
Khi chúng tôi ôm nhau, tôi òa khóc. Bởi vì hạnh phúc tưởng như đã rời bỏ tôi đi
rồi bỗng chốc quay trở lại cho tôi một cơ hội khác, người con trai tôi đang yêu
cũng yêu tôi, như thế là quá đủ.
Người ta làm cách nào để có thể lãng quên nhau được nhỉ? Bởi vì sự lãng quên
nhiều khi còn phức tạp hơn cả việc từ bỏ. Tôi thì không thể làm được như thế, bởi
vì thời gian đã trôi qua rất lâu, và tôi vẫn không thể quên được cảm giác của mình
khi nói câu nói ấy với Duy, khi cậu ấy nói lời tạm biệt với tôi trong một buổi chiều
đẫm hơi lạnh buốt, nhưng vẫn có nắng. Khi tôi phát hiện ra rằng, dù có trăm nghìn
lần không muốn, thì những người tôi yêu, sẽ có người phải rời bỏ tôi đi, bằng cách
tàn nhẫn nhất… Như một kiểu quy luật được cuộc đời đặt sẵn như một tờ báo đã
được lên trang hết, chỉ còn chờ mang đi in ấn.
“Nếu như biết sẽ phải chia ly như thế này, thà ngay từ đầu đừng bao giờ gặp gỡ!”
Sự phản bội rồi chia ly, so với mâu thuẫn và khác biệt rồi chia ly, có khác nhau hay
không? Hoặc đau đớn hơn bao nhiêu? Có làm cho người ta cảm thấy, dường như
mọi thứ trên thế giới này đều không đáng tin, đều sẽ có ngày rời bỏ bạn mà biến
mất hết.
Là tổn thương hay sợ hãi? Là cô độc hay bỗng dưng thấy trống trải? Tôi không
biết, nhưng lồng ngực bên trái vẫn còn rõ rệt những cơn đau buốt đến tận xương
mà có lẽ cả đời này không thể nào quên được.