thì tránh sao
những lúc anh làm em buồn, em tủi thân.
Đúng vậy cũng nhiều lần anh vô tình làm cho cô buồn, cô giận nhưng anh lại
chẳng thể hiểu vì sao cô giận anh. Anh luôn cố gắng tìm mọi cách để cô có thể mở
lòng với anh hơn. Nhưng sao cô vẫn không thể nói ra. Cô vẫn biết tình yêu cần
phải có sự chia sẻ nhưng cô lại sợ nếu cô nói ra sẽ làm cho anh buồn hơn. Ở bên
anh cô thấy mình như bé nhỏ đi rất nhiều, cô muốn được nũng nịu anh, thích được
vặn vẹo lại lời anh nói, thích hỏi những câu hỏi ngốc nghếch để được nghe anh trả
lời theo cái cách ngốc nghếch của cô. Cô luôn trân trọng tình yêu của cô và anh, cô
coi đó là tình yêu đẹp và thiêng liêng nhưng sao lúc nào cô cũng thấy nó mong
manh. Cô gọi tình yêu của mình là tình yêu pha lê – đẹp nhưng dễ vỡ. Bên anh cô
hay thủ thỉ:
- Anh này, anh có biết vì sao những mối tình đầu thường rất dễ tan vỡ không?
- Tình yêu cũng là một trải nghiệm kì diệu của cuộc sống. Tình đầu dễ vỡ vì có lẽ
họ chưa biết cách giữ tình yêu cho mình.
- Thế có nghĩa là phải yêu đến lần thứ hai họ mới biết cách để giữ tình yêu, và…
em cũng vậy sao?
Anh khẽ lườm, cốc nhẹ lên trán:
- Em ngốc!
Cô vênh mặt bướng bỉnh
- Có anh ngốc thì có ấy.
Anh ôm cô vào lòng, lại thơm nhẹ lên vầng trán:
- Em yêu ngốc! Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh đâu. Nếu như em chưa giữ
được tình yêu của mình thì anh sẽ giữ nó thay em. Anh sẽ buộc chặt nó vào tay
mình để không cho nó chạy mất, để em mãi mãi bên anh.
Cô cười tinh nghịch:
- Sao lại để anh vất vả một mình như vậy được, em sẽ giữ nó cùng anh.
Nghe anh nói cô thấy yên tâm hơn rất nhiều, yên tâm vì anh sẽ không bao giờ để
mất cô cũng như cô sẽ giữ chặt tình yêu bên mình. Nhưng cuộc sống có mấy khi
được như ta mong đợi.
Trời mỗi lúc một lạnh hơn, ở trong nhà mà vẫn thấy lạnh cóng tay chân, cô không
còn muốn ra khỏi chăn, vẫn cứ cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, cũng như lúc này
đây cô không thể nào thoát khỏi những suy nghĩ về anh khi chợt nhận ra mùa đông
này cô không có anh bên cạnh. Cô cố gắng giấu chặt đôi bàn tay mình vào trong
chăn. Bao giờ cũng thế, chỉ cần hơi lạnh là đôi bàn tay cô đã lạnh giá, cóng lại
không thể làm gì được. Nhưng bàn tay anh thì khác, lúc nào cũng ấm áp. Mỗi khi
bên anh đôi bàn tay lạnh giá của cô lại được nằm gọn trong đôi bàn tay ấm áp của
anh. Có lần cô hỏi anh:
- Sao mùa đông tay em cứ lạnh cóng đi mà tay anh vẫn ấm thế nhỉ?
- Vì đôi bàn tay anh phải ấm để còn sưởi ấm cho đôi bàn tay em chứ sao, em ngốc!
Cô khẽ mỉm cười ngả đầu vào lòng anh, để lại được anh ôm thật chặt. Cô thấy
mình hạnh phúc. Khi bên anh cô có cảm giác như những cơn gió lạnh của mùa
đông không còn dám lại gần cô vì cô thấy ấm, ấm vô cùng, ấm trong tình yêu mà
anh dành cho cô.
Mùa đông năm nay tay cô cũng lạnh nhưng không còn được sưởi ấm bởi đôi bàn
tay anh nữa rồi. Nhìn xuống đôi bàn tay mình đang co quắp trong chiếc chăn, bỗng
nước mắt cô trào ra, cô nhớ anh. Từ ngày chia tay chưa một ngày nào cô không
nhớ về anh. Hình ảnh về anh vẫn cứ hiện rõ trong đầu cô, nó như một chiếc phông
nền cho tất cả những việc làm hằng ngày của cô, lúc đậm lúc nhạt. Cô cố gắng
quên anh đi để bắt đầu một cuộc sống mới nhưng cô không thể nào làm được, càng
cố quên, cô càng thấy nhớ anh vô cùng. Mỗi lần nhớ anh cô chỉ biết tìm một chỗ
thất an toàn để khóc, để mặc sức nhớ về anh. Và lại chẳng ai biết cô buồn, nhiều
người còn thắc mắc sao cô chia tay người yêu mà vẫn vui vẻ như vậy, vì có ai thấy
những lúc cô khóc khi nhớ anh đâu mà vẫn chỉ thấy cô cười nói, trêu đùa. Cô vẫn
vậy, vẫn như một con ốc núp sau một vỏ cứng, và nếu như cái vỏ cứng ấy không
vỡ ra thì chẳng ai biết được bên trong ốc rất mềm. Cô cũng vậy sẽ chẳng ai hiểu
được cô. Cả anh nữa, cũng không bao giờ anh có thể hiểu nổi cô vì có bao giờ cô
nói với anh đâu.
