CHƯƠNG V
KIỂM SOÁT Ô NHIỄM
MÔI TRƯỜNG
BẰNG CÔNG CỤ KINH TẾ
Nội dung
I. Nguyên tắc người gây ô nhiễm trả tiền (PPP)
II. Mức ô nhiễm tối ưu
III. Quyền sở hữu tài sản (Định lý Coase)
IV. Thuế thải
V. Thuế Pigou
VI. Giấy phép thải có thể chuyển nhượng
VII. thác - hoàn trả
VIII. Trợ cấp môi trường
IX. quỹ môi trường
X. Chi trả dịch vụ môi trường (PES)
Vai trò của các công cụ kinh tế trong kiểm soát ô nhiễm
Các công cụ kinh tế được Nhà nước sử dụng nhằm 2
mục đích:
-Điều chỉnh hành vi của người tiêu dùng và nhà sản
xuất. Đây là mục đích khuyến khích.
-Tìm nguồn vốn cho việc sản xuất hàng hóa dịch vụ
công cộng. Đây là mục đích bồi hoàn chi phí.
Ưu điểm:
-Đưa các khoản chi phí về tổn hại môi trường vào giá cả thị
trường để nhà sản xuất và người tiêu dùng cùng gánh chịu.
-Khuyến khích nhà sản xuất không sử dụng đầu vào hại cho
môi trường người tiêu dùng không tiêu thụ các sản phẩm
gây hại môi trường
-Khuyến khích nhà sản xuất đầu tư vào công nghệ kiểm soát ô
nhiễm và các phương pháp không gây ô nhiễm môi trường.
-Tạo nguồn tài chính để sử dụng vào các mục đích lợi cho
môi trường.
I. Nguyên tắc người gây ô nhiễm trả tiền (PPP)
Nguyên căn bản: Giá cả của một loại hàng hóa hay dịch
vụ phải thể hiện đầy đủ tổng chi phí sản xuất ra nó, bao gồm chi
phí của tất cả các tài nguyên được sử dụng và làm ô nhiễm.
Nguyên tắc PPP khắc phục những thất bại của thị trường
bằng cách buộc những người gây ô nhiễm phải “nội hóa” các chi
phí ngoại ứng do họ tạo ra.
Vd: thuế ô nhiễm, lệ phí…