
Vì Em Không Xinh, Nên Anh Mới Biết
Là Mình Yêu Em Thật Sự

(- Anh đang sững sờ vì nhan sắc của em đấy à? - cô hỏi.)
- Anh có thể đếm đến 1000 để em ngủ nhưng … đừng bắt anh hát ru
- Anh hát tệ đến thế sao?
- Không phải. Vì anh hát rất hay, nên anh sợ em thức trắng đêm để đòi nghe anh
hát.
Cô cười. Anh cũng cười:
- Thôi ngủ đi nào cô bé.
Cô ngoan ngoãn "vâng ạ" rồi tắt máy. Anh tưởng tượng cái cảnh cô rúc vào chăn
ngủ, cười một mình. Chắc cô sẽ giống hệt một thiên thần.
***
Người ta sẽ như thế nào khi bắt đầu một tình yêu nhỉ? có lẽ là rất nhớ, rồi chờ, rồi

mong gặp gỡ. Thi thoảng nghĩ về người ta cười vu vơ một mình. Thi thoảng như
trẻ con cũng thèm nũng nịu. Cái cảm giác đó anh dành trọn vẹn cho cô. Có lẽ là
anh đã yêu. Nhưng anh yêu vì điều gì nhỉ? Yêu cách nói chuyện thông minh và
ngây thơ? Yêu giọng nói trong như chuông thuỷ tinh? yêu tiếng cười hồn nhiên
không vướng bận? hay yêu tính hiếu thắng trẻ con của cô mà vẫn sâu sắc, tinh tế,
dịu dàng? Chính anh cũng không dám chắc là vì điều gì nữa. Chính anh cũng
không dám chắc đó có phải là tình yêu không nữa. 29 tuổi, 2 lần chia tay người
yêu, anh hiểu anh không còn quá trẻ để dành thời gian cho những chuyện phiêu lưu
nữa.
Anh cũng không còn lãng mạn đến mức tin vào những điều diệu kì có thể xảy ra
trong cuộc sống. Đã nhiều lần anh tự nhắc mình hãy coi cô như một cô em bé nhỏ,
và thôi đừng gọi điện nhiều như trước. Nhưng rồi mỗi đêm, trước khi đi ngủ, nỗi
nhớ cồn cào thúc đẩy trái tim anh, thúc đẩy bàn tay anh bấm số. Anh biết mình đã
yêu. Nhưng anh không muốn nói qua điện thoại. Anh háo hức biết bao khi có dịp
đi công tác ở Hà Nội. Gặp cô, nhất định là anh sẽ nói.
***
Quán cafe.

Anh đến trước, đợi chờ cô gái mà anh quen qua 1 lần nhầm số. Tóc cô thật dài hay
chấm ngang vai? mắt cô tròn thơ ngây hay sáng bừng nghịch ngợm? Có lẽ cô có
một cái mũi thẳng đẹp và cao. Có lẽ cô có một nụ cười quyến rũ. Có lẽ... anh
không dám hình dung thêm. Có thể tất cả những gì anh tưởng tượng là sai.
- Hi, anh!
Tiếng chuông thuỷ tinh lanh lảnh phía sau lưng. Anh quay người lại, sững sờ. Vì
cô không xinh. Thật tệ. Chưa bao giờ cô nói là cô xinh, nhưng anh cố tình không
tin điều đó.Ngoài mái tóc dài chấm lưng, ngoài ra chẳng có nét nào giống như anh
tưởng tượng.
Trong khoảnh khắc, anh không làm chủ được cảm xúc của mình, chỉ nói được một
câu (có lẽ là giản dị):
- Em ngồi đi.
Cô kéo ghế, ngồi xuống, gọi thêm 1 ly kem, xục thìa vào, ăn ngon lành. Anh nhanh
chóng nhận ra cảm xúc của mình đang tụt dốc. Tự nguyền rủa bản thân đã tưởng

tượng quá nhiều. Tự nguyền rủa mình vì đã đặt mình vào hoàn cảnh trớ trêu. Cô
ngẩng đầu nghiêng nghiêng nhìn anh, hơi mỉm cười. Nụ cười thông cảm nhiều hơn
là châm chọc. Nhưng anh thấy mình mất tự tin.
- Anh đang sững sờ vì nhan sắc của em đấy à? - cô hỏi, phá tan sự im lặng của hai
người.
- Oh yes, em thật...
- Không xinh - cô cười, chặn trước câu nói của anh - em nói rồi mà, nhưng nếu anh
buồn về điều này, em sẽ khóc đó.
Trong câu nói của cô không có chút gì là hờn giận hay trách móc, giọng nói lách
cách như những viên đá nhỏ trong suốt, va vào cốc thuỷ tinh. Anh nghe rất quen.
Hằng tối. Mà giờ đây mới nhận thấy sự nguy hiểm của những người con gái thánh
thiện và thông minh. Cho dù họ có xinh hay không. Anh mất tự tin. Không hẳn vì
người con gái trước mặt. Mà vì anh tự thấy mình giả dối và tầm thường. Chưa bao
giờ, anh nghĩ rằng hình thức lại ảnh hưởng đến tình cảm của anh nhiều đến vậy.
Anh luôn nghĩ mình là người đàn ông tử tế và đàng hoàng, không nông cạn nhạt
nhẽo. Vậy mà... Cũng may, anh chưa từng nói điều gì ngốc nghếch qua điện thoại