
Tiểu Thư Của Tôi - kì 2

Chapter 5
Những căn hộ trong làng hầu hết đều được lợp bằng lá, hoặc rất lụp xụp, chỉ
riêng nhà khả như trong ra hồn nhất.
Khả như để tay lên miệng ngáp dài rồi đẩy mền sang bên bước xuống giường.
Sau 1 giấc ngủ dài, cô có vẻ như đã lấy lại sức.
"knock, knock......"
Đó là tiếng gõ cửa ngoài phòng.
"Vào đi."
Bà năm đẩy cửa vào.
"Cô hai ra ăn tối đi rồi còn tắm nữa. Tôi đã pha sẵn nước nóng cho cô."
"Ờ, năm ra trước đi, con ra liền."
Khả như giơ tay qua sào quần áo lấy cái áo sơ mi trắng dài, khoắc chồng lên
bộ đồ ngủ ngắn trên người cô.

Sau đó quấn sơ tóc lại và kẹp lên, để mái tóc thả lỏng trên đầu.
Khả như đẩy ghế ngồi vào bàn ăn đón lấy chén cơm bà năm đưa, rồi dùng
đũa lườn qua từng dĩa đồ ăn tỏ vẻ không hài lòng.
Thấy thế bà năm liền nói,
"Đồ ăn ở đây không ngon như thứ cô thường ăn nhưng cô rán ăn 1 chút đi.
Vừa về đây, tôi chưa kịp đi chợ."
Khả như đẩy chén cơm sang bên.
"Không sao,con uống canh được rồi. Năm dẹp chén cơm đi."
"Vậy cô rán uống miếng canh, để lát tôi ra đầu làng mua ly sữa cho cô cầm
bụng."
Khả như gật đầu.
Khả như rất khén ăn. Cô thà nhịn đối cũng không ăn thức ăn không hợp khẩu
vị.

Uống xong chén canh, khả như quay về phòng nằm dài trên giường. Tự dưng
nước mắt cô lại chảy dài trên mặt.
Cả đời cô chưa bao giờ sống trong căn phòng nhỏ thế này và thức ăn bữa tối
hôm nay là những món tệ nhất cô từng được ăn. Cô cảm thấy uất ức vô cùng
và có phần nhớ đến ba mẹ.
Không biết họ có nhớ đến cô hoặc lo lắng cho cô không? Hay sự vắng mặt của
cô chẳng thay đổi gì trong cuộc sống họ?
Nghĩ đến đây khả như ngồi bật dậy nhìn ra cửa sổ lau đi những giọt nước mắt
và cố tránh né những suy nghĩ ấy.
Cô chợt thấy 1 bóng đen xuất hiện bên ngoài hàng rào.
Khả như cố mở to mắt xem có phải cô nhìn lầm? nhưng không. Bóng đen ấy
đến mỗi lúc 1 gần. Dường như nó đang tiến về phía này. Nơi đây đồng cỏ
mênh mông liệu đó có phải là những oan hồn không siêu thoát???? >o<

Khả như tái mặt sợ hãi, nói cho cùng ma cũng là 1 trong số những thứ cô sợ
nhất trên đời.
"Năm, năm ơi, năm....."
Khả như la to tìm bà năm, nhưng không nghe ai trả lời.
Điều đó làm cô sợ hơn.
"Năm ơi…… năm đâu rồi??? năm......."
Cả không gian lúc này vẫn im thinh thích.
Cô sợ đến đứng không vững mà phải ngồi bẹp trên giường. mắt cô vẫn hướng
về phía cửa sổ dán chặt vào bóng đen.
Cô không thể lầm vào đâu nữa, bóng đen ấy đang tiến về phía này.
Khả như quờ quạng chụm lấy cây chổi lông gà của bà năm để trên bàn.
Tay cô run đến độ cầm cây chổi không vững.