
Ký ức mùa đông năm ấy

Khi chúng tôi ôm nhau, tôi òa khóc. Bởi vì hạnh phúc tưởng như đã rời bỏ tôi đi
rồi bỗng chốc quay trở lại cho tôi một cơ hội khác, người con trai tôi đang yêu
cũng yêu tôi, như thế là quá đủ.
Người ta làm cách nào để có thể lãng quên nhau được nhỉ? Bởi vì sự lãng quên
nhiều khi còn phức tạp hơn cả việc từ bỏ. Tôi thì không thể làm được như thế, bởi
vì thời gian đã trôi qua rất lâu, và tôi vẫn không thể quên được cảm giác của mình
khi nói câu nói ấy với Duy, khi cậu ấy nói lời tạm biệt với tôi trong một buổi chiều
đẫm hơi lạnh buốt, nhưng vẫn có nắng. Khi tôi phát hiện ra rằng, dù có trăm nghìn
lần không muốn, thì những người tôi yêu, sẽ có người phải rời bỏ tôi đi, bằng cách
tàn nhẫn nhất… Như một kiểu quy luật được cuộc đời đặt sẵn như một tờ báo đã
được lên trang hết, chỉ còn chờ mang đi in ấn.
“Nếu như biết sẽ phải chia ly như thế này, thà ngay từ đầu đừng bao giờ gặp gỡ!”
Sự phản bội rồi chia ly, so với mâu thuẫn và khác biệt rồi chia ly, có khác nhau hay
không? Hoặc đau đớn hơn bao nhiêu? Có làm cho người ta cảm thấy, dường như
mọi thứ trên thế giới này đều không đáng tin, đều sẽ có ngày rời bỏ bạn mà biến
mất hết.
Là tổn thương hay sợ hãi? Là cô độc hay bỗng dưng thấy trống trải? Tôi không
biết, nhưng lồng ngực bên trái vẫn còn rõ rệt những cơn đau buốt đến tận xương
mà có lẽ cả đời này không thể nào quên được.

- Duy, có phải thế không? Có phải vì bố cậu và mẹ tôi yêu nhau, nên cậu nghĩ mẹ
tôi phá hỏng hạnh phúc gia đình nhà cậu, nên cậu bỏ rơi tôi, đúng không?
- Về ngay mà hỏi mẹ cậu xem, xen vào cuộc sống gia đình nhà người khác có phải
là điều bỉ ổi và ghê tởm nhất không?
- Cậu có quyền gì lăng nhục mẹ tôi? Mẹ tôi đã đối xử với cậu như thế nào trong
suốt thời gian mẹ cậu bỏ bê gia đình? Mẹ tôi đã chia rẽ gì, hay tìm cách lật đổ gì vị
trí của mẹ con cậu? Mẹ tôi luôn luôn sống một cách âm thầm, sống một cách nhịn
nhục, từ khi bố tôi không còn, mẹ tôi cũng vẫn luôn như thế. Nếu không phải bố
cậu ở bên cạnh bà những lúc khó khăn, bà đã không vì bố cậu mà khổ sở như bây
giờ!

- Cậu nói lý lẽ với tôi đấy à? Được rồi, tôi không cần biết gì hết. Từ giờ mẹ con
cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Tôi đã không biết mình giỏi kiềm chế nước mắt như thế. Hoặc là trước người tôi
yêu, muốn dành lấy sự tự tôn cuối cùng cho tôi, và cho cả mẹ. Hít một hơi thật sâu,
tôi mỉm cười nhìn Duy, vì dẫu cho thế nào cũng phải nói lời tạm biệt.
- Nếu phải chia ly như thế này, thì ngay từ đầu đừng bao giờ gặp gỡ! 14 năm lớn
lên cùng nhau vẫn thế, chỉ có khoảnh khắc này khác nhau nhiều. Những gì hôm
nay có chết tôi cũng sẽ không bao giờ quên...
Giống hệt một đoạn băng xước đã bị ố vàng bởi thời gian. Những gì đã qua, không
được phép ân hận, càng không có cơ hội làm lại.
Nếu bạn đã từng làm ai đó tổn thương một cách sâu sắc, thì có nghĩa là, bạn đã
đánh mất người ấy, vĩnh viễn.
Buổi chiều hôm ấy, người bạn tên Duy suốt 14 năm, cũng là người tôi yêu thương
nhất trong suốt quãng thời gian tuổi trẻ, mới lớn lên, để rồi biết đến mùi đau khổ,
đã là một dấu chấm hết. Cậu ấy đã chết, hay cậu ấy đã đi đâu thật xa, tôi không
biết. Chỉ biết cậu ấy đã đi khỏi cuộc sống của tôi mất rồi. Còn một người lạnh lùng
lăng nhục mẹ tôi và xua đuổi tôi, là một ai đó xa lạ, chứ không phải cậu ấy.

Nhưng nỗi đau vẫn cứ âm ỉ đau, biến tôi hóa thành một con người khác, biệt lập
với thế giới.
Tôi và mẹ chuyển vào Nam sống cùng dì. Toàn bộ số tiền mẹ dành dụm sau khi bố
mất vẫn chưa đủ để mua một căn nhà, dẫu sao mẹ vẫn khăng khăng từ chối lời mời
của dì chú, dọn đến một phòng trọ nhỏ trên tầng 2 một tòa nhà cũ. Mặc dù tường
đã đóng rêu và lan can bắng sắt đã gỉ, nhưng đồ đạc dường như mới tinh và ban
công toàn những giỏ cây nhỏ xinh treo lơ lửng, mỗi lần gió thổi lắc lư va vào chiếc
chuông gió kêu những âm thanh êm dịu.