
Nàng góa chồng, "phòng không chiếc bóng" đã gần hai mươi năm. Hai mươi năm,
một thời gian đằng đẵng mà con người phải gồng mình, nín hơi để chịu đựng.
Không ai là gỗ đá. Càng khó khăn hơn để tưởng mình là gỗ đá khi ta đang thời
xuân sắc. Đấy, cứ trông đám bạn góa bụa, độc thân thâm niên của nàng thì biết. Ăn
vụng tứ tung. Mà không, không phải ăn vụng, "ăn" công khai, minh bạch, đường
đường chính chính. Và, hơn nữa, tự hào, hãnh diện về chuyện được "ăn", biết "ăn"!
Nàng thì thua, botay.com, chẳng hiểu chúng có phép thuật gì mà lì đòn được tới
cỡ ấy, quá đỗi tài nghệ! Mười lần không khác một, gặp nàng, ba câu bốn sợi nội
tình xong là chúng điên tiết chửi vung: "Bà khùng vừa thôi, để người khùng bớt,
việc chó gì phải sợ, phải ngại? Hay… bà còn chờ, còn tiếc cái "củ" của thằng khốn
nạn chín kiếp ba đời kia?". Đứa khác táo tợn hơn: "Mày định để… muối hay để thờ
thì nói phứt? Này, tao bảo thật: Trời sinh ra của nả phải xài. Để lâu đâm gỉ sét, phí
hoài, lại mang tội với đất trời nghe con". Chửi xối đã miệng thì thôi, cứ tưởng cứng
cựa lắm. Ai dè miệng hùm gan sứa, chưa chi đã ôm nhau sụt sịt, giọt ngắn giọt dài
mà cám cảnh cho nhau. Thật đúng kiểu… đàn bà!
Đôi bận nàng cũng tự nhủ: Hình như chúng nói đúng thật, mình… ngu quá xá, việc
quái gì nhịn? Mình có phải loại "tiên thiên bất túc" hay là Thần, là Thánh gì đâu?