Tang Ca
lượt xem 4
download
Nhảy từ trên tường thành cao xuống để thành toàn cho ước mộng đem lại yên bình cho giang sơn Trường hầu An Tử Vụ. Nàng biến thành cô hồn nhất quỷ, bầu bạn ngày đêm với chàng. 1. Phá quốc Ánh lửa đỏ rực thiêu đốt một góc trời Hoàng Thành, chậm rãi cắn nuốt góc trăng tàn ở phía cuối trời. Ta nâng làn váy rườm rà chậm rãi bước qua bậc đá xanh lên trên tường thành, phải cố sức lắm m được. Ta vốn không thích mấy thứ xiêm y phiền phức này nọ, nếu không phải lúc cần thiết...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tang Ca
- Tang Ca
- Nhảy từ trên tường thành cao xuống để thành toàn cho ước mộng đem lại yên bình cho giang sơn Trường hầu An Tử Vụ. Nàng biến thành cô hồn nhất quỷ, bầu bạn ngày đêm với chàng. 1. Phá quốc Ánh lửa đỏ rực thiêu đốt một góc trời Hoàng Thành, chậm rãi cắn nuốt góc trăng tàn ở phía cuối trời. Ta nâng làn váy rườm rà chậm rãi bước qua bậc đá xanh lên trên tường thành, phải cố sức lắm m được. Ta vốn không thích mấy thứ xiêm y phiền phức này nọ, nếu không phải lúc cần thiết sẽ kh trang phục lộng lẫy như vậy, mà dù có mặc vào, phía sau cũng có rất đông tỳ nữ đi theo giúp ta n váy. Nhưng hôm nay, không có. Chỉ có binh linh mặc áo giáp nặng nề, bọn họ giơ trường mâu lạnh như băng dính đầy máu tươi, mặt lạnh lẽo áp giải ta đi lên tường thành.
- Chiến kỳ phần phật phía trên tường thành, còn chưa đi lên tới nơi đã có thể nghe thấy tiếng khóc nhân và trẻ con. Ta giẫm lên thi thể của một vị phu nhân đã bị cắt rời đầu, nhất định phải lạnh lù đi, tới nơi cao nhất. Phía xa, có những tia chớp lóe sáng, những đám mây cuồn cuộn trôi nhanh. Có thể thấy sắp sửa trận mưa to. Dưới cổng thành, ba mươi vạn đại quân đã bao vây toàn bộ hoàng cung, còn chặn luôn cả dòng c con sông. Nhiều người như vậy, ngoài tiếng ngựa chiến sốt ruột hí lên, ta vẫn chưa nghe được tiếng vang n Gió đêm mang theo mùi múa lạnh lẽo táp vào mặt, ta buông làn váy phiền phức đang nắm chặt t ra, để nó theo gió bay lất phất. Ta nghĩ, mặc bộ giá y (áo cưới) đỏ tươi trong đêm nay, ngoài màu máu thì nó là màu tươi đẹp nhất. Một thanh kiếm lạnh lẽo đầy mùi máu tanh khua khua trên cổ ta, nam tử phía sau mặc áo giáp lạ tràn đầy sát khí khiến ta hơi dựng tóc gáy. Hắn khàn giọng kêu: “Dạ Trường hầu An Tử Vụ!” Dưới cổng thành, ba mươi vạn tướng sĩ đều im lặng. Ta nhắm mắt lại, che đi thần sắc trong mắt,
- phất giống như một người đã chết không còn cảm giác. “An Tử Vụ.” Nam tử phía sau nổi cơn giận dữ: “Trẫm ra lệnh cho ngươi mau chóng đi ra đây, m phân (phút) ta sẽ móc một mắt của phu nhân ngươi, muộn một khắc (mười lăm phút) ta sẽ biến n thành “Người lợn”. (Sự tích Người lợn: Sau khi Hán Cao tổ qua đời, Lã Hậu chuyên quyền, bắt đầu tính đến chuyện những phi tần đã được Lưu Bang sủng ái khi trước. Thích Phu nhân là nạn nhân đầu tiên. Bà ta sai người chặt hết chân tay Thích Phu nhân, chọc mù mắt, đâm thủng tai, bắt uống thuốc đ câm, sau đó quẳng kẻ tình địch trong tình trạng sống dở chết dở như thế vào một căn hầm tối, gọ “Người lợn”. Tình cảnh của Thích Phu nhân đáng sợ đến mức một lần con trai Lã Hậu là Hán H tình cờ nhìn thấy, sợ quá lâm bệnh, nằm liệt giường.) Người lợn, chặt bỏ chân tay, chọc mù mắt, đâm thủng tai, cắt mũi và lưỡi, đây chính là hình phạ thích nhất của vị quân vương đứng phía sau lưng ta. Ta vẫn nhắm mắt như trước, không biểu lộ cảm xúc.
