
Xin Lỗi Cậu! Tớ Chỉ
Là ... Thằng Mê Trai

Trạm xe buýt.
Một buổi chiều mưa phùn.
Không biết bao nhiêu chuyến xe buýt đã đi qua nhưng cô bé vẫn ngồi đó,lặng lẽ
nhìn dòng xe cộ tấp nập qua lại bằng đôi mắt vô hồn.Cô bé đã ngồi đó hơn 4 giờ
đồng hồ và không ai biết cô bé sẽ ngồi đó đến bao giờ nữa.Cô bé đang chờ xe buýt
hay chờ đợi điều gì?Không ai biết điều đó.Nhưng không phải chờ xe buýt rồi.Ánh
mắt cô cho biết cô đang chờ một cái gì đó trong vô vọng và điều cô chờ đợi sẽ
không bao giờ đến.Suốt mấy giờ đồng hồ cơ thể cô bé bất động,gương mặt cô
không cảm xúc,bao nhiêu người qua lại nhìn cô như một sinh vật lạ.Nhưng cô bé
vẫn ngồi đó,không để ý đến những cái nhìn tò mò,những lời xì xầm của những
người đang chờ xe buýt xung quanh.Một vài người bán hàng rong tỏ ra cáu kỉnh
với cô bé "đẹp mà chảnh” vì bao nhiêu lời chào hàng đều không được cô bé đáp
trả. "Con bé này bị câm hay sao ấy nhỉ?”, "Nhìn vậy mà khinh người quá!”…Và
vô số những lời khác nữa nhưng cô bé vẫn lặng thinh.
Đẹp!Cô bé sở hữu một nét đẹp dịu dàng,thanh thoát.Một vẻ đẹp khó kiếm ở các cô
gái thời hiện đại.Nhìn cô chẳng khác nào một tiên nữ giáng trần bị lạc giữa thành

phố náo nhiệt này.Làn da cô trắng như tuyết,đôi mắt hơi buồn,long lanh như hai
giọt sương,chiếc mũi thon gọn cùng đôi môi đỏ thắm làm cho gương mặt cô trở
nên xinh đẹp lạ thường.Mái tóc cô dài,suôn mượt và đen nhánh.Nó càng tô điểm
thêm cho vẻ đẹp hiền thục của cô…
Mưa vẫn rơi và ngày càng nặng hạt.
Trong lòng cô đơn mà gặp phải cơn mưa mùa đông này nữa thì càng cô đơn,càng
đáng buồn hơn.Một nỗi buồn tê tái!Những cơn gió đầu mùa lạnh lẽo cứ vô tình ùa
vào cơ thể nhỏ bé của cô nhưng có lẽ giờ đây cô không còn cảm giác để cảm nhận
cái lạnh của thiên nhiên.Bởi lẽ trong lòng cô đã quá lạnh và cái lạnh của lòng
người đôi lúc còn dữ dội hơn cả cái lạnh của tiết trời.Tim cô giờ đây như vỡ nát ra
thành trăm ngàn mảnh.Phải!Nhìn cô bây giờ chẳng khác nào những hình ảnh quen
thuộc trong những cuốn phim buồn,cô như những nhân vật thất tình đáng thương
trong những cuốn phim ướt át ấy.Ừ, cô đáng thương lắm,cô thương cho thân
cô,thương cho cái tình yêu dại khờ của cô.À không!Phải nói là cái tình yêu ngu
xuẩn thì mới đúng…
…………………………….

Sáng nay…
Cũng như mọi buổi sáng ,việc đầu tiên khi vừa mở mắt,Khải An vội tìm chiếc điện
thoại để đọc tin nhắn chúc buổi sáng của ai đó và tủm tỉm cười một mình.Và không
khi nào ai đó để Khải An phải thất vọng,hôm nay cũng thế.Tin nhắn được gửi vào
lúc 5h00 "Chúc An ngày mới vui vẻ,dậy tập thể dục đi con heo lười,nếu không cậu
sẽ xấu như con heo đấy!”.
Trường học một buổi sáng đầu đông.
Khải An bước ra khỏi shop lưu niệm trước trường với một hộp quà rất đẹp
mắt.Trong khi mọi người đang co cúm vì những cơn gió lạnh thì trông cô bé lại
tươi tắn lạ thường.Cô không ngừng nhìn vào gói quà trên tay và lại cười một
mình.Một nụ cười hạnh phúc…
-Khải An!Chờ mình đi với!-Một giọng nói vang lên từ phía sau.Đó là Tùng Chi cô
bạn thân chí cốt của Khải An
-Trời!Tui có nhìn nhầm không vậy? "Bà hoàng đi trễ” sao nay đi sớm vậy?-Khải
An quay lại nở nụ cười tươi và không quên thêm một câu trêu chọc cô bạn thân

-Ờ thì lâu lâu người ta thay đổi tí mà!-Tùng Chi gãi đầu ngượng nghịu và bỗng bất
ngờ khi thấy gói quà trên tay Khải An-Trời!Hôm nay cậu định làm thật đó
hả?Không được đâu!Tớ khuyên cậu chân thành đó!Tự nhiên chui đầu vào đó à!Ai
cũng biết cậu ta là…
-Thôi đi!-Khải An lên tiếng nuốt chửng lời mà Tùng Chi định nói-Nếu cậu là bạn
thân của tớ thì phải ủng hộ tớ chứ sao lại phản đối ?
-Vì là bạn thân nên tớ mới phản đối,tớ không muốn cậu bẽ mặt.Tớ biết cậu ta sẽ
không chấp nhận cậu,không bao giờ!
-Tớ không tin những gì người ta nói đâu ,trừ khi chính miệng cậu ấy nói với tớ.Bảo
Nam không phải là người như vậy!-Khải An nói như quả quyết trong cái thở dài
của cô bạn thân
Gần đến giờ vào lớp nên trước cổng trường có vẻ đông đúc và nhiều người đang ái
ngại nhìn hai cô bạn.Nãy giờ họ cứ vô tư to tiếng như chốn không người.Không để
ý gì đến ai cả.