
87
Chương 4
MỘT SỐ BÀI TOÁN ĐIỀU KHIỂN TỐI ƯU QUAN TRỌNG
4.1 Đặt vấn đề
Giống như bài toán tối ưu nói chung, các bài toán điều khiển tối ưu có rất
nhiều dạng khác nhau, tùy theo điều kiện tối ưu và tiêu chuẩn tối ưu mà người ta đặt
ra. Tuy nhiên, một cách khái quát bài toán điều khiển tối ưu rời rạc có thể đặt ra như
sau:
Cho T= {0,1,2,...,N} tập các điểm rời rạc.
U là tập các điều khiển chấp nhận được và giả sử động thái của hệ được mô tả
bởi:
X(t)= G[x(t0) , u(t), t0, t]
Y(t)= H[x(t), u(t), t]
Trong đó : u(t)
U
G: (X x U x T x T) →X
H: (X x U x T) → Y
Giả sử S
X x Y x T là tập mục tiêu. Ta nói rằng tác động u(t)
U chuyển
(x0, t0) đến S nếu x(t0) = x0 và
{G[x(t0) , u(t), t0, t] ; H[G[x(t0) , u(t) , t0, t]; t
t0]}
S
Ø
Nếu t1 là thời điểm sớm nhất mà
(x(t), y(t), t)
S
Thì t1 –t0 gọi là thời gian chuyển. Khi đó bài toán điều khiển tối ưu hệ thống
mà ta đang xét là:
F(x0, t0, u(t),t1) → min
Trong đó F là phiếm hàm mục tiêu hay phiếm hàm chất lượng.
Ví dụ:
Xét nền kinh tế với thời gian rời rạc:
x(t+1) = (1-b)x(t) + z(t)