- Đại quân dưới cổng thành có chút xao động. Phần lớn bọn họ đều là thuộc hạ cũ của phu quân ta Trường hầu, có rất nhiều tướng lĩnh quen biết ta. Giết một nữ tử cũng không phải là chuyện lớn, đây lại là trường hợp khác, tàn nhẫn giết nữ nhân của người lãnh đạo quân phản loạn, đó là uy hi Càng không nói đến, phía trên tường thành này còn có đông đảo gia quyến của phần đông các tư bọn họ đang than khóc thảm thiết. Lúc này giết ta như vậy, cũng tức là đang nói, chẳng bao lâu s sẽ giết các nàng ấy như vậy. Các tướng lĩnh hành quân bên ngoài đã lâu, suy nghĩ duy nhất trong chính là nhớ về mẹ già, vợ dại, con thơ trong nhà, nếu giết hết phụ nhân và trẻ con… Chiến thuật tâm lý của hoàng đế cũng thật tàn nhẫn. Dưới thành truyền tới tiếng võ ngựa đáp đá. Đây vốn là tiếng động cực nhỏ, nhưng ta lại có thể n thấy. Bởi vì ta từng làm ca cơ mấy năm, rất nhạy cảm với âm thanh, cũng có thể vì chàng đang c “Long Mai” do chính ta và chàng cùng nhau chọn. Đạo quân tách ra làm đôi, để lộ ra một con đường, một nam tử cầm dây cương ngồi trên lưng ng không nhanh không chậm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Giữa màn đêm bao phủ, chỉ có cây đuốc chiếu sáng khiến ta không thể nhìn rõ khuôn mặt chàng
- lưng chàng thẳng tắp, bộ áo giáp bạc che chắn trước thân người hoàn mỹ. Đây không phải là lần ta nhìn thấy chàng mặc chiến bào, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ chàng mặc chiế trên chiến trường. Bớt đi một phần hiền hoà, thêm một phần sắc bén. Khóe môi không kìm được hơi cong lên một chút. Đây là phu quân của ta- Dạ Trường hầu, An T Hiện giờ là chủ soái của quân phản loạn, sắp lật đổ chính sách tàn bạo, sau đó sẽ trở thành vị vua Thấy An Tử Vụ xuất hiện, hoàng đế phía sau ta có chút vui vẻ. Dù sao, chuyện tình cảm sâu đậm và Tử Vụ được đồn đại rất nhiều ở kinh thành, có rất nhiều người biết. Bọn họ đều tin tưởng ta v là một đôi bạn đời sống chết có nhau. Sống chết có nhau. Chỉ có ta mới biết, đây là điều mà Tử Vụ muốn bọn họ nhìn thấy mà thôi. “Dạ Trường hầu, nếu ngươi chấp nhận lui quân, trẫm có thể bỏ qua cho phu nhân ngươi, cũng kh toán hiềm khích lúc trước, tiếp tục cho ngươi vào triều làm quan, thành tâm cống hiến sức lực ch
- ta!” Gió đêm ẩm ướt thổi tới khiến chiến kỳ cuồn cuộn bay phấp phới trên trường thành, mà trong gi chậm rãi ấy, người ngồi thẳng phía trên lưng ngựa kia vẫn không nhúc nhích Chàng vẫn chưa trả lời, nhưng ta đã biết được đáp án của chàng. Chàng trầm mặc, khiến cho hơn mười vạn người chời đợi câu trả lời của chàng. Ta nhắm chặt mắt lại, đủ rồi, có được sự trầm mặc trong chớp mắt này là đủ rồi. Cũng không uổ ta mất nhiều tâm tư mặc bộ giá y diễm lệ này. Cả đời này, Tang Ca có thể đổi lấy một lần chớp m của An Tử Vụ… Thế là đủ lắm rồi. Ta nghĩ: Dạ Trường hầu, chàng muốn vạn dặm non song này, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, ta giúp chàng một lần cuối cùng đi. Thành toàn cho tâm nguyện của chàng, đỡ khiến chàng phải danh lòng dạ sắt đá trên lưng.
