
Vĩ cầm, anh và em

Người ta không thể tò mò quá lâu về chuyện của một người xa lạ. Có quá nhiều thứ
đáng để quan tâm hơn. Dẫu cho tiếng đàn của Linh đã hấp dẫn cậu, nhưng cũng chỉ
dừng ở mức một thứ âm nhạc đẹp mà thôi…
Chả là có một cuộc gặp gỡ như thế này. Một buổi sáng trời không đẹp cho lắm, trời
không tạnh ráo cho lắm mà nồm nồm, ẩm ẩm như tính cách của một bà cô già chưa
chồng hay gắt gỏng, thích soi mói. Quân bước vào trong phòng học, làu bàu chửi thề một
câu cho bõ cái sự đen đủi vừa xảy ra một cách liên hoàn.
Một bên chân tập tễnh vì bị chiếc xe đã đi ngược chiều chủ nhân của nó lại còn chúi mũi
bấm tin nhắn điện thoại, đâm vào. Trước đó là bị mắng te tua vì chuyện bỏ quên một
cuộc hẹn kiểu “sắp đặt” với cô con gái nhà đồng nghiệp của phụ huynh nữ. Con
ChanChan đang khỏe mạnh bỗng dưng yếu xìu, nằm lả một chỗ, có cho gì cũng chẳng
động mõm.
Toàn bộ thứ rắc rối treo trên đầu lơ lửng đột nhiên ụp một cái rơi xuống khiến cho Quân,
khi đối diện với một lớp học tiếng Nhật buổi đầu tiên mà quét nắt nhìn chỉ toàn thấy nam
mà chẳng một mống nữ nào, cảm thấy thất vọng toàn tập.
Có thể nói đến đây mọi người sẽ bảo: Này, đi học chứ có phải đi tán gái đâu mà bàn
chuyện lớp lắm nam hay lắm nữ?! Nhưng thử nghĩ mà xem, sự chênh lệch đến tuyệt đối
quân số thế kia chỉ làm bất cứ ai bước vào đều lắc đầu ngán ngẩm, chép miệng bực dọc
mà thôi.
- Gomennasai! Thưa thầy em đến muộn!

Một giọng nữ cất lên lập tức khiến tất cả ánh mắt của nam nhân trong lớp đổ vào. Cô bạn
gái xinh xắn quét ánh mắt qua những gương mặt đang ủ dột bỗng chốc bừng sáng của tất
cả các nhân đang có mặt, bằng một nụ cười tươi rói.
Ai bảo 30 đã là Tết, hết 30 mới là Tết cơ mà! Quân chợt phì cười, rồi sau đó mở sách.
Những người “có tuổi” thường khá mệt mỏi khi phải vận dụng “cơ não” vào việc học,
nhất là khi sách vở đã từng là cơn ác mộng từ lâu không đuổi theo nữa. Đã có thể kê cao
gối, đắp kín chăn để ngủ. Thế mà chuyến công tác dài ngày sắp tới lại bắt cậu phải mò
mẫm đi đăng ký một lớp học thiếu sinh khí thế này đây.
Buổi học đầu tiên dập dờ trôi qua như vài cái ngáp ngủ, cho đến khi vài kiến thức sơ đẳng
được phổ biến cặn kẽ. Đám con trai lúi húi ghi chép, còn cô gái kia chỉ chống cằm nghe
chăm chú, có lúc lại nói đế lên theo với vẻ rất phấn khích. “Xinh đẹp thật nhưng có vẻ

thích thể hiện nhỉ?”, Quân chép miệng với cái suy nghĩ vừa xẹt qua trong đầu. Chắc đứa
con gái này thuộc tuýp khá là “phiền” đây.
Vận dụng cơ não suốt 2 tiếng đồng hồ mới kết thúc, Quân khoác balo qua vai, uể oải
đứng lên. Nhắm mở mắt co dãn rồi mới dợm bước đi ra phía cửa. Vượt qua cảnh tượng
một vài tên ất ơ lăng xăng săn đón để tranh giành nhau mời đứa con gái duy nhất của lớp
lên xe. Cậu mỉm cười một cách lãng nhách.
“Không phải style của anh!”
Bế con ChanChan đến thú y để tiêm một mũi vắc xin gì đó theo chỉ định của bác sĩ thì
điện thoại reo, cậu cau mày nhìn vào màn hình nhấp nháy chữ “Mama” sáng trưng. Đang
phân vân có nên nghe hay giật nút nguồn để nó đỡ kêu đỡ rung thì điện thoại tự động im
lìm. Một tin nhắn gửi đến như là mệnh lệnh tối thượng.
“8h tối. Nhà hàng ZZ tầng 5 tòa nhà YY. Không đến thì đừng hòng về nhà!”
Bấm tin nhắn cancel cuộc hẹn trà chanh vỉa hè với nhóm bạn cấp ba, Quân lấy tay vò
đầu. Khi những tên bạn từ thuở còn đi học cho đến chiến hữu đại học cũng đã rục rịch
cưới xin gần hết, thì cậu vẫn cứ dẫm chân tại chỗ sau một vài mối tình nhạt nhẽo chẳng
đầu chẳng cuối.
Chẳng có mối tình nào, chẳng có cô gái nào khiến cậu muốn đi xa hơn…

Và có lẽ bây giờ, khi mẹ gần như đã hết hy vọng vào sự chủ động, cũng như dự tính của
Quân. Sau bao lần vì những nguyên nhân điên rồ mà tan thành bong bóng, thì hôm nay có
lẽ sống chết cậu cũng phải đến gặp cái cô gái “trong truyền thuyết” của mẹ.
Nhà hàng ZZ thuộc hệ thống nhà hàng dành cho giới thương nhân do mẹ Quân làm chủ.
Từ nhỏ đến lớn, với công việc làm ăn của bố mẹ và khối tàn sản kếch xù mà ai nhìn vào
cũng cảm thán khi nghĩ tới chuyện cậu thiếu gia bảnh bao này sẽ gánh vác tất cả.
Cũng có lẽ vì lý do đó nên khi cậu tách bố mẹ để tự đi theo con đường mà mình chọn,
mọi người xung quanh đã từng dè bỉu chê cậu điên rồ.
Ánh đèn vàng vọt trong không gian sang trọng làm nổi bật lên phong cách thượng lưu
của một nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của khu chung cư cao nhất Hà Nội. Tiếng violin
dịu dàng, du dương khiến người ta có cảm giác êm đềm nhưng cũng thật trống trải.
Quân thích tiếng violin này, khác với những âm thanh kiểu “kiếm tiền” mà cậu vẫn phải
nghe trước đây. Tiếng violin này khiến cậu cảm thấy tim có phần đập rộn ràng hơn.
Cô gái ở chiếc bàn với vị trí đẹp nhất đang ngồi yên lặng nhấm nháp ly mocktail, mái tóc
xoăn dài buông lơi chạm xuống đáy lưng, chiếc váy đen tôn lên vóc dáng mềm mại
nhưng chẳng kém phần quyến rũ. Quân tiến lại gần, cúi đầu chào, đánh giá một lần khuôn
măt xinh đẹp hài hòa. Quả thật, những cô gái xuất thân quyền quý, với gia thế từa tựa nhà
Quân đều có vẻ ngoài phong nhã, lịch sự như vậy. Nhưng, cũng chỉ là những con búp bê.