Chia tay, anh cũng không còn tìm gặp hay liên lạc với cô như trước kia nữa. Và
như thế cô thấy buồn hơn khi nghĩ rằng anh quên cô rồi, lại trách móc, lại giận
hờn, lại khóc. Nhiều lúc nhớ anh cô chỉ muốn gọi ngay cho anh nhưng lại không
dám, tin nhắn cứ viết rồi lại xóa không dám gửi. Có đôi lần nhớ anh quá cô đòi gặp
anh bằng được. Và mỗi lần như thế anh đều vội vã đến gặp cô, đôi khi còn bỏ dở
cả công việc của mình. Anh vẫn còn yêu cô cũng như cô vẫn rất yêu anh vậy
nhưng không ai nói với ai. Lần nào cũng vậy trước khi gặp anh cô cũng có rất
nhiều điều muốn nói với anh, nhiều điều muốn hỏi anh nhưng không bao giờ cô
nói được. Đến gặp anh, trông thấy anh cô chỉ muốn chạy tới ôm lấy anh để lại
được anh ôm cô chặt như ngày xưa, để lại được anh xiết lấy đôi bàn tay mình.
Nhưng sao cổ họng cô cứ nghẹn lại không thể nói nên lời. Cô im lặng, anh cũng im
lặng. Cô sợ khoảnh khắc ấy, và cô luôn cố gắng xua tan bầu không khí ấy bằng câu
nói:
- Mình về đi anh!
Anh khẽ gật đầu mắt trùng xuống:
- Ừ, để anh đưa em về
Đúng là chưa một lần nào anh từ chối những đòi hỏi đỏng đảnh của cô, và lúc này
cũng thế, cô muốn gì anh cũng sẽ làm theo. Nhưng lần này cô chỉ mong anh đừng
nhường cô nữa, muốn được nghe anh nói, nói gì cũng được nhưng sao anh vẫn cứ
lặng lẽ. Họ lại ra về trong sự tiếc nuối chưa nói được những suy nghĩ trong lòng.
Và cuối cùng cô vẫn phải chấp nhận một điều rằng hai người chia tay, chia tay mãi
mãi. Mãi mãi cô không thể nói ra được với anh những điều trong lòng mình, dù đã
chia tay nhưng cô vẫn muốn nói. Nhưng tất cả đều là sự câm lặng.
Gió lạnh lại về, từng cơn gió vô tình thổi mạnh vào trong trái tim lạnh giá của cô,
để mặc cho nước mắt tuôn rơi trên gò má. Bỗng nhiên cô muốn ra ngoài, muốn
được cái lạnh giá ngoài trời làm đóng băng trái tim cô đi, để cô không còn phải nhớ
về anh nữa. Bước chân ra khỏi căn phòng ấm, cô cảm nhận được gió lạnh biết
chừng nào, lang thang trên con phố nhỏ vô mục đích. Bất chợt cô nhận thấy cô
đang bước đi trên chính con đường mà anh và cô vẫn thường đi bên nhau. Cũng đã
lâu rồi cô không qua con đường này, con đường vẫn vậy không thay đổi.
Bỗng lại một cơn gió lạnh, cô khẽ mỉm cười kịp ngăn dòng nước mắt đang trào ra.
Một ý nghĩ làm cô thấy vui "Biết đâu em sẽ lại gặp anh trên con đường này, biết
đâu anh đang đi bên đầu đường kia tiến về phía em thì sao”. Bước chân cô như vội
vã hơn trong niềm hi vọng nhỏ nhoi. Cô ngỡ như anh đang ở đâu đó gần cô. Cô
phải tìm anh, chỉ có anh mới làm ấm trái tim lạnh giá của cô lúc này, chỉ có anh
mới lau khô được làn nước đang ướt nhòe trên mi. Cơn gió lạnh đầu đông vẫn thổi
mạnh...
Tình yêu cũng như một quả bóng bay, chỉ cần ta vô tình để tuột khỏi tay thì dù có
cố gắng đến mấy ta cũng không thể nào lấy lại được. Và có lẽ chỉ khi đứng nhìn nó
từ từ bay xa, xa mãi ta mới thực sự thấy thiếu vắng và nuối tiếc.