- “Trong lúc Triệu Đế tại vị, thiên tai liên tiếp, chẳng những không làm yên lòng trăm họ, mà hắn nhiệm tham quan ô lại, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của bách tính, khiến dân chúng lầm than. Nă Nghiệp thứ ba, bạo quân Tiêu Thừa làm chuyện tốt, biến mấy trăm cung nữ trong cung thành “n lợn”. Năm Vĩnh Nghiệp thứ năm, dùng bào cách chi hình (hình phạt lấy sắt nung đỏ đốt da ngườ mười mấy vị đại thần trung nghĩa. Năm Vĩnh Nghiệp thứ tám, tàn sát ba thành Giang Nam, khiế Nam ba năm không nghe thấy tiếng người, tội ác chồng chất không đếm xuể! Mà nay Dạ Trường thay trời hành đạo, trừ bỏ bạo quân, thanh lọc thiên hạ. Mười vạn đại quân áp sát, Triệu đế Tiêu mất hết hy vọng, không cần e ngại!” “Câm mồm!” Kiếm của Tiêu Thừa rạch một đường rỉ máu trên cổ ta. Hắn trừng mắt nhìn ta, hận muốn rách khóe mắt, nhưng lại e ngại Tử Vụ nên không dám giết ta. Trên tường thành, tiếng khóc của phụ nhân và trẻ con nhỏ dần, các nàng đều là những nữ tử chịu giáo dưỡng, có lẽ không thể thực hiện được mấy đạo lý phố phường của tiểu dân như ta, nhưng n đó cũng vẫn có thể khiến các nàng dao động. Những giọt mưa chậm rãi từ trên trời rơi xuống, ta ngẩng đầu nhìn lên trời cao, cao giọng nói: “P ở bên ngoài ngày đêm hành quân mệt nhọc, bảo vệ an toàn cho bách tính, mất bao nhiêu mồ hôi máu, liều cả mạng sống, đi tới bước này đã là không dễ dàng! Ta chỉ là một nữ tử, mặc dù không
- trượng phu ra chiến trường, trừ bỏ bạo quân, nhưng cũng không thể làm liên lụy bọn họ!” Trên tường thành, nhóm phụ nhân và trẻ con yên tĩnh trong chốc lát. “Bạo quân…” “Câm mồm!” Ta còn muốn nói tiếng, lại một tiếng gầm lên cắt ngang lời ta, mà lần này lại là giọng nói mà ta r thuộc. Mỗi lần mộng tưởng đêm khuya, cảm giác như có thể nghe thấy tiếng chàng nhẹ giọng nỉ bên tai: “Tang Ca, Tang Ca.” Còn du dương êm tai hơn cả hát. Ta nhìn về phía chàng, một người một ngựa đứng yên giữa màn đêm. Phía trước chàng là chín tư chắn bảo vệ hoàng cung và tính mạng ta, phía sau chàng là ba mươi vạn tướng sĩ đã cùng chàng mạng có nhau đến nay. Ta không thể nhìn rõ khuôn mặt chàng, nhưng lại có thể nghe thấy trong giọng chàng tràn ngập p và lo lắng.
