ĐẠO VÀ ĐỜI
PGS. Hà Thúc Minh
(Hc vin Chính tr Quc gia HCM, Phân vin
TP. HCM)
Tôn giáo là sn phm ca nhân loi. Hình như không có dân tc nào
trên đời này không có tôn giáo.
1- Nhân loi và tôn giáo
Tôn giáo là sn phm ca nhân loi. Hình như không dân tc nào trên
đời này không có tôn giáo. Vit Nam cũng vậy! Vit Nam dân tc có truyn
thống tôn giáo u đời. Không hiu tôn giáo tcũng không hiểu văn hoá,
không hiểu con người. Không hiu tôn giáo Vit Nam thì cũng không hiu
văn hoá, không hiểu con người Vit Nam.
Tôn giáo người bạn đồng hành vi nhân loi t thủa xa xưa, nhưng liệu
có tn ti mãi cùng với con người hay không? Đó là câu hi hình như đã có đáp án
hình như cũng chưa đáp án cuối cùng. Tôn giáo không nht thiết đòi hi
chứng minh, nhưng nghiên cứu v tôn giáo tli cn phi chng minh, chng
minh cho cái không cn chng minh. Tôn go xut hin rt sớm nhưng không có
nghĩa đồng thi với con người. Vy nếu sn phm ca lch s thì cũng
không th t chi quy lut sinh dit, nghĩa là cái đã sinh ra thì cái đó nhất
định s mất đi. Đương nhiên, nếu loài người không còn tn ti thì tôn giáo cũng
chng do để tn tại. Nhưng liu một ngày nào đó trong tương lai tôn
giáo s mất đi trong khi con người vn còn tn ti hay không?
Triết hc Hi Lp bắt đầu t vấn đề bn th lun, k c triết hc duy vt hay
duy tâm đều tn tại ngược chiu vi thn thoi. T nhiên hay siêu nhiên vấn đề
thuc lí trí ch không phải tín ngưỡng. Nhưng cái "siêu nhiên" lí trí Hi Lp li là
sở của cái tín ngưỡng Trung thế k sau này. Ch nghĩa tư bản cùng vi khoa
hc công ngh thế kỉ XV đã t giã tín ngưỡng tín điều Kinh Thánh để phc
hưng lí trí thi kì bình minh Hi Lp. Nói cách khác, một bước tiến ca nhn thc
một bước lùi ca tôn giáo. Cho nên, rất lí khi người ta cho rng, nhn thc
mt trong nhng nguyên nhân của tôn giáo. Nhưng cho dù nhận thc ca nhân loi
phát triển đến đâu đi na thì khoa hc vẫn luôn đứng trước cái chưa biết. Cái
chưa biết cho càng ngày càng thu hẹp đến đâu đi na thì cái chưa biết vn
hạn. Cái chưa biết và cái không th biết khác nhau ch tha nhn hay không
tha nhn khoa hc, nhưng ging nhau ch đu đứng trước cái không th
biết. Chng bao gi khoa hc th lấp đầy cái không th biết, nghĩa là khoa
hc chng thể nào đẩy tôn giáo ra khi mảnh đt nhn thức được. Thuc men ngày
càng nhiều nhưng bnh tt ngày càng lm. Khoa hc tiến triển như bão, đời
sng vt cht ngày càng phong phú bao nhiêu thì con người càng cm thy bp
bênh, càng cm thy thiếu vng trong đời sng tinh thn bấy nhiêu. Người ta ch
thấy trí đẩy lùi tín ngưỡng nhưng lại không thấy trong khi đẩy lùi tín ngưỡng
này li tạo ra tín ngưỡng kia. trí ph nhn cái phi tnhưng trí cũng tự ph
nhn chính mình. Antinomie ca Kant chính lí trí ph nhn lí trí. Lí trí ph nhn
trí ti sao chđược xem bước lùi kng biết rằng đó cũng chính bước
tiến. Cho nên Spirơkin khi nói rng, tôn giáo không phi sai lm ca trí.
Còn Nhim Kế Dũ lại khẳng định, tôn giáo một bước tiến ch không phi
một bước lùi ca nhân loi.
Nguyên nhân hi cũng là mt nguyên nhân quan trng, nếu không mun
nói quan trng nht sản sinh ra tôn giáo. Điều đó hoàn toàn đúng, nhất trong
hi giai cp. áp bc giai cp ni bt hạnh do chính con người gây ra.
Nhưng đó cũng chỉ mt trong nhng ni bt hnh (cho là bt hnh nht), ch
không phi ni bt hnh duy nhất. Hơn nữa, tôn giáo ra đi ttrưc khi hi
giai cp ch không phải sau đó. Cho nên, cho trên thế gian này không còn
bóng dáng ca áp bc giai cấp nhưng nỗi kh của con người cũng không phải
vy mà tan biến. Chng nào nhân loi còn khđau, chừng nào thế gii không
trái tim thì chừng đó tôn giáo vn còn "trái tim ca thế gii không trái tim",
chng nào hi không tinh thn thì lúc đó tôn giáo vẫn "tinh thn ca
những điều kin hi không tinh thn", chng nào chúng sinh còn th dài thì
lúc đó tôn giáo vn tn ti, vn hin thân tt yếu ca "tiếng th dài ca chúng
sinh b áp bc"(1).
Tâm s hãi âu cũng nguyên nhân ra đi của tôn giáo. Nhưng bao gi
con người hết s hãi đâu! Con người s hãi trước tnhiên, trước hi s i
c bn thân mình. T ch tphát đến t giác, t chquáng đến ch nhn thc
chân lí, t vương quốc tt yếu đến vương quốc t do. Nhưng đến bao gi con
người mi th tvương quốc tt yếu trthành vương quốc tdo, đến bao gi
con người mi có th làm ch hoàn toàn t nhiên, hi bản thân? Con người
trước hết vẫn con người t nhiên, t t nhiên ra, cho nên xét v mt bn th
luận, con người khách th, thđộng, tnhiên được lp trình. Con ni
không ch là khách th mà còn ch th, ch thnăng động, sáng to, thm chí
sáng to c chính mình. Con người luôn hướng đến vương quốc tự do, nhưng tự do
luôn đi liền vi tt yếu. Nói cách khác, con người không bao gi th làm ch
hoàn toàn một khi con người vn luôn tn ti không khác hơn khách th. Ch
cái chết mi chm dt mi ni s hãi, nhưng cái chết li ni s hãi ln nht
của con người.
Tôn giáo còn lâu lm mi th t b nhân loi nếu như không mun nói
điều đó hình như chẳng bao gi th xảy ra. Mác phê phán Feuerbach đã "h
tan bn cht tôn giáo vào bn cht của con người"(2) không nghĩa là Feuerbach
hoàn toàn sai lm. Khi "hoà tan bn cht tôn giáo vào bn cht của con người",
Feuerbach không phi sai v tôn giáo sai vcon người. Nhưng khi bàn v
con người thì Feuerbach không sai vcon người cm tính sai vcon người
hi. Mác ch phê phán và b sung ch không phi phđịnh toàn b quan đim ca
Feuerbach v tôn giáo nht nhận định duy vt tuyt vi xem tôn giáo không
khác hơn sự tha hoá ca chính bản thân con người. Khoa hc công nghđộng
lc phát trin ca lch s, hoàn toàn th xoá b ni khđói nghèo của nhân
loi, hay nói cách khác, hoàn toàn th xoá b tình trng thiếu thn v vt
cht của con người giai đoạn mà con người khác con vt lượng ch không phi
cht. Khoa hc công ngh phát triển đến đâu cũng không thể xoá b ni kh
của con người nếu không mun nói "gii phóng th xác khi xiềng xích" đói
nghèo "bng cách quàng xiềng xích" đói nghèo "lên tâm hn con ni"(3). Ngh
thut ch có thđánh bóng cuộc đời hoặc đm thêm ni kh đau của con ngưi.
Đạo đc và pháp lut cũng chỉ trng tài ca trận đấu thế gian tuy cương vị
khác nhau. Triết hc, nếu được xem như môn học gia khoa hc và tôn giáo, thì
may ra nó có th xóa b ảo tưởng Thiên Đường trn gian ca tôn giáo. Cho n, có
nhng n go va triết hc và cũng kng loại tr nhng triết hc va tôn
giáo.
2- Đạo và Đời
Siêu vit hoá cái t nhiên là biu hin ca tôn giáo và cũng là biu hin tp
trung của tôn giáo phương Tây. Thiên Đưng chng gì khác hơn là trần gian được
tô hng, hay nói cách khác, là mt th trn gian lộn ngược. Tuy gia "Tri" và
"Đất" này vn có mi quan h vi nhau, bi vì khi kêu gọi người ta hướng v cái
thánh thin trên Tri cũng chỉ để người ta quên đi nỗi bt hnh ở dưới đất. Nhưng
du sao Tri vn là Tri và Đt vn Đt. Đi t trên Tri xung và từ dưới
Đất lên khác nhau nhiu lm.
Nếu tôn giáo phương Tây thiên về siêu vit t nhiên thì tôn giáo phương
Đông lại thiên v siêu vit chính bản thân con người. Cho nên, ý kiến cho rng,
siêu vit hoá của phương Đông là "siêu việt ni ti" (Immanent-transcendent). Tôn
giáo phương Tây bn th luận được khoác chiếc áo thn thánh, còn tôn giáo
phương Đông đạo đức luận được khoác chiếc áo thánh thn. Tôn giáo phương
Tây hướng v Thn, trong khi tôn giáo phương Đông lại hướng v Thánh. Cái gi
"siêu vit ni ti" phương Đông đúng ra nên gọi thăng hoa đạo đc. Thánh
không phi Thn, không phép l tạo ra con người như Thần, Thánh cũng là
con người nhưng con người đạt được điểm tối đa về đạo đức, hin thân ca
cái Thin ch không phi hin thân của Đức Tin. Người Việt Nam thường t hào
"sống làm Tướng, chết làm Thn". Thn đây cũng không xa cách con người
my, m qua Thn vn còn Người, Tướng, m nay Thần. Tướng hay
Thần đều yêu nước chng gic ngoi xâm. Cũng th gi Thần Gióng, nhưng
gi Thánh Gióng xem ra v "gn gũi" hơn. Không gần gũi sao được, bi
hôm qua Thánh cũng ch mt em lên ba bình thường trong một gia đình bình
thường. Điều đó chẳng ảnh hưởng đến Thánh c, ranh gii gia Thánh và
Người chng cách nhau my. V mặt nào đó nói, biên độ "siêu vit" này
không lớn như phương Tây. Cho n, có người cho rằng, "Kinh Thánh" đúng ra
nên gi "Kinh Thn" mi phi(4). Bàlamôn giáo sau đó Phật giáo nguyên
thu ấn Độ, nơi tiếp cn với văn minh Hi Lạp, i những v Thần ngụ
đỉnh cao ca dãy núi Hymalaya mà trước đây chưa bao giờ có dấu chân con người,
đã to thành khoảng cách tương đối ln giữa Đạo Đời, thm chí không phi ch
to ra khong cách còn đặt trong quan hhoàn toàn đối lp. Mt khi Pht
giáo vào Vit Nam, Trung Quc thì biên độ giữa Đạo Đi không th không
thay đổi, không th không rút ngn, nghĩa là thn thoi tr thành hin thc và
hin thc cũng trở thành thn thoi. Vit Nam, khp mi min của đất nước, đâu
đâu không đan xen giữa thn thoi và hin thc. Ngay gia thđô Nội vn
còn đó vn còn mãi HGươm, nơi mà vua Lê Lợi tr kiếm li cho Thn Kim
Quy. Thn thoi hin thc th đan xen với nhau thì ti sao li không th
đánh tráo giữa cuc sng trn tc và những mong ước xa vời chưa hoặc không
thể nào có. Người ta chúc nhau "tr mãi không già", "sng lâu muôn tui", "vn s
như ý", v.vnghĩa là chúc nhng điu không bao gi có được. Tuy không
thđược nhưng cũng thể đem lại nim vui, nim vui v những điều kng