- Lo lắng cho ta sao? Ta cười, Tử Vụ, chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi. Từ sau khi gả cho chàng, rất ít khi ta làm việc trái ý chàng, cũng chưa từng làm chàng tức giận. N hôm nay, ta không muốn nghe theo lời chàng. Tiếng mưa rơi tí tách trong không trung, ta càng c nhưng lần này không phải lên án công khai chính sách tàn bạo của hoàng đế, mà là trở lại với sở của chính mình – ca hát. “Khi nào thì mặt trời biến mất? Ta và chàng cũng không còn…” Còn chưa hát hết câu, hoàng đế giận dữ, chém ta một nhát. Ta chỉ nhìn thấy cánh tay cùng với ống tay áo đỏ tươi diễm lệ bay xuống. Vẽ một đường cong tro không trung, rồi rơi xuống đường lầy lội. Cánh tay của ta… Lúc đó, cảm giác đau vẫn chưa buốt tới tận óc, ta giữ chặt cánh tay không ngừng đổ máu, tiếp tụ
- giọng mà hát. Máu và nước mưa khiến giá y trên người ta càng thêm ẩm ướt. “Câm mồm!” “Không!” Tiếng của chàng và hoàng đế cùng gầm lên với ta. Triệu đế điên cuồng, giơ kiếm lên muốn chém Trong cơn đau đến mơ hồ, dường như ta nghe thấy giọng Tử Vụ rống lên: “Tiêu Thừa! Nếu ngư cả gan làm nàng bị thương lần nữa…” Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên Triệu Đế cười rộ, nhỏ giọ tai ta: “Dạ Trường hầu muốn đoạt giang sơn của trẫm, trẫm cũng sẽ khiến hắn đau đớn!” Hắn túm tóc ta, kéo ta đi về phía bậc đá xanh sứt mẻ trên tường thành. Lúc này ta đã liều mạng r tay còn lại cào loạn trên mặt hắn. Trong lúc hoảng hốt, đột nhiên đầu ngón tay ta trở nên ấm áp ẩ Sau đó, nghe thấy Tiêu Thừa thét lớn: “Mắt của ta! Mắt của ta!” Nhân lúc hắn đang hết sức bối rối, ta cao giọng hô lớn: “Dạ Trường hầu, trừ bạo quân, dẹp an th Tang Ca có thể làm thê tử của Hầu quân, kiếp này cũng không uổng, tuyệt đối không hối hận!”
- Nói xong, ta dùng hết sức lức lực, dùng đầu húc vào bụng hoàng đế. Tay áo bay toán loạn, ta ma vị hoàng đế cả đời bạo ngược, cùng nhau ngã xuống khỏi tường thành. Con người trước khi chết, cảm thấy dường như thời gian trôi chậm lại rất nhiều. Ta nhìn thấy trong màn mưa, hơn mười vạn tướng sĩ đồng loạt nức nở. Ta nhìn thấy “Long Mai” chạy vội đến trong màn đêm mờ nhạt với những tia chớp lóe sáng. Một khắc cuối cùng, ta nhìn t chàng mặc áo giáp bạc nhuốm máu tươi cùng đôi mắt buồn bã đau đớn. “Tang Ca!” Ta chờ tiếng gọi của chàng đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã được nghe thấy. Trên suối v nghe thấy chàng gọi tên ta, trong màn mưa gọi tới khản giọng. Tử Vụ, chàng có còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là dưới màn mưa này. Ở dưới cơn mưa Thi tình- Họa ý gặp mặt. Bên bờ dương liễu Giang Nam, dưới mái hiên ngói xa cơn mưa phù mịt mù. Lúc đó ta chỉ là một ca cơ không danh tiếng, mà chàng cũng chỉ là một Hầ
- quần áo lụa là nhàn tản. Trong cơn mưa gặp nhau, quấn quýt cả đời. Hiện tại, rốt cuộc ta cũng có thể giải thoát rồi. 2. Hoa đăng Nhà Tề bị diệt, lập nhà Vệ, Dạ Trường hầu An Tử Vụ lên ngôi vua, niên hiệu Nguyên Trường. Thời gian trôi mau, chớp mắt đã tới đêm Thất tịch. Ta đứng yên bên bờ, nhìn chiếc thuyền lớn đ hành yến hội giữa sông kia, im lặng không nói gì. Đúng vậy, ta đã chết. Chết trong đêm hoàng cung Tề quốc bị vây ***, nhưng ta vẫn chưa xuống vàng. Không phải là ta không muốn xuống, mà là vì không có quỷ sai tới câu hồn dẫn đường, ta tìm thấy đường đi xuống, đành để hồn phách lang bạt nhân gian. Gọi là….
- Quỷ. Để trở thành quỷ, phải có một chấp niệm mãnh liệt. Ta suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể nào tìm ra gian này có nơi nào hoặc điều gì đó khiến ta còn phải lưu luyến. Ta không biết nên đi đâu, đành phu quân của ta. Ta nhìn chàng đăng cơ, làm hoàng đế, dọn dẹp máu tươi vương *** khắp bên trong hoàng cung, thận chôn cất ta, lấy lễ tiết như một hoàng hậu, lễ tang của một người hi sinh vì đất nước. Ta biết, ở trong lòng chàng, có lẽ chỉ có thể dùng hình thức như vậy để bù đắp lại cho ta. Thật m là ta có thể nhìn thấy. Ta nhìn chàng, mỗi ngày vào triều, dùng bữa, đi ngủ. Thậm chí cảm thấy thời gian này so với lúc cạnh chàng lúc sinh thời còn nhiều hơn. Không ai nhìn thấy ta, ta có thể tự do qua lại như con th cạnh chàng. Nhưng hôm nay, ta không muốn tới bên cạnh chàng. Bởi vì những lúc như hôm nay, bên cạnh ch định có vô số oanh ca yến hót, có vô số khăn tay thơm ngát. Dù ta có rộng lượng tới đâu, cũng v thấy có chút không thoải mái. Cho nên tốt nhất trốn xa một chút. Nhắm mắt làm ngơ.
- Đèn đuốc trên thuyền hoa lộng lẫy kia nhỏ đi một chút. Dường như yến hội đã kết thúc. Nghĩ tới còn nồng đượm son phấn, ta vẫn không muốn trở về. Mà ngoài dự kiến của ta, chỉ một lát sau, một người mặc thường phục đi ra từ thuyền hoa. Ngườ trước chính là phu quân của ta lúc sinh thời, An Tử Vụ. Hoàng đế cải trang sao… Những người đi theo đều là thân tín của chàng, ta tò mò đuổi theo bọn họ. Bọn họ đi tới chợ đêm trên trấn, đêm Thất tịch, đèn đuối trấn nhỏ sáng trưng, những cửa hàng ha đường đều bày bán hoa đăng (đèn hoa), xung quanh đều là những cặp tình lữ nắm tay nhau. Chà thững đi phía trước, cứ tìm nơi nhiều người náo nhiệt mà đi, cũng không quan tâm khuôn mặt số như kiến bò trên chảo nóng của đám hộ vệ phía sau. An Tử Vụ chính là một người bốc đồng như thế. Làm hoàng đế rồi mà vẫn còn tùy hứng như vậy Ta lặng lẽ không một tiếng động đi theo chàng. Dường như chàng cố ý cắt đuôi đám hộ vệ, đi qu
- nơi đông người mấy vòng, cuối cùng lại còn mua thêm mặt nạ quỷ, mua một cái hoa đăng, nghiễ trở thành một nam tử đi ra ngoài tìm ý trung nhân (người trong lòng). Ta không khỏi bật cười. Ánh sáng lấp lánh lướt qua bên người, trên mặt những người đi đường đi xuyên qua người ta đều cười ấm áp, trên dòng sông nhỏ tràn đầy hoa đăng, mang theo một mảnh thâm tình bồng bềnh trô Chàng chậm rãi đi qua cây cầu đá trắng trên sông, một tay cầm hoa đăng, một tay buông thõng b Đám trẻ nhỏ vui đùa ầm ĩ chạy qua bên người chàng, chàng nghiêng người tránh ra, lại quay đầu sau tìm tòi, khiến ta nảy sinh ảo giác nghĩ tới chàng đang muốn dắt tay ai. Sau khi đám trẻ nhỏ chạy qua, chàng vẫn đứng tại chỗ giật mình sửng sốt trong chốc lát, một lúc cong môi cười cười, mang theo chút trào phúng mà trong mắt lại càng nhiều phiền muộn mờ mịt Nét mặt đó không tồn tại lâu, chàng đi xuống cầu, tới bên bờ sông, xắn tay áo, đốt hoa đăng rồi t sông. Ta đứng đối diện nhìn tình cảnh này, không khỏi nhớ đến đêm Thất tịch ở Giang Nam nhiều năm
- trước, dưới ánh trăng mông lung, ta từng nói với chàng: “An Tử Vụ, thiếp vừa thả một chiếc hoa chàng đó.” “Làm phiền phu nhân.” Chàng ngẩng đầu nhìn về phía khu chợ náo nhiệt ở phương xa, thờ ơ đáp Ta thay chàng để ý mái tóc bị gió thổi toán loạn, còn kéo khuôn mặt chàng về phía ta: “Trước m khác, chàng làm ra vẻ ăn chơi trác táng, nhưng thiếp biết tâm chàng cao ngất, tuyệt đối không m một Hầu gia nhàn tản. Một ngày nào đó, chàng sẽ phải rời khỏi Giang Nam đầy sương mù này tr Dạ Trường hầu.” Chàng nhìn ta, có một tia sáng lóe qua trong đáy mắt. “Ở quê thiếp, “đăng” đồng âm với “đợi”, đều mang ý nghĩa là chờ đợi. Đời này Tang Ca làm thê chàng, chàng đối với thiếp chân tình cũng được, giả vờ cũng tốt, thiếp mãi mãi là thê tử của chàn có một ngày, chàng rời đi. Thiếp chắc chắn sẽ chờ chàng, cho dù phải chờ hết cả cuộc đời này.” Chàng cúi mắt, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Vậy chờ xem.” Sau đó, ta liền chờ. Phủ của Dạ Trường hầu ở Giang Nam chuyển tới kinh thành, ta ngày ngày c
- trở về. Chàng cầm quân đi bình loạn Hung Nô, ta ngày đêm chờ chàng khải hoàn. Chàng dùng k Triệu đế đày chàng ra khỏi kinh thành, ta liền trở thành con tin ngày đêm mong mỏi chờ chàng t ta. Sau cùng chàng cũng đã trở lại, lại cùng ta chờ đợi… Gặp gỡ thoáng qua. Đột nhiên khóe mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, cùng với một tiếng nổ lớn cắt ngang suy nghĩ của ta ngẩng đầu lên nhìn thấy, không biết là nhà giàu nào trong trấn nhỏ vừa đốt pháo hoa. Tỏa ra một chói lọi trong bóng đêm. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, tất cả đều ngạc nhiên hoan hô. Ta không khỏi cong môi nở nụ cười. Trong hoàng cung, mỗi dịp yến hội, đều có pháo hoa, long lộng lẫy, nhưng thoạt nhìn luôn khiến người ta có cảm giác lạnh như băng, hoàn toàn không có s hòa thuận vui vẻ như nơi này. Nhất định là Tử Vụ cũng cảm thấy như vậy. Ta quay đầu nhìn chàng, không thấy nụ cười mỉm trên mặt như ta dự đoán, mà là khuôn mặt cươ
- nhìn về phía ta, chậm rãi tháo xuống lớp mặt nạ trên mặt. Ngập tràn trong mắt là sự khó tin đè nén sự vui mừng khôn xiết. Trong chớp mắt, ta ảo tưởng nghĩ, có lẽ chàng nhìn thấy ta. Đứng ở bên này sông, nhìn chàng đứ bờ đối diện, ta chậm rãi nở nụ cười. Nếu không phải giữa sông có vài ba chiếc hoa đăng lãng đán và pháo hoa đẹp đẽ nở rộ trên bầu trời, ta sẽ nghĩ rằng thời gian ngừng trôi. “Tang Ca.” Chàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, bước một bước xuống sông. Trước khi mọi người kịp phản ứng, bỗng dưng chàng đi thẳng xuống lòng sông, đi về phía ta. Dọ đi làm đổ không ít hoa đăng. Nhóm hộ vệ phát hiện ra chàng, có chút bối rối, không ngừng ở phía trên gọi: “Gia!” “Gia! Cẩn Chàng không biết bơi, nhưng cũng may con sông nhỏ này không sâu, chỗ sâu nhất cũng chỉ ngan lồng ngực chàng.
- Chàng nhìn ta chằm chằm, bước từng bước tới gần ta. Mỗi bước đi, trong ánh mắt càng lóe lên ti vui sướng nhảy nhót không thể che giấu. Trái tim chua xót mềm nhũn, suýt nữa ta không cười nổi. Đột nhiên, chàng bước trượt chân, cả người ngã xuống giữa sông. Ta theo bản năng đi tới phía tr bước muốn kéo chàng, nhưng khi cảm giác dòng nước xuyên qua mắt cá chân ta chậm rãi chảy đ dừng lại, không cử động. Đám hộ vệ lúc này đã bất chấp tất cả, “bùm bùm” nhảy xuống dưới, vội vàng bơi về phía chàng. giãy dụa trong nước một lúc rồi lại đứng vững lên, trong khoảnh khắc ánh mắt hoảng loạn đăỏ q bờ, trong phút chốc, ánh mắt trở nên trắng bệch. “Tang Ca!” Chàng kích động gọi tên ta, đẩy hộ vệ đang dìu ra, lảo đạo chạy lên bờ, giống như m trẻ bị lạc đường không biết phải làm sao. “Tang Ca! Tang Ca…” Phảng phất như từ bỏ hai chữ này, chàng không còn gì để nói. Ta lẳng lẳng nghe chàng đứng bên cạnh gọi ta, liếc nhìn xung quanh. Cả người ướt sũng, vô cùn
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
con ma dưới tầng hầm
4 p | 304 | 60
-
Truyện ngắn Ông già và biển cả: Phần 1
68 p | 143 | 39
-
Truyện kiếm hiệp - Đại Sát Tinh (Liễu Tàng Dương) phần 1/2
206 p | 123 | 17
-
Đại Sát Tinh - Liễu Tàng Dương
569 p | 83 | 13
-
Tầng đầu địa ngục - Phần 3
5 p | 66 | 9
-
Ma Tiêu - Liễu Tàng Dương
397 p | 86 | 9
-
Không Có Con Nào Nhỏ Cả
3 p | 54 | 5
-
“Tên gọi khác của cà rốt là củ cải đỏ”
4 p | 67 | 4
-
Anh dành tặng cả trái tim anh cho em
3 p | 68 | 4
-
Tìm Thánh Tăng
2 p | 55 | 4
-
Thử cảm giác chìm tàu ở bảo tàng Titanic
5 p | 65 | 4
-
Kê Đồ Đạc Cả Tuần
3 p | 69 | 3
-
Thăm bảo tàng cá voi đảo Phú Quý
4 p | 79 | 3
-
Đám Tang
7 p | 100 | 3
-
Đi Bộ Lên Tầng Mười
5 p | 67 | 2
-
Ai Cũng Phải Cả
3 p | 55 | 2
-
Bảy Tầng Nhà
10 p | 26 | 2
-
Ứng dụng các bài tập tăng cường sức mạnh giậm nhảy trong môn Nhảy xa cho sinh viên Trường Đại học Mỏ - Địa chất
2 p | 